Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1056



CHƯƠNG 1056

Anh đưa ra một danh sách dài những cái tên.

Có bạn học của cô, giáo viên, còn có hàng xóm, thậm chí cả đồng nghiệp đã làm việc cùng nhau.

Tống Hân Nghiên chấn động, trong lòng cô rất phức tạp, không thể nói ra được.

Lời nói của người đàn ông vẫn đang tiếp tục: “Còn…blog ẩn danh em viết gần được hai mươi năm kia của em.”

Năm năm tuổi cô bắt đầu lập một blog để viết ra những suy nghĩ của mình, viết tất cả những sự ủy khuất thường ngày. Mà bài đăng đầu tiên là vào sinh nhật năm tuổi của cô.

Anh nhớ rõ những gì cô đã viết: “Nguyện vọng sinh nhật năm tuổi là được đến khu vui chơi, nhưng nghĩ đến các anh sẽ cười tôi là một cô công chúa làm nũng, nịnh nọt tôi lại không muốn chơi nữa.”

Tống Hân Nghiên vô cùng kinh ngạc.

Chả trách anh đưa cô đến khu vui chơi, cái đồ đàn ông thối, lại đọc trộm chuyện riêng của cô!

Tống Hân Nghiên đè sự kinh ngạc xuống, tức giận, sa sầm mặt mày: “Tưởng Tử Hàn, anh có biết hành vi này của anh là gì không?”

Không có được đáp án, cô cau mày, hung dữ nói: “Là không tin tôi! Tất cả những điều anh nói anh đều không tin, nên anh mới đi tìm người khác để nghe ngóng, đi thăm dò chuyện riêng tư của tôi, đi nghe ngóng xem trong miệng người khác tôi là người như thế nào!”

Tưởng Tử Hàn: “…”

Cảm giác vừa đấm vào bịch bông, vừa bất lực, lại tức giận.

“Mạch não của em làm sao vậy?” Anh trầm giọng nói: “Tống Hân Nghiên, anh chỉ muốn hiểu thêm về quá khứ của em, hoàn toàn hiểu em, biết được tất cả mọi chuyện của em. Như vậy, sau này anh mới không phạm sai lầm như vậy nữa, cũng sẽ không làm những chuyện ngu ngốc nữa!”

Giọng nói của Tưởng Tử Hàn dịu dàng, trầm thấp, giống như tiếng đàn cello khiến người khác đắm đuối.

Âm nhạc của vòng quay ngựa gỗ lúc này cũng đã được thay đổi, bài hát thiếu nhi biến thành một bản nhạc piano lãng mạn.

Anh ôm lấy mặt cô, trán khẽ áp lên, dịu dàng, yêu thương, trân trọng, mang theo sự ân hận và nhớ nhung.

“Hân Nghiên, anh sai rồi. Anh không nên cho phép những người xung quanh làm hại em, càng không nên để những người xấu kia có cơ hội hại em. Đừng làm loạn với anh nữa có được không?”

Giọng nói của người đàn ông trầm, khàn, mang theo từ tính khiến người khác rung động: “Trở lại bên cạnh anh, lúc trước anh phải chú ý đến thân phận, không kịp công khai mối quan hệ của chúng ta, nhưng bây giờ không cần nữa. Anh là chủ tịch của Tưởng thị, không ai có thể ngăn cản anh làm bất kỳ chuyện gì, cho dù muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản được. Cưới em, sống với em đến bạc đầu giai lão, gặp phật giết phật, gặp quỷ chặn quỷ…”

Vành mắt Tống Hân Nghiên đột nhiên cay cay, trong lòng mềm nhũn, không hiểu sao lại thấy cảm động.

Cô không quay đầu lại, không nhìn anh, cũng không để anh nhìn: “Tưởng Tử Hàn, anh cần gì nắm chặt lấy một chiếc giày rách như tôi, tôi….”

“Tống Hân Nghiên!”

Tưởng Tử Hàn lạnh mặt, hai tay giữ lấy mặt cô, dùng sức xoay mặt cô lại: “Anh không cho phép bất kỳ người nào nói em như vậy, càng không cho phép bản thân em xem thường mình!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.