Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1143



CHƯƠNG 1143

Tống Hân Nghiên nghe vậy, hai mắt khẽ híp lại, che đi vẻ hừng hực trong mắt: “Được rồi, cám ơn.”

Nhận được tin tức mình muốn, Tống Hân Nghiên lập tức xoay người rời đi.

“Từ từ đã.” Ánh mắt Tô Thần Nam nặng nề nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên: “Người phụ nữ kia rất nguy hiểm, nếu không phải bắt buộc thì tốt nhất cô đừng đi tìm cô ta.”

Tống Hân Nghiên nhếch môi, lạnh lùng nở nụ cười: “Yên tâm, tôi sẽ không làm loạn đâu.”

Nói xong, cô liền đi ra ngoài.

Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh vừa rời đi, điện thoại của Cố Vũ Tùng đã lập tức vang lên.

Anh ta bắt máy.

Không đợi Cố Vũ Tùng nói câu nào, giọng nói sốt sắng của Chúc Minh Đức đã truyền tới: “Cậu Cố, sếp nhà tôi xảy ra chuyện rồi!”

Sau khi Chúc Minh Đức tiễn Tống Hân Nghiên rồi quay lại bãi đỗ xe thì Tưởng Tử Hàn đã ngất xỉu ở trong xe rồi.

Ba người Cố Vũ Tùng nghe vậy thì cực kỳ sợ hãi, lập tức chạy ra khỏi phòng.

Trang viên Maed.

Tại phòng khách rộng lớn, trong không khí khuếch tán mùi hương ám muội dâm loạn.

Trên mặt đất, quần áo nam nữ hỗn loạn với nhau, bị ném đầy dưới đất.

Sau khi bộc phát thêm một lần nữa, dược tính trên người Sở Thu Khánh cuối cùng cũng qua đi.

Cả người cô ta mềm nhũn đến mức không thể xuống khỏi sô pha, nhìn vệ sĩ đã mệt mỏi đến mức không chịu nổi, sắc mặt cô ta bỗng chốc xanh trắng đan xen, vừa hận lại vừa tức giận.

Cô ta nắm lấy gối ôm dưới người rồi đập xuống: “Đồ vô dụng, mau cút đi nhanh!”

Vệ sĩ vội vàng chật vật xuống khỏi người cô ta, nhặt quần áo trên mặt đất lên rồi lảo đảo chạy ra ngoài.

Cổng lớn của trang viên không hề khóa.

Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh thuận lợi đi vào.

Vừa bước vào, hai người đã nhìn thấy vệ sĩ trần như nhộng, trên tay còn cầm theo quần áo đang chạy từ trong ra.

Tống Dương Minh nhanh tay lẹ mắt, xoay người Tống Hân Nghiên lại, ấn cô vào trong ngực, ngăn cản tầm mắt của cô.

Khung cảnh chợt khựng lại.

Đối diện với ánh mắt không tốt lành gì của Tống Dương Minh, vệ sĩ run lẩy bẩy, vội vàng hoảng loạn mặc quần vào rồi chạy ra ngoài.

Tống Hân Nghiên trào phúng cười khẽ: “Thật không ngờ vừa mới đến đã được chứng kiến vở kịch lớn tới vậy. Vở kịch xuất sắc thế này, sao em có thể không xem được chứ.”

Cô vừa nói vừa rời khỏi lồ ng ngực Tống Dương Minh, mỉm cười đi vào trong nhà.

Vừa đi vừa nói với người trong phòng: “Sở Thu Khánh, cô còn màn biểu diễn xuất sắc nào nữa thì diễn hết một lượt luôn đi.”

Trong phòng, Sở Thu Khánh vừa nghe thấy động tĩnh đã hoảng loạn lăn người xuống khỏi sô pha, tay chân rụng rời cầm lấy chiếc váy lụa trên mặt đất khoác lên người.

Vừa mặc vào, Tống Hân Nghiên đã lập tức đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.