Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1221



CHƯƠNG 1221

Cố Vũ Tùng: “…”

“…Xin… Ha ha ha ha… Cậu Cố, xin lỗi ha… ha ha… Tôi không cố ý đâu, ai bảo tại tay anh, đột nhiên làm như vậy…”

Khương Thu Mộc vừa cười vừa vội vàng rút giấy muốn lau cho Cố Vũ Tùng.

Thực ra Cố Vũ Tùng rất muốn hưởng thụ sự phục vụ của Khương Thu Mộc.

Nhưng anh ta cũng là người cần thể diện, lúc này nhếch nhác như vậy, không có tâm trạng!

Cố Vũ Tùng bực bội nhận lấy khăn giấy, tự mình làm.

“Là lỗi của tôi… ban nãy tôi…”

Đầu óc anh ta hơi hỗn loạn.

Dáng vẻ ban nãy của Khương Thu Mộc trông rất hấp dẫn, so với lau giúp cô, anh ta càng muốn hôn giúp cô hơn.

Chỉ là…

Khương Thu Mộc nghi hoặc nhìn anh ta.

Trái tim Cố Vũ Tùng lập tức đập loạn “thình thịch thình thịch” vui sướng, mặt cũng lúc đỏ lúc trắng: “Tại… tại ban nãy khóe miệng cô dính sữa bò… Dáng vẻ đó, rất giống Tưởng Minh Trúc lúc ăn đồ ăn, tôi không nhịn được nên coi cô là con bé, muốn lau giúp cô…”

Khương Thu Mộc sững sờ, đánh mắt nguýt anh ta một cái.

“Anh thôi đi, anh lại dám đưa tay ra với con nhóc kia hả? Nó không vả anh một phát thì thôi.”

Sau khi bị vạch trần, trái tim vốn đã rối bời của Cố Vũ Tùng lại càng hoảng thêm.

Để che đậy sự thấp thỏm, anh ta vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, hôm qua cô nói tìm tôi có việc, việc gì vậy?”

Chủ đề đi vào chuyện chính, Khương Thu Mộc lập tức thu lại vẻ trêu chọc cười đùa trên mặt.

“Hân Nghiêm lấy được tư liệu về Nam Mặc Tầm từ Dạ Vũ Đình. Người phụ kia trông quá giống Hân Nghiên, chúng tôi đang nghi ngờ, có khi nào cô ta có quan hệ gì với Hân Nghiên hay không?”

Nói tới chuyện chính, cơn hoảng loạn trong đầu Cố Vũ Tùng lập tức biến mất sạch.

Anh ta nghiêm túc nói: “Trước khi anh Hàn bị thương đã từng điều tra chuyện này rồi.”

“Có điều tra ra được điều gì đáng ngờ không?” Khương Thu Mộc nghi ngờ hỏi: “Dạ Vũ Đình là bạn trai của Nam Mặc Tầm mà cũng không tra ra được gốc gác của cô ta. Nếu như đến cả Tưởng Tử Hàn cũng không tra ra được, vậy lẽ nào Nam Mặc Tầm thật sự có vấn đề sao?”

Cố Vũ Tùng suy nghĩ: “Nếu như cô muốn biết thì tôi sẽ nghĩ cách đào sâu thêm chút nữa, chắc chắn sẽ tra ra rõ ràng giúp cô.”

Khương Thu Mộc cạn lời lườm anh ta: “Phiền anh để ý rõ trọng điểm đi, chuyện này là vì tôi chắc? Chuyện này là vì người anh em của anh nhé!”

“Đúng đúng đúng, là vì anh Hàn của tôi!”

Cố Vũ Tùng dễ tính nói: “Đợi sau khi anh ấy khỏi rồi, tôi chắc chắn sẽ bảo anh ấy tự mình xin lỗi cô. Đương nhiên, cũng phải để chị dâu xả hận vì thời gian này bị anh ấy ghét bỏ, bị anh ấy nhằm vào. Phải ngược đãi hết sức vào, chúng tôi tuyệt đối không giúp đỡ.”

“Xí!”

Khương Thu Mộc khinh thường khịt mũi một tiếng: “Giúp đỡ? Tới lúc đó anh dám sao!”

Cố Vũ Tùng không phục nói: “Đương nhiên dám rồi! Tôi là loại người giúp người thân mà không màng lý lẽ như vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.