Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1227



CHƯƠNG 1227

Tống Hân Nghiên nghe tiếng cười thiện ý của bọn họ, cũng cười khẽ ra tiếng.

Cô nhếch môi, bất chợt tiến lên một bước, kiễng chân khoát tay lên vai Tưởng Tử Hàn.

Cô gái nhỏ cứ như treo trên người anh vậy, mặt mày quyến rũ, nụ cười bên môi dịu dàng như nước, hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên gò má trắng nõn cực kỳ mê người.

“Đúng là John rất quyến rũ, nhưng không phải gu của tôi.”

Cô lả lơi thổi khí với Tưởng Tử Hàn, giọng nói trầm thấp tựa có móc câu, cực quyến rũ người: “Tôi càng thích người nước Z chính thống hơn, ví như…”

Một bàn tay mềm mại không xương của Tống Hân Nghiên chậm rãi từ bả vai Tưởng Tử Hàn trượt xuống ngực anh, bất ngờ túm cà vạt của anh rồi kéo mạnh.

Cà vạt thít lại.

Cảm giác chặt chẽ, hít thở không thông bức thẳng yết hầu.

Tưởng Tử Hàn cau mày.

Nụ cười của Tống Hân Nghiên càng thêm quyến rũ động lòng người, nhả khí như lan nói: “Như chủ tịch Tưởng vậy, cao lớn điển trai, cực kỳ quyến rũ, có quyền lại còn nhiều tiền…”

Tưởng Tử Hàn hô hấp không thông, vì thiếu dưỡng khí khiến trái tim nảy lên lúc nhẹ lúc nặng, lúc nhanh lúc chậm, ‘thình thịch, thình thịch’, cứu như nhịp trống rối loạn tiết tấu.

Anh vừa định vô tình đẩy Tống Hân Nghiên ra thì người phụ nữ trước ngực lại chợt buông tay.

Cô cười đầy quyến rũ, nhẹ nhàng vuốt phẳng cà vạt vừa bị mình nắm nhăn nhúm: “Nhưng lắm lúc dù có đẹp trai, nhiều tiền, quyến rũ cỡ nào chăng nữa, một khi thích quản chuyện không đâu thì đúng là vừa tự đại lại vừa chán ngấy. Người ta gọi là đàn – ông – thối – tha!”

Cô không nhẹ không nặng vỗ ngực anh, sau khi buông tay liền ghét bỏ lùi lại hai bước thật dài.

Mọi người: “…”

Xấu hổ lắm đấy.

Phong cách này, cú quay xe này… đúng là không kịp đội mũ bảo hiểm!

Mọi người ăn ý quay mặt đi, không dám va chạm bãi mìn mày.

Mặt Tưởng Tử Hàn đen như đáy nồi, đang muốn bão nổi thì lại nghe Tống Hân Nghiên cười duyên, vẻ mặt chân thành:

“Thôi thì đàn ông không xấu phụ nữ không thương mà. Chẳng còn cách nào cả, tôi chính là tục nhân như vậy đấy. Ha ha…”

Cô cười ánh mắt long lanh, quyến rũ lả lơi: “Chắc chủ tịch Tưởng không đến mức không biết đùa chứ?”

Mọi người: “…”

Nói ngắn gọn, tâm trạng mọi người cứ như ngồi tàu lượn cao tốc vậy.

John xem diễn rất chi là bõ nghiện, tư thế châm chọc đối đầu của hai người này… chậc, khiến người ta xem mà cảm giác không còn thấy thú vị với thứ gì khác nữa.

Nhưng thấy lão hổ đang chuẩn bị xù lông, anh ta cũng không dám đứng bàng quan nữa, bước lên ngăn giữa hai người, cố ý trách mắng: “Ôi trời Hân Nghiên, chủ tịch Tưởng cho cô lì xì đỏ mà cô còn không biết lớn nhỏ thế à? Sao có thể đùa giỡn lung tung được chứ?”

Anh ta vừa chen vào, Đường Vũ Diệp đứng cạnh đó cũng hoàn hồn lại.

“Nhìn kìa, lại đột phá kỷ lục nữa rồi!”

Tiếng thét kinh hãi vang lên khiến ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía màn hình lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.