Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1231



CHƯƠNG 1231

Tống Dương Minh đau lòng không chịu nổi, đáy mắt quay cuồng tức giận và thô bạo.

Anh nỗ lực nín nhịn, kìm nén đến mức gân xanh trên trán hằn cả lên.

Nhưng giọng của anh lại dịu dàng hơn gió tháng mười: “Ngoan, đừng khóc. Nếu em khó chịu thì để anh giúp em đánh cậu ta.”

Tống Hân Nghiên vùi trong lòng anh lắc đầu.

Tống Dương Minh đau lòng đến khó thở, chua xót lan tràn như cỏ dại.

Anh khàn giọng dỗ dành cô như dỗ trẻ con: “Ừ, không đánh cậu ta. Hân Nghiên, em cũng biết đây là di chứng sau khi cậu ta bị thương mà, đâu cần để ý? Đừng buồn, Tưởng Tử Hàn yêu em như thế, nhất định sẽ khỏe lại thôi. Chờ cậu ta khỏi hẳn rồi, anh sẽ giúp em đòi về gấp bội. Mỗi giọt nước mắt em rơi vì cậu ta hôm nay, ngày sau cứ bắt cậu ta trả lại gấp đôi đi. Tim em đau phần nào chúng ta đòi ngược lại gấp mười! Không đau chết cậu ta thì tuyệt đối không mềm lòng, được không…”

Tống Dương Minh gằn mỗi một chữ đều cảm thấy tim mình như nhỏ máu.

Nhưng anh lại không cảm thấy đau, chỉ tràn đầy vô vọng và chua xót.

Tống Hân Nghiên trút cảm xúc xong cũng dần ngưng tiếng khóc lại.

Cô vẫn vùi trong lòng ngực anh gật đầu, nghẹn ngào hờn dỗi: “Em là người có thù tất báo mà, đương nhiên phải trả thù!”

Cô ngượng ngùng lau lệ, rời khỏi cái ôm của anh trai rồi lại ngồi ngay ngắn bên ghế phó lái, cầm bánh mousse lên ăn.

Tống Dương Minh thấy cô cố gắng cưỡng ép mình kiên cường, chỉ cảm thấy tim đếu sắp nổ tung đến nơi.

Nhưng đến lúc nhác thấy cô rưng rưng ăn bánh ngọt, anh lại mỉm cười.

Cách đó không xa.

John và Tưởng Tử Hàn đứng ở cửa lớn công ty, từ xa nhìn chiếc xe đang sáng đèn bên trong.

Hai người đã thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra trong xe, không sót chút nào.

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn ấp ủ cơn giận, cánh môi khẽ nhếch: “John, uổng cho anh là sếp của cô ta đấy, sức quyến rũ còn thua một gã quân nhân nhập ngũ!”

John: “…”

Ôi, hôm nay ra cửa quên xem hoàng lịch rồi.

Cả một ngày trời nằm không cũng trúng đạn!

Hai mắt John trợn trắng dã cả ra: “Anh tích đức chút đi, người ta là anh em!”

Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Không chung huyết thống tính là quan hệ anh em gì?”

Nói xong, anh lại lạnh lùng lườm John: “Rốt cuộc là anh ngu hay tôi ngốc đây! Hừ!”

Tưởng Tử Hàn xoay người rời đi.

John cũng bị chọc tức không nhẹ.

Rốt cuộc là kiếm tiền không vui hay hẹn hò không sướng? Anh ta rảnh hơi không có việc gì làm xen vào chuyện vợ chồng son nhà người ta làm gì không biết!

Con mẹ nó đúng là không xung phong không chết mà!

Nếu anh ta còn xen vào chuyện vớ vẩn của hai người này nữa, anh ta chính là…!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.