Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1248



CHƯƠNG 1248

Bàn tay vô thức gõ mặt bàn của Tưởng Tử Hàn dừng lại, lạnh lùng ngước mắt lên, tài liệu trước mặt đập xuống giữa bàn họp.

“Thay kiểu gì!” Giọng nói của anh vô cùng lạnh nhạt, nhưng uy áp trong đó lại lan ra từng tầng trong phòng họp: “Con gái tôi không có mẹ ruột, lấy đâu ra máu cuống rốn? Đổi phương án đi!”

Mọi người không khỏi rùng mình một cái, thở cũng không dám thở mạnh.

Có một giáo sư cố gắng nhịn lại nỗi sợ hãi, run rẩy nói: “Cũng… cũng có thể dùng thuốc để nâng cao khả năng miễn dịch của cô bé trước.”

Lần này đến cả Cố Vũ Tùng cũng cau mày: “Minh Trúc bị kháng thuốc, nếu như có thể dùng thuốc nâng cao khả năng miễn dịch thì còn đợi đến ngày hôm nay sao?”

Không còn ai dám nói gì nữa.

Tưởng Tử Hàn hít một hơi thật sâu.

Cơn giận trong lồ ng ngực bị hơi thở chậm rãi kìm nén lại.

Cố Vũ Tùng nhìn những khuôn mặt bó tay hết cách, sống không còn gì luyến tiếc kia, cơn tức giật đột nhiên dâng lên.

“Rầm!”

Anh ta đấm một quyền lên bàn: “Ngoài những phương pháp thông thường này, mấy người không nghĩ ra được biện pháp nào hữu hiệu nữa à! Bệnh viện tiêu nhiều tiền trả cho mấy người như vậy có ích lợi gì hả!”

Vẻ mặt các bác sĩ đau khổ.

Bọn họ có nghĩ mà.

Nhưng quan trọng bọn họ phải có thời gian chứ.

Từ khi bệnh nhân vào viện tới bây giờ cũng mới chỉ một buổi tối thôi.

Tất cả mọi người đều tham gia cấp cứu, hội chẩn, chưa kịp thở một hơi đã bị lôi đến đây rồi.

Giữa lúc đó có một chút thời gian thì cũng chỉ đủ để sắp xếp các trường hợp tương tự trước đây để tham khảo.

“Mẹ nó!”

Cố Vũ Tùng mặt đầy vẻ cáu kỉnh chửi thề một tiếng, Tống Hân Nghiên suýt chút nữa thì mất cả mạng rồi.

Lần này cô có thể rút máu, nhưng nếu như bệnh tình vẫn không thuyên giảm, lại mất một lượng máu lớn nữa, tới lúc đó có thể tìm ai hiến được đây!

“Từ khi còn nhỏ Minh Trúc không có mẹ đã đủ đáng thương rồi, ông trời mẹ nó còn mù cả mắt, còn khiến cơ thể đặc biệt của cô nhóc thêm cả tính kháng thuốc…”

Con mẹ nhà nó chứ!

Trong phòng họp rộng lớn, giọng nói giận dữ của Cố Vũ Tùng truyền vào trong tai mọi người.

Các bác sĩ rụt vai nhắm mắt, đều hận không thể thu nhỏ bản thân thành phông nền.

Tưởng Tử Hàn thì lại bình tĩnh lại trong tiếng chửi rủa của Cố Vũ Tùng.

Anh trầm mặt vỗ bàn nói: “Cứ điều trị theo hướng an toàn chắc ăn trước. Kháng thuốc thì tăng liều lên, không được nữa thì đổi sang thuốc mới, hấp thụ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nghĩ cách để khống chế bệnh tình đã rồi tính.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.