Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 176: 176: Tống Thị Hồi Sinh




Khương Thu Mộc nghi ngờ nhìn anh ta: “Anh muốn nói gì?”
Cố Vũ Tùng cười mỉa mai: “Mấy người hiểu rõ Dạ Vũ Đình thế nào không? Biết anh ta là ai, xuất thân thế nào không?”
Khương Thu Mộc không nói gì.
Cố Vũ Tùng day trán, kiềm chế lại rồi kiên nhẫn nói: “Là cậu chủ nhà họ Dạ đứng thứ hai trong tứ đại tài phiệt ở thủ đô.

Một người có thể nổi bật giữa vô số anh chị em trong gia đình danh giá như thế, cô nghĩ anh ta sẽ là nhân vật đơn giản được chắc?”
Khương Thu Mộc chẳng để tâm, chế nhạo: “Vậy các anh thì tốt hơn anh ấy chỗ nào chứ? Nói cứ như anh chỉ là một chàng trai trẻ trong sáng không bằng.

Ít nhất thì Dạ Vũ Đình thật lòng đối xử tốt với Hân Nghiên, thậm chí còn có thể liều mạng.

Còn Tưởng Tử Hàn đã làm được cái gì hả!”
Cố Vũ Tùng tức điên, chẳng muốn nói gì với cô ấy nữa.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi đến một dãy số: “Giúp tôi đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đi Úc.”
Cúp điện thoại, anh ta nói với Khương Thu Mộc: “Gửi cho tôi số căn cước của cô đi, tôi sẽ đi cùng cô.”
Khương Thu Mộc đang định từ chối thì Cố Vũ Tùng nói: “Yên tâm, chỉ có mình tôi thôi! Tôi sẽ không nói cho anh Hàn đâu.

Có tôi đi cùng, nếu có chuyện gì không giải quyết được thật thì tôi còn có thể giúp một tay.

Ngoài việc ở bên cạnh cô ấy thì cô còn có thể làm được gì chứ?”
Khương Thu Mộc nghĩ cũng thấy đúng.
Lúc này mới không nói gì, đọc số căn cước của mình ra.
Hai người tạm biệt.
Lúc này Cố Vũ Tùng đã quên luôn cam kết với Khương Thu Mộc, lập tức gửi Zalo cho Tưởng Tử Hàn.
“Chị dâu đang ở Úc, vị trí tạm thời vẫn chưa rõ.

Em sẽ đi cùng với Khương Thu Mộc trước, xác nhận xong sẽ báo với anh.”


Thủ đô.
Sau khi Tưởng Tử Hàn thấy Zalo của Cố Vũ Tùng xong, gương mặt tiều tụy hốc hác cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ.
Anh bỏ điện thoại xuống rồi đi vào trong phòng tắm.
Người đàn ông trong gương có đôi mắt đỏ hoe, dưới mắt thâm quầng, cằm lúm nhúm râu, nhìn đã thấy vô cùng sa sút.
Tưởng Tử Hàn tạt vài vốc nước lên mặt, lấy thật nhiều bọt cạo râu bôi lên mặt, sau đó bắt đầu soi gương sửa soạn lại.
Mấy lời ton hót nịnh nọt không biết xấu hổ của Tống Hân Nghiên văng vẳng bên tai -
Chồng em cao lớn tuấn tú, đẹp trai lắm tiền.

Trái tim em lại nhỏ bé, chứa một mình anh còn chẳng đủ, nào còn chỗ cho người đàn ông khác! -
Chồng em cũng đẹp lắm.

Đẹp trai lạnh lùng, kiêu ngạo đến bức người.

Rồi thêm cả quần áo mà em chọn nữa, phong độ tuyệt trần! -
Chồng em tài hoa mười phân vẹn mười, năng lực không ai có thể sánh bằng.


Động tác của Tưởng Tử Hàn bỗng khựng lại, vô thức quay đầu nhìn sang hướng bên cạnh.
Trong phòng tắm trống không, có bé hư hỏng da mặt dày đến nỗi đạn cũng không thể xuyên thủng được.
Anh mỉm cười, lặng lẽ thở dài, đang chuẩn bị tiếp tục thì cằm chợt đau nhói.
Một vệt máu đỏ tươi rỉ ra từ bọt trắng…

Nước Úc, thành phố C.
Tống Hân Nghiên vừa mới ra khỏi phòng bệnh của Dạ Vũ Đình đã nhận được cuộc gọi của Tống Dương Minh.
“Anh?”
Giọng nói dứt khoát của Tống Dương Minh mang theo vẻ lo lắng: “Ở trường có gọi đến cho anh, nói rằng em nộp đơn xin tạm thời nghỉ học sao?”
“Vâng.”

Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng đáp: “Bây giờ tâm trạng em không yên, học cũng không vào được.”
Cô không dám nói thật với Tống Dương Minh.
Với cái tính cách che chở của anh ấy, nếu cô mà nói xảy ra chuyện gì thì chắc chắn anh ấy sẽ bỏ hết việc trong tay mà chạy đến đây mất.
Quân nhân ấy mà!
Trở về nhà thôi cũng phải làm báo cáo.
Lúc trước đưa cô qua đã là một ngoại lệ, đúng lúc anh ấy nhận được một nhiệm vụ tạm thời nên đi cùng nhau luôn.
Nhưng sao có thể may mắn nhiều lần như vậy được.
Cô không muốn anh ấy vì cô mà phải chịu bất kì xử phạt nào cả.
Không biết Tống Dương Minh có tin hay không.
Anh ấy không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Vậy em cứ nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe đã.”
Cuộc gọi kết thúc.
Tống Dương Minh đứng trước cửa sổ, nhìn quảng trường dưới tầng Tống Thị, hít sâu một hơi, cất điện thoại đi rồi lại quay lại phòng họp.
Trước bàn họp, tất cả mọi người nhà họ Tống ngồi thành vòng, thấy anh ấy trở lại, ánh mắt đều đổ dồn lên người anh ấy.
Bác cả Tống Quốc Đại là người lớn tuổi nhất trong số người ở đây, miễn cưỡng có thể coi là người có quyền uy nhất.
Ông ta cau mày nhìn đứa cháu trai mà mình đã rất ít khi gặp từ năm nó lên mười: “Nghe nói cháu đã nộp đơn xin chuyển ngành lên đơn vị quân đội rồi?”
“Đúng vậy.” Tống Dương Minh đặt điện thoại lên bàn họp.
Hai tay khoanh trước ngực.
Anh ấy liếc nhìn các trưởng bối và anh chị em ở đây: “Ban đầu khi Hân Nghiên quản lý công ty, mọi người đã có lòng không phục.

Đã như vậy rồi thì tôi chỉ có thể đích thân về tiếp quản thôi.”
Trong phòng họp yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Sắc mặt mọi người khác nhau, tâm tư cũng khác nhau.
Tống Dương Minh không có tâm trạng mà quan tâm xem những người này nghĩ gì, chỉ nói: “Nhưng mà trên tay tôi vẫn còn vướng một số chuyện phải xử lý, không thể tiếp quản việc của công ty ngay được.

Vậy nên, tôi muốn tìm vài quản lý chuyên nghiệp để quản lý kinh doanh của công ty.”
Vẻ mặt mọi người càng trở nên đa dạng hơn.

Tống Dương Minh còn chưa cho bọn họ lên tiếng đã lại lần nữa đưa ra một quyết định trọng đại khiến mọi người bất an: “Việc Tống Thị tuột khỏi tay các người như nào thì tôi cũng không muốn nhiều lời nữa.

Dù công ty của Hân Nghiên đã giao cho tôi, nhưng tôi vẫn sẽ giữ cam kết trả lại cổ phần cho mấy người như trước.

Nhưng mà có một chuyện…”
Anh ấy nhẹ nhàng đặt tên lên bàn: “Bài học năm xưa vẫn còn nguyên đó, tôi không muốn đã vất vả trở về rồi mà Tồng Thị lại lần nữa tan tành trong tay của mấy người, cũng không muốn cho Tống Thị hoạt động theo phương thức ban đầu của ông nội là chia nhỏ ra, để mỗi người phụ trách cứ như mâm cát rải rác.

Cho nên, cổ phần của mấy người ban đầu ở công ty nào thì vẫn thuộc công ty ấy, nhưng sẽ tập trung lại một chỗ, do tôi thống nhất lại để quản lý.

Mọi người ở từng chức vụ sẽ cùng với các giám đốc giúp đỡ lẫn nhau.

Đến cuối năm, cứ theo từng công ty, hoa hồng của các cổ đông sẽ là làm nhiều thì được nhiều.”
Tống Dương Minh dừng lại một thoáng, sau đấy lạnh lùng nói: “Nếu có thắc mắc gì thì bây giờ có thể hỏi, còn sau này đừng để tôi nghe được bất cứ lời đồn nhảm nào hết.

Tôi và các vị trưởng bối, các anh chị em ở đây không giống nhau.

Tôi được học trong quân đội rằng phải phục tùng mệnh lệnh, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt mũi của mọi người.”
Mặc dù năng lực của Tống Quốc Đại chỉ có vậy, nhưng kiến thức và đầu óc thì vẫn có.
Ông ta dẫn đầu gật đầu: “Được.

Ở bên bác cả không có ý kiến gì hết.”
Chú ba Tống Quốc Bảo hồi trẻ là một công tử ăn chơi, sa đọa thành thói, việc kinh doanh ở công ty đúng không phải là sở trường của ông ta.
Bây giờ có người quản rồi, ông ta chỉ việc cầm tiền thôi thì vui còn chẳng kịp ấy chứ mà ý kiến gì.
Người quản là Tống Dương Minh, con ruột của mình nên Tống Quốc Dũng cũng vui đến không khép được miệng, cũng đồng ý.
Mấy anh em khác cũng thầm chấp nhận.
Dù sao cũng cho không, muốn làm gì thì làm thôi, bọn họ cũng lười nói nhiều.
Tống Dương Minh vỗ tay: “Vậy là không có ý kiến gì.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

2.

Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo
3.

Bên Em Tháng Đổi Năm Dời
4.

Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
=====================================
Anh ấy nhắc nhở: “Vẫn phải nói thêm một câu.

Mặc dù là có quản lý chuyên nghiệp quản lý thôi, tôi cũng không thường xuyên ở công ty.

Nhưng các vị chú bác trưởng bối, anh chị em cũng đừng mong sẽ có thể chui vào sơ hở nào mà ra oai làm bậy trước mặt người của tôi.

Bọn họ sẽ liên tục báo cáo lại cho tôi những việc lớn nhỏ trong công ty.

Vậy nên mọi người phải tự giác một chút, đặt tinh lực vào trong công việc, để sau này gặp nhau còn có thể vui vẻ.”
“Yên tâm.”
Mọi người đều đồng ý.
Mất đi sự che chở của con quái vật khổng lồ Tống Thị, khoảng thời gian qua mọi người đã sống thế nào chỉ chính bọn họ hiểu rõ nhất.
Tống Mỹ Như che giấu sự kích động của mình, mặt đầy mong đợi, nói với Tống Dương Minh: “Anh, Tống Hân Nghiên cũng chẳng phải người nhà chúng ta.

Hai công ty dưới tên cô ta giờ cũng không có người quản lý.

Dù sao em cũng đang rảnh, gần đây còn đang cố gắng tập quản lý công ty, không bằng đưa hai công ty kia cho em quản được không? Anh yên tâm, gần đây em đi theo mấy chuyên gia trong ngành học hỏi được rất nhiều, trước kia cũng từng quản lý một thời gian rồi.

Em nhất định có thể quản lý tốt, chắc chắc không để anh mất thể diện đâu.”
Tống Dương Minh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: “Cô muốn nói đến kinh nghiệm ăn cắp với cấp dưới công thức nghiên cứu của Hân Nghiên sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.