Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 181: 181: Không Phải Yêu Chỉ Có Cảm Động




Lúc này, Cố Vũ Tùng đã chẳng còn quan tâm điều gì nữa.
Anh ta vội vàng cúi người, một tay ôm Tưởng Minh Trúc, tay còn lại xách cái vali nho nhỏ của cô bé lên, sải bước đuổi theo Tưởng Tử Hàn.
Ánh mắt oai oán của Tưởng Minh Trúc xẹt qua bả vai Cố Vũ Tùng, đối diện với tầm mắt Tống Hân Nghiên, cô bé đau buồn quay cái đầu nhỏ sang một bên, đánh mắt về.
Cảnh tượng thổ lộ lãng mạn lại biến thành tình trạng như bây giờ.
Người đứng xem cảm thấy bầu không khí đã bị phá hủy, có người mất hết hứng thú, cuối cùng tụm năm tụm ba rời đi.
Tống Hân Nghiên như bị định thân, câu nói “người phụ nữ mà tôi từng chơi qua” vẫn quanh quẩn trong tâm trí của cô thật lâu.
Ánh sáng và sự tức giận trong đôi mắt cô hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại trống rỗng và mờ mịt.
Khương Thu Mộc lo lắng nắm chặt tay cô: “Hân Nghiên, cậu có sao không?”
Bàn tay của Tống Hân Nghiên rất lạnh, tuy đang giữa mùa hè nhưng nó lại lạnh đến mức làm người ta sợ hãi.
“Không sao.” Cô bình tĩnh trả lời, giọng nói hơi khàn khàn.
Lúc cô nhìn sang Dạ Vũ Đình, ánh mắt đã đầy vẻ xin lỗi: “Tôi xin lỗi, đã kéo anh vào chuyện này.”
“Em đừng cảm thấy có lỗi, anh rất vui khi mình có thể tham dự bất cứ chuyện gì liên quan đến em.”
Dạ Vũ Đình nói với vẻ mất mát: “Nhưng khi thấy em đau khổ, ngoài đau lòng ra anh chẳng làm được gì cả, nên người xin lỗi phải là anh…”
Tống Hân Nghiên nhếch môi cười, phấn chấn trở lại: “Không ai có nghĩa vụ nhất định phải làm gì đó vì ai.

Dạ Vũ Đình, những lời mà tôi vừa nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Mặc dù bây giờ tôi không thể yêu anh, nhưng khi ở cùng anh, tôi cảm thấy rất an tâm.

Nếu anh không ngại, đợi tôi ly hôn xong thì sẽ kết hôn với anh.”
Khương Thu Mộc vội vàng nhìn Tống Hân Nghiên, định khuyên nhủ cô nhưng lại phát hiện mình không có tư cách, cũng không biết nên khuyên thế nào.
Tống Hân Nghiên nói: “Cho dù Tưởng Tử Hàn không đồng ý thì tôi vẫn sẽ gửi đơn ly hôn, có lẽ cần một chút thời gian…”
Cô chưa nói hết thì Dạ Vũ Đình đã vội cướp lời: “Bao lâu anh cũng chờ.


Em không cần đáp lại, chỉ cần chấp nhận anh đối xử tốt với em, chấp nhận tình yêu của anh là đủ rồi.”
Khương Thu Mộc thở dài.
Thế này thì Tưởng Tử Hàn hoàn toàn không có đất diễn nữa rồi.
Chỉ với EQ thô bạo và lạnh lùng đó của Tưởng Tử Hàn sao đấu lại người đàn ông ấm áp, dịu dàng và tình cảm trước mặt được chứ…
Khương Thu Mộc hỏi: “Cậu quyết định rồi sao?”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
Khương Thu Mộc thở ra một hơi: “Được rồi, chỉ cần cậu hạ quyết tâm, tớ sẽ xử lý những chuyện rắc rối phức tạp này thay cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Khương Thu Mộc ôm cổ cô: “Chúng ta là gì của nhau chứ hả.”

Phía bên kia.
Tống Dương Minh đến bệnh viện, vừa ra khỏi bãi đậu xe, anh ấy đã chạm mặt với nhóm người Tưởng Tử Hàn đang đi tới đây.
Anh ấy dừng lại.
Hàng mày rậm của Tống Dương Minh khẽ nhíu: “Sao các người lại tới đây?”
Mọi chuyện đã ầm ĩ đến nước này rồi, Cố Vũ Tùng chẳng còn kiêng kì gì nữa, nói thẳng luôn: “Để nói lời vĩnh biệt cuối cùng.”
Lúc hai người đang nói chuyện, Tưởng Tử Hàn lạnh lùng ôm con gái lướt qua người Tống Dương Minh, đi về bãi đỗ xe.
Cố Vũ Tùng vội vàng đuổi theo: “Này, anh Hàn, đợi em với…”
Tống Dương Minh quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nhanh chóng đi vào bệnh viện.
Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình đã trở về phòng bệnh.
Tống Dương Minh ở đằng xa nhìn thấy em gái đã biến mất sau cửa phòng bệnh, lúc này anh ấy mới nhanh chân tiến lên, đột ngột kéo Khương Thu Mộc đang chuẩn bị bước vào phòng ra ngoài.
Khương Thu Mộc giật mình, vô thức định hét lên.
Tống Dương Minh vội vàng che miệng cô ấy lại, đè thấp giọng rồi nói: “Là anh, Tống Dương Minh.”
Khương Thu Mộc ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi theo anh ấy vào trong góc.

Tống Dương Minh nhướng mày hỏi: “Tại sao Hân Nghiên lại đến bệnh viện?”
Khương Thu Mộc vội vàng kể chuyện Tống Hân Nghiên suýt bị đụng xe, cả chuyện Dạ Vũ Đình anh hùng cứu mỹ nhân với anh ấy.
Tống Dương Minh trầm ngâm: “Anh đúng là một người anh trai thất bại, vì thế em ấy mới không chịu nói chuyện này với anh, một mình tha hương nơi đất khách quê người, yên lặng chịu đựng tất cả mọi thứ…”
“Anh Dương Minh, chuyện này không thể trách anh được.

Hân Nghiên chưa từng trách cứ anh…”
Anh trai tuấn tú tỏa nắng như vậy, lúc ưu buồn thật sự muốn lấy mạng người ta mà.
Khương Thu Mộc cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Tống Dương Minh ngắt lời cô ấy, hỏi tiếp: “Anh mới chạm mặt với mấy người Tưởng Tử Hàn, bọn họ vừa đến để gây phiền phức cho Hân Nghiên à?”
Khương Thu Mộc bỗng cảm thấy hơi chột dạ, lí nhí kể lại chuyện vừa xảy ra.
“Anh Dương Minh, xin lỗi, em không ngờ sự việc lại biến thành như vậy, em…”
Tống Dương Minh nhắm mắt lại: “Chuyện đã xảy ra rồi, nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Khương Thu Mộc ngượng ngùng không dám nói tiếp.
Tống Dương Minh nói đầy vẻ bất lực: “Cảm ơn em vẫn luôn ở cạnh Hân Nghiên.”
Nói xong, anh ấy sải bước đi đến phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên và Dạ Nhất vừa nâng Dạ Vũ Đình lên giường bệnh.
Người nào đó đã gõ cửa phòng bệnh.
Tống Dương Minh bước vào: “Cậu Dạ, tôi là Tống Dương Minh, anh trai của Hân Nghiên, cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi.

Tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi tổn thất của cậu thay em ấy và bồi thường cho cậu.”
Tống Hân Nghiên hoàn hồn từ trong cơn kinh ngạc: “Anh, sao anh lại tới đây, anh…”
“Em theo anh qua đây một lát.”

Tống Dương Minh cứ thế kéo Tống Hân Nghiên, mạnh mẽ lôi cô ra khỏi phòng bệnh.
“Anh đã nghe Thu Mộc kể hết mọi chuyện rồi.

Để một mình em đến đây, khiến em suýt nữa gặp chuyện không may là do anh suy nghĩ chưa thấu đáo.”
Anh ấy vuốt đầu Tống Hân Nghiên: “Xin lỗi em.”
“Anh…”
“Em nghe anh nói hết đã.” Tống Dương Minh nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng đây không phải là lý do để em hành động theo cảm tính.

Tống Hân Nghiên, cứu người là chuyện bình thường, vì cứu người mà bị thương thì càng bình thường hơn.

Trong tình huống đó, người thường đều sẽ phản ứng theo bản năng.

Bọn anh là quân nhân, còn những người lính cứu hỏa kia nữa, hằng năm mỗi người đều cứu được rất nhiều người.

Chẳng lẽ bọn anh cứu được người nào thì cũng phải cưới người đó về nhà hết sao?”
Tống Hân Nghiên nghe giọng điệu tức hổn hển của anh trai, không nhịn được bật cười “khì” một tiếng.
Nhờ đó mà sự đau buồn lúc trước đã tan thành mây khói.
“Anh.”
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, trấn an cảm xúc của Tống Dương Minh: “Cảm ơn anh, nhưng anh hãy tin em gái của anh đâu có ngu ngốc và ngây thơ như thế.

Dạ Vũ Đình không phải người lạ bình thường, lúc trước em đã quen biết anh ấy ở Hải Thành, xem như cũng khá hiểu về con người anh ấy.

Em quyết định kết hôn với Dạ Vũ Đình không phải vì anh ấy cứu em mà bị gãy cả hai chân.

Bác sĩ nói hai chân của anh ấy vẫn sành lành lại, thân thể sẽ dần hồi phục, em có thể chỉ cần đưa tiền và mời y tá đến chăm sóc này kia là đủ.

Nhưng mà anh, em thật sự cảm thấy người đàn ông này rất tốt, thật lòng muốn lấy anh ấy, dù sau này đôi bên không hợp nhau, em vẫn có thể lựa chọn ly hôn.


Vì thế, anh đừng lo lắng nữa nhé?”
Trái tim của Tống Dương Minh vô cùng trống rỗng: “Em yêu cậu ta không?”
Giọng của anh ấy rất nhỏ, nhỏ đến mức làm cho đầu óc của Tống Hân Nghiên ngơ ngác vài giây.
Khi cô lấy lại tinh thần thì thành thật lắc đầu: “Không phải yêu, mà là cảm động.”
Tống Dương Minh chuẩn bị nói gì đó thì Tống Hân Nghiên đã nhìn anh ấy rồi nói tiếp: “Anh, sở dĩ tình yêu nhớ mãi không quên bởi vì nó là duy nhất, không thể làm lại, cũng không thể tách rời.

Hiện giờ đối với em mà nói, bất cứ ai hay bất cứ tình cảm nào, cùng lắm cũng chỉ làm em cảm động, chỉ cảm động mà thôi.

Em sẽ không để bản thân phải nhớ mãi không quên một lần nào nữa.

Em không muốn bản thân lại phải mệt mỏi, phải đau khổ như vậy.”
Tống Dương Minh nghẹn lời.
Phải thôi, đã từng yêu người đàn ông như Tưởng Tử Hàn, những người khác sẽ đều chỉ là tạm bợ.
Tống Hân Nghiên bỗng cười khẽ: “Thế nên anh à, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, em sẽ không để bản thân tổn thương nữa đâu.

Anh tin em đi.”
Cô không nói nhiều, cũng không định nghe Tống Dương Minh nói tiếp, khẽ luống cuống chạy về phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh được đóng lại.
Cuối cùng sự mất mát trong mắt Tống Dương Minh cũng ào ào tràn ra.
Cảm động?
Em có thể vì cảm động mà lấy Dạ Vũ Đình, vậy tại sao lại không thể cảm động một lần vì anh?
“Rầm…”
Tống Dương Minh vung một quyền đấm vào bức tường phía trước.
Bức tường trắng lạnh lùng phát ra âm thanh trầm đục.
Sau vài giây ngắn ngủi, cơn đau dày đặc mới từ đốt ngón tay từ từ xâm nhập vào trái tim….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.