Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 239



CHƯƠNG 239

Hàng lông mày thanh tú của Tống Hân Nghiên cau lại, nhanh chóng dặn dò: “Đưa họ tới phòng họp chờ tôi, vài phút nữa tôi sẽ tới.”

“Vâng.”

Tại phòng họp.

Tống Hân Nghiên nhìn quanh các cổ đông đang ngồi bên dưới: “Tôi không muốn giải thích nhiều về chuyện luận văn. Nhưng về chuyện sản phẩm của công ty, người khác không tin, nhưng tôi tin rằng trong lòng các vị cổ đông đều hiểu rõ. Mọi người vì chút chuyện nhỏ mà đã vội vàng chạy tới chất vấn tôi rồi. Xem ra, mọi người cảm thấy nhân phẩm của Tống Hân Nghiên tôi còn không đáng để tin tưởng hơn những lời đồn trên mạng kia.”

“Giám đốc Tống, không phải mọi người nghi ngờ cô, chỉ là muốn biết sự thật thôi.”

“Tuy Giám đốc Tống tuổi còn trẻ, nhưng thành quả của mấy năm nay lại khiến mọi người rõ như ban ngày.”

“Không có lửa thì sao có khói. Chúng tôi tin thì có ích gì, quan trọng là phải khiến các nhà đầu tư tin tưởng, để ngăn giá cổ phiếu tiếp tục giảm.”

Các cổ đông không ai chịu nghe ai.

Có người tin Tống Hân Nghiên, có người thì nghi ngờ, cũng có người thực dụng, mọi người cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.

Tống Hân Nghiên đưa tay ra ngăn cản: “Mọi người bình tĩnh trước đi đã. Chuyện xảy ra như vậy, tôi cũng không muốn thấy. Nhưng tôi bảo đảm với mọi người, nhất định sẽ cố gắng tra ra chân tướng vụ việc một cách nhanh nhất. Không những là vì công ty, mà còn là vì danh tiếng của chính tôi nữa. Mong mọi người hãy cho tôi chút thời gian…”

Vất vả lắm mới đuổi cổ đông đi được thì Tưởng Tử Hàn lại gọi đến.

“Lập tức về nhà ngay.”

Giọng của người đàn ông lạnh lùng không chút gợn sóng, sự bực bội cuồn cuộn như xuyên qua cả điện thoại.

Tống Hân Nghiên mệt mỏi cúp điện thoại.

Tuy không biết anh nổi cơn điên gì, cũng không muốn động đậy chút nào cả, nhưng cô vẫn lập tức đứng dậy, vội vã trở về.

Mịch Viên.

Tống Hân Nghiên vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ánh mắt tức giận, chuẩn bị bùng phát của người đàn ông.

Anh nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người cô.

“Quần áo em mặc lúc ra khỏi nhà đâu rồi?”

“Lúc bảo vệ luận văn ở trường có xảy ra chút chuyện, bị người khác ném trứng ung vào, bẩn rồi. Em mượn của Thu Mộc một bộ.”

Tưởng Tử Hàn cố nén giận, nghiến răng nói: “Xảy ra chuyện như vậy, vì sao không nói cho anh biết?”

Tống Hân Nghiên khó hiểu nói: “Không phải hôm nay anh có hai ca phẫu thuật liên tiếp à? Nói cho anh chỉ khiến anh phân tâm thôi. Huống chi tình trạng bây giờ vẫn chưa tệ quá, em muốn thử tự giải quyết xem sao đã.”

“Tự giải quyết sao?”

Tống Hân Nghiên thật thà lắc đầu: “Tạm thời là không.”

Cô nghĩ quá đơn giản về chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.