Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 267: 267: Vở Kịch Tự Biên Tự Diễn




“9h tối qua.” Chủ nhiệm Lý tức nhận: “Chúng tôi có ghi chép phẫu thuật.”
Sau đó ông bảo người mang hồ sơ lên.
Cảnh sát lật ra, quả thật cuộc phẫu thuật bắt đầu từ lúc 9h đêm hôm qua.
Trên đó còn có danh sách bác sĩ và y tá tham gia phẫu thuật.
Tên của Tưởng Tử Hàn cũng có trong danh sách.
Nhưng thứ này cũng không thể chứng minh điều gì.
Cảnh sát trả ghi chép phẫu thuật cho chủ nhiệm Lý: “Nhưng thứ này vẫn không thể chứng minh điều gì.

Nếu có thể, chúng tôi cần xem camera của các ông.”
Tất cả các công ty đều có nghĩa vụ và trách nhiệm hợp tác với cảnh sát.
Chủ nhiệm Lý cũng không làm khó bọn họ, ông nói: “Trong phòng phẫu thuật có camera quay lại toàn bộ quá trình, nhưng thứ này không thể công khai ra ngoài.

Camera ở hành lang, cửa phòng phẫu thuật và khu chuẩn bị thì được.”
Sau khi đạt được sự đồng thuận, chủ nhiệm Lý dẫn cảnh sát đến phòng camera rồi trích xuất camera từ hành lang đến cửa phòng phẫu thuật.
8h tối qua, Tưởng Tử Hàn và một đoàn bác sĩ y tá xuất hiện trên camera rồi tiến vào khu chuẩn bị phẫu thuật.
Sau khi thay quần áo và chuẩn bị xong, anh ta liền tiến vào phòng phẫu thuật.
Sau đó, rất ít người ra vào phòng, họ đều là người lấy dụng cụ phẫu thuật.

Sau khi bước vào phòng phẫu thuật, Tưởng Tử Hàn vẫn luôn ở lì trong đó chưa từng ra ngoài.
Bằng chứng kết luận, Tưởng Tử Hàn không còn bị hiềm nghi, cảnh sát chỉ có thể tay trắng quay về.
……

Một bên khác.
Ngự Viên.
Trong phòng khách của biệt thự, Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo cả đêm không ngủ ngồi trên sofa.
Mắt hai người đều thâm đen, vẻ mặt vô cùng uể oải.
Người hầu dẫn Cố Vũ Tùng vào phòng: “Hai người đã làm cái gì vậy? Anh Hàn phát điên, hai người cũng mất trí luôn rồi sao?”
Anh ta mới rời đi vài ngày mà cả ba đã suýt giết người rồi.
Cố Vũ Tùng tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Hai người có biết đôi tay của anh Hàn quan trọng tới mức nào không? Thế mà hai cậu cứ để đôi tay đó đi hại người, tôi…..”
Tức chết đi được!
Cố Vũ Tùng tức giận giật mạnh tóc mình, sau đó anh ta nới lỏng cà vạt trên cổ rồi vứt nó sang một bên, như thể phải làm thế thì anh ta mới thở được.
Lục Minh Hạo cũng cáu kỉnh không kém, khuôn mặt búng ra sữa nhăn lại, lông mày không ngừng giật giật.

Anh ta bất lực nói: “Nếu bọn tôi ngăn được anh ấy thì cậu thấy bọn tôi bị điên hay bị ngu mà hùa theo anh ấy làm loạn?”
Cố Vũ Tùng cắt ngang: “Ngăn không đừng thì cũng chẳng cần giúp đâu.”
Chủ đề thay đổi, anh ta tức điên người: “Các cậu phải nói cho tôi biết chuyện này chứ, mấy chuyện xử lý trà xanh này là sở trường của tôi đó! Thật là, loại chuyện này mà cũng đáng để anh ấy đích thân ra tay sao?”
Nghĩ tới cảnh đôi tay do thượng đế ban tặng của Tưởng Tử Hàn lại dùng để dạy dỗ tra nam, anh ta liền cảm thấy khó thở.
“Nếu cậu làm được thì cậu nói với anh ấy đi?!”
Lục Minh Hạo liếc mắt nhìn anh ta.
Lý thuyết thì ai cũng hiểu đấy, nhưng trong số ba người bọn họ, ai mà ngăn nổi lão Tưởng cơ chứ?”
“Đừng cãi nữa.

Làm cũng làm rồi, bây giờ nói mấy chuyện này còn nghĩa lý gì nữa? Cứ xử lý ổn là được.” Tống Hân Nghiên lạnh lùng nói.

Anh ta nhìn Cố Vũ Tùng: “Cậu đã đi đâu suốt mấy ngày qua?”
Nhắc tới đây, Cố Vũ Tùng mới nhớ ra thu hoạch suốt mấy ngày này: “Cho mấy cậu xem thứ này hay ho lắm.”
Anh ta vứt một đống tài liệu lên bàn.
“Đáng lẽ tôi nên quay về sớm hơn.

Nếu sớm hoàn thành mấy thứ này thì chắc chắn anh Tưởng sẽ tống thằng nhãi Dạ Vũ Đình vào nhà xác luôn.

Chỉ cắt gân tay thôi thì hời cho nó quá.”
Lục Minh Hạo trợn mắt.
Ai vừa mới tức giận chấn vấn tại sao bọn họ không ngăn anh Tưởng hả?
Đừng có tiêu chuẩn kép như thế chứ!
Nghĩ rồi, anh ta liền cầm tập tài liệu lên rồi chia một nửa cho Tô Thần Nam.
Tài liệu bao gồm văn bản và hình ảnh.
Lục Minh Hạo cầm mấy tấm hình lên, trong ảnh là Dạ Vũ Đình và một người lạ hoắc.
Anh ta ngơ ngác, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại: “Đây là cái gì?”
Trong tay Tô Thần Nam là lời khai và tài liệu, tuy không biết đống ảnh này có tác dụng gì nhưng tài liệu trên tay đã khiến anh ta tức giận không thôi.
Hai người trao đổi tài liệu.
Hai khuôn mặt lập tức đằng đằng sát khí.
Cố Vũ Tùng ngồi cạnh giải thích: “Mấy tháng trước, Tống Hân Nghiên suýt bị xe tông ở Úc, lúc đó, Dạ Vũ Đình làm anh hùng cứu mỹ nhân nên bị gãy cả hai chân.


Thế là người phụ nữ ngu ngốc kia liền ở lại bệnh viện chăm sóc hắn ta suốt cả một thời gian dài, cuối cùng thành vợ hắn luôn.”
Nói tới đây, anh ta không nén nổi giận: “Mẹ kiếp, đây chỉ là một màn kịch do thằng khốn tâm cơ Dạ Vũ Đình tự biên tự diễn thôi!”
Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam cũng từng nghe sơ qua chuyện ở Úc nhưng không biết cụ thể.
Lục Minh Hạo nghi ngờ: “Sao cậu biết?”
Cố Vũ Tùng thở dài cho cái mạng chó của mình: “Nói ra cũng tình cờ, gần đây bệnh viện nhà tôi có làm một dự án trường học giao lưu với mấy chuỗi bệnh viện tư nhân bên Úc.

Trong đám bác sĩ bên đó có vài người là bác sĩ chủ trì của Dạ Vũ Đình.

Một người trong đó vô ý nhắc đến Dạ Vũ Đình nên tôi thầm lưu ý.

Sau một hồi công kích thì tôi phát hiện đối phương quyết không mở miệng nên tôi bắt đầu nghi ngờ.

Sau đó tôi hẹn bọn họ ra ngoài uống rượu, sau một hồi say xỉn thì mới khai chuyện này ra.
Không khai không biết, chứ khai ra thì hết hồn.
Sự thật khiến anh ta sững sờ.
Cố Vũ Tùng sờ mặt: “Vì để tìm ra chứng cứ nên nửa đêm tôi liền đến Úc điều tra một phen.

Do đó tôi không ở bên này suốt mấy ngày qua.”
Cả căn phòng bỗng chìm trong im lặng.
Sắc mặt của Tô Thần Nam cực kỳ lạnh lùng.
Lục Minh Hạo mắng to: “Mẹ nó! Không ngờ đó, thì ra thằng chó Dạ Vũ Đình lại thủ đoạn đến vậy!”
Sau khi cân nhắc một hồi, Tô Thần Nam gõ nhẹ lên bàn: “Dạ Vũ Đình làm thế vì mục đích gì? Hao tâm tổn sức để có được Tống Hân Nghiên, nhưng lại không thể ngủ với cô ta, anh ta định làm gì đây?!”
Ba người trong phòng đều không lên tiếng.
Lục Minh Hạo nhìn sang Cố Vũ Tùng rồi tò mò hỏi: “Đúng vậy, mục đích của hắn ta là gì? Chẳng lẽ là yêu?”
“Yêu cái đéo!” Cố Vũ Tùng đen mặt: “Khi còn ở Hải Thành, thắng chó đó đã thích gây sự rồi.


Nếu người làm chuyện này là anh Hàn thì tôi còn tin anh ấy sẽ vì Tống Hân Nghiên mà hi sinh tất cả.

Còn nếu là Dạ Vũ Đình hả, đéo!”
Lục Minh Hạo cạn lời: “Chắc không phải vì hắn ta nhìn trúng năng lực của Tống Hân Nghiên trong ngành mỹ phẩm chuyên nghiệp đâu nhỉ?”
“Cút!”
Cố Vũ Tùng lại tức giận trả lời: “Đúng là trong mảng này, Tống Hân Nghiên rất lợi hại, rất xuất sắc nhưng cũng không lợi hại tới mức một công ty lớn như Dạ Thị lại vì cô ta mà làm tới bước đường này.

Dạ Thị đã có căn cơ mấy chục năm, thị trường và nghiệp vụ đều ổn định, căn bản không cần tốn sức đào Tống Hân Nghiên để mở rộng thị trường đâu, được chưa.”
Cuộc thảo luận không có kết quả, cả ba lại trầm mặc hồi lâu.
Cố Vũ Tùng cáu kỉnh đứng dậy: “Thôi, tôi sẽ nghĩ cách điều tra thêm vậy.”
Sau đó anh ta cầm xấp tài liệu rồi đi ra ngoài.
“Này, đợi đã, cậu còn điều tra gì nữa? Nơi đây là bầu nước đục thủ đô, thế lực của nhà họ Cố là ở Hải Thành cơ mà, đừng tức giận.”
Cố Vũ Tùng vờ như không nghe thấy rồi sải bước ra khỏi biệt thự.
……
Sau khi thức cả đêm, dưới sự khuyên bảo hết mực của Tống Dương Minh và Dạ Vũ Đình, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng chịu về nhà nghỉ ngơi.
Tống Dương Minh chở cô đến cổng tiểu khu rồi dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, bảo rằng chiều nay anh ấy sẽ lái xe đến đón cô.

Sau đó mới rời đi.
Tống Hân Nghiên nhìn anh trai rời đi, khi cô chuẩn bị bước vào tiểu khu.
“Tống Hân Nghiên!”
Bỗng có người lên tiếng.
Tống Hân Nghiên dừng bước quay đầu lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.