Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 310



CHƯƠNG 310

Bây giờ Tống Hân Nghiên hoàn toàn không để ý đến Hắc Tấn Trung, cô vòng qua anh ta rồi bỏ đi.

“Hân Nghiên!”

Hoắc Tấn Trung vội vàng ngăn cô lại: “Anh có mấy câu muốn nói với em.”

“Tôi và anh chẳng có gì để nói cả.”

Hoắc Tấn Trung dè dặt nói: “Chỉ mấy câu thôi mà! Nói xong anh sẽ đi ngay, sau này tuyệt đối không đến làm phiền em nữa.”

Tống Hân Nghiên dừng lại, không đi nhưng vẫn chẳng thèm nhìn thẳng vào anh ta.

Hoắc Tấn Trung cười khổ, chân thành nói: “Anh biết anh đã làm sai rất nhiều, em sẽ không tha thứ cho anh, anh cũng không dám mơ mộng em sẽ tha thứ cho anh. Hôm nay anh đến đây chỉ muốn nói cảm ơn em thôi. Hân Nghiên, cảm ơn em đã từng bầu bạn với anh! Mấy năm ở bên em là quãng thời gian vui vẻ và vô lo vô nghĩ nhất của cuộc đời anh. Em đã giúp anh trưởng thành, cũng khiến cho anh hiểu được sự phức tạp của bản chất con người.”

“Cậu Hoắc này.”

Tống Hân Nghiên lạnh lùng cắt ngang: “Xin đính chính một chút, là anh và Tống Mỹ Như đã khiến tôi hiểu thấu bản chất con người.”

Hoắc Tấn Trung lại nghiêm túc gật đầu: “Anh biết. Hân Nghiên, anh phải đi rồi.”

Tống Hân Nghiên kinh ngạc, ngước mắt lên. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào anh ta trong ngày hôm nay.

Chỉ là một ánh mắt thôi mà Hoắc Tấn Trung đã suýt nữa rơi lệ.

Anh ta hơi xúc động, nói với vẻ bi thương: “Ba anh đã khôi phục lại chức vị ở công ty cho anh rồi, nhưng đổi lại anh bị cử xuống chi nhánh mới ở phía dưới. Trong vòng năm năm, nếu anh không đạt được thành tích gì thì mãi mãi cũng không được quay lại làm lãnh đạo cấp cao trong Hoắc Thị nữa.”

Tống Hân Nghiên im lặng.

Đây chính là quy tắc của những gia đình giàu có.

Những người lớn lên trong gia đình giàu có như bọn họ đều hiểu rõ đạo lý này. Nếu đã không có năng lực thì cho dù bạn có quan hệ máu mủ hay là người thân cận nhất cũng không có chỗ đứng trong gia tộc.

Hoắc Tấn Trung lại tiếp tục buồn bã nói: “Hân Nghiên, anh phải đi rồi.”

“Lên đường may mắn.”

Ngoài câu này ra, Tống Hân Nghiên cũng không biết nói gì thêm nữa.

Chỉ mong không bao giờ gặp lại!

Chỉ cần nhìn thấy anh ta là cô sẽ nhớ lại mình từng có mắt như mù, ngu ngốc đến mức nào!

Tống Hân Nghiên vòng qua Hoắc Tấn Trung, định bỏ đi.

Hoắc Tấn Trung vẫn không chịu từ bỏ, túm chặt lấy cổ tay cô: “Tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Tưởng Tử Hàn là một người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán… Nhưng anh nghe nói nhà họ Tưởng làm ăn rất lớn, gia tộc lớn như thế vô cùng phức tạp. Ở bên cạnh người như anh ta… em phải cẩn thận đấy.”

Tống Hân Nghiên né tránh bàn tay của Hoắc Tấn Trung, dứt khoát lùi lại mấy bước: “Chỉ cần không bị người mình tin tưởng phản bội thì chẳng có ai làm tổn thương tôi được cả.”

Khuôn mặt Hoắc Tấn Trung bỗng chốc trắng bệch.

Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên lại không hề thay đổi: “Anh có thời gian để ý đến những chuyện này thì tốt nhất hãy tự lo cho mình đi.”

Vừa định xoay người bỏ đi thì bên cạnh lại bỗng vang lên một giọng nói chói tai: “Tống Hân Nghiên! Cái con đàn bà không biết xấu hổ kia, mày dám mồi chài chồng chưa cưới của tao à…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.