Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 395



Chương 395

Lục Minh Hạo oán than: “Nghe nói sản phẩm mới của chị dâu gần đây cung không kịp cầu nhỉ? Ban đầu còn tưởng có anh Hàn, chúng tôi còn có thể chia nhau ít cơm thừa canh cặn sót lại. Nào ngờ ngay cả anh ấy mà chị cũng không nể mặt.”

Tống Hân Nghiên hơi xấu hổ.

Vì chuyện này mà Tưởng Tử Hàn còn ghen tuông một trận luôn kìa.

Khó khăn lắm cô mới trấn áp được cơn ghen tuông đó của anh xuống, hôm nay lại bị nhắc tới.

Tống Hân Nghiên vội cười nói: “Cũng tại không sản xuất được, với lại xưởng sản xuất còn bị cháy sạch nữa. Hiện tại tôi còn không thể cung cấp đủ cho cửa hàng độc quyền của tôi nữa là.”

Câu trả lời này…

Chậc!

Thà rằng khỏi phải trả lời.

“Tự sướng tế nhị” quá mà.

Cố Vũ Tùng chua xót: “Nói đến cùng thì vẫn là anh em không bằng vợ. Nếu anh Hàn chịu giúp chúng ta thì chị dâu có thể không thèm nể mặt vậy à?”

Tống Hân Nghiên từ chối đơn đặt hàng của Dạ Vũ Đình và bạn bè anh ta, đồng thời cũng từ chối cả đơn đặt hàng của mấy người Cố Vũ Tùng.

Nếu chủ đề này cứ tiếp tục thì chắc sẽ lại có thêm rắc rối nữa mất.

Ngay tại lúc cô đang băn khoăn không biết phải chuyển đề tài thế nào thì đúng lúc gặp được người quen.

Khương Thu Mộc đi theo ba mẹ cô ấy tới, đang nhìn quanh phía bên này.

Tống Hân Nghiên vội nháy mắt ra dấu cho cô ấy.

Hai người quen biết nhau nhiều năm, phối hợp rất ăn ý.

Khương Thu Mộc lập tức chạy tới giải vây.

Cô ấy gật gật đầu với mấy người kia coi như chào hỏi, cười đùa: “Anh Tưởng à, nếu anh không phiền thì cho tôi mượn vợ của anh một lát nhé?”

Tưởng Tử Hàn gật đầu, thấp giọng dặn dò Tống Hân Nghiên: “Lát nữa anh phải lên đọc diễn văn, đừng đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của anh, đọc xong anh tới tìm em.”

Tống Hân Nghiên cười cong đôi mắt lấp lánh: “Tất nhiên rồi, anh Tưởng nhà ta sức hút vô tận như thế, không nhìn thì em cũng không yên tâm.”

Tưởng Tử Hàn khẽ mỉm cười, nhìn cô cùng Khương Thu Mộc đi xa.

Tô Thần Nam tao nhã cười: “Quả nhiên không phải là người phụ nữ bình thường, hoàn toàn không giống những người phụ nữ ở thủ đô, bảo sao lão Tưởng lại mê mẩn như vậy.”

Lục Minh Hạo chậc một tiếng: “Tất nhiên là không giống rồi, kiểu phụ nữ mạnh mẽ đấy. Chẳng những xinh đẹp mà còn có năng lực, từ vụ cháy nhà xưởng lần này là có thể nhìn ra, còn rất quyết đoán. Quyết đoán thế này không phải ai cũng so được đâu.”

Từ trong ra ngoài Cố Vũ Tùng đều biến thành quả chanh: “Tình yêu sự nghiệp đều đạt được. Ngày nào cũng là hiện trường ngược đãi FA quy mô lớn vô cùng thê thảm.”

Ở bên kia.

Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc đi lấy chút bánh ngọt rồi ngồi xuống một góc ít người.

Khương Thu Mộc xắn một miếng bánh pudding đưa vào trong miệng: “Tớ mới vừa nhìn thấy chương trình của buổi đại hội này rồi, hội trưởng mới thật sự là Tưởng Tử Hàn. Này Tống Hân Nghiên, rốt cuộc cậu vớ phải vận may khỉ gió gì mà tiện tay nhặt một phát thôi cũng có thể nhặt được bảo bối như vậy thế.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.