Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 428



CHƯƠNG 428

Cố Vũ Tùng thở dài: “Cần gì chứ? Lần này anh Hàn thật sự bị chị làm tổn thương rất nhiều, cho nên mới tức giận đến thế. Chị vốn không biết, một người suốt nhiều năm như vậy mà chỉ động lòng với một người là cảm giác thế nào, đoán chừng trên toàn thế giới cũng chỉ có duy nhất chị nói lời chua xót với anh ấy. Cây vạn tuế mười nghìn năm không nở hoa thì thôi, một khi nở hoa thì nhất định sẽ dốc hết tình yêu vào đó. Chị cứ cho anh ấy một chút thời gian, anh ấy không dễ dàng quên đi tình cảm sâu đậm này đâu, cũng chẳng cứ thế quên được. Đợi anh Hàn bình tĩnh rồi chị lại đi tìm anh ấy nói xin lỗi với anh ấy, không chừng chuyện này có thể bỏ qua. Nhưng nếu như chị vẫn gay gắt với anh ấy mãi, mọi chuyện chỉ có thể càng hỏng bét hơn mà thôi.”

Dứt lời, anh ta đặt chìa khóa lên cái tủ trong phòng bệnh rồi quay người rời đi.

Khương Thu Mộc cầm lấy chùm chía khóa và nhét vào tay Tống Hân Nghiên: “Cầm lấy đi, nhà họ Tưởng rất giàu, không thiếu chút da lông này đâu. Nếu cậu cảm thấy ở đó khó chịu thì trước hết cứ chuyển ra ngoài ở. Nếu cậu còn muốn tiếp tục với Tưởng Tử Hàn, có lẽ căn nhà này sẽ là bước ngoặt giữa hai người. Suy cho cùng, hai người cũng đã sống chung ở đó lâu vậy rồi…”

Tống Hân Nghiên nhìn chùm chìa khóa trong tay, không lên tiếng.

Khương Thu Mộc khép tay cô lại rồi đẩy cô ra ngoài: “Đi nhanh đi, đợi truyền dịch xong thì tớ sẽ xuất viện về nhà ngay, cậu cứ ở mãi chỗ này của tớ sao được?”

“Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn cái khỉ gì, cút nhanh!”

Khương Thu Mộc đẩy người ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Tống Hân Nghiên nắm chặt chìa khóa trong tay.

Cố Vũ Tùng nói đúng, nếu cô vẫn không muốn từ bỏ thì chỉ có thể đợi Tưởng Tử Hàn nguôi giận.

Lúc cô định rời đi, cửa phòng bệnh phía sau đúng lúc mở ra.

Khương Thu Mộc đứng nghiêm túc bên trong cửa: “Nghiên à, tớ nghĩ xong rồi, tuy có mấy lời chắc cậu không muốn nghe nhưng tớ vẫn phải nói.”

Tống Hân Nghiên nhìn cô ấy.

Khương Thu Mộc cắn môi: “Thân là phụ nữ đừng quá khờ khạo. Cậu và Tưởng Tử Hàn đã ký giấy ly hôn, hơn nữa nhìn tác phong làm việc mạnh mẽ dứt khoát của Tưởng Tử Hàn, e rằng cậu muốn nối lại tình xưa sẽ rất khó. Dù sao cậu cũng phải chừa cho mình một đường lui…”

Tâm trạng vốn nặng nề của Tống Hân Nghiên bất chợt thả lỏng hơn nhiều.

Cô tiến lên ôm lấy Khương Thu Mộc: “Tớ biết chứ, ai cũng nói kiếp trước ngoái đầu năm trăm lần mới đổi được một lần gặp gỡ ở kiếp này, không biết đời trước tớ lãng phí biết bao cơ duyên mới đổi được cơ hội đi cùng anh ấy một đoạn đường. Tớ đã thỏa mãn rồi! Nhưng chỉ cần anh ấy không cắt đứt hoàn toàn với tớ thì tớ vẫn có cơ hội. Đầu Gỗ à, tớ không muốn từ bỏ dễ dàng.”

Khương Thu Mộc đỏ mắt, buồn bã chôn đầu vào hõm vai của cô rồi ừ một tiếng: “Vậy cậu dũng cảm tiến lên đi, muốn làm gì thì làm, chị đây vẫn luôn ủng hộ cưng.”

“Tớ biết rồi.”

Mịch Viên.

Lúc Tống Hân Nghiên quay về, cửa lớn của biệt thự đã mở rộng, mấy nhân viên dọn dẹp đang cầm dụng cụ vệ sinh ra ra vào vào, mỗi lần đều mang những đồ vật bể nát ra ngoài.

Có người nhìn thấy Tống Hân Nghiên thì lập tức ngừng công việc trong tay: “Cô là cô Tống, chủ nhân của căn nhà này sao?”

“… Vâng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.