Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 642



CHƯƠNG 642

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Dạ Nhất: “Từ giờ trở đi, thỉnh thoảng đăng vài bức ảnh tương tác thân mật giữa tôi và Tống Hân Nghiên lên mạng. Đừng quá lộ liễu, phải là kiểu không cẩn thận bị chụp được, dáng vẻ phải tự nhiên nhất. Tôi muốn Tưởng Tử Hàn vừa mở mắt là có thể nhìn thấy, trốn cũng không trốn được.”

“Vâng!”

Hôm sau.

Tống Hân Nghiên vừa đến công ty đã gọi Chu Cao Tuấn, Đường Vũ Diệp và John vào phòng họp.

Cô dùng laptop của mình để kết nối với máy chiếu 3D.

Bản kế hoạch trong laptop được trình bày theo hiệu ứng ba chiều trong phòng họp.

“Đây là kế hoạch ban đầu của tôi cho hạng mục này, từ lúc bắt đầu làm cho đến khi hoàn thành, mỗi một chỉnh sửa tôi đều lưu lại. Các tệp tài liệu của mỗi ngày chứng thực cho tiến độ và mức độ hoàn thành của hạng mục. Tệp tài liệu xa nhất là vào hai tháng trước, tôi đã bắt đầu tại Úc…”

Cô giải thích về các tệp tài liệu, cũng như tiến trình chi tiết và sự suy luận cho nội dung bên trong của từng tệp tài liệu.

Ánh mắt John khi nhìn cô cũng dịu đi một chút.

Anh ta tán thưởng: “Rất tốt, có luận có cứ. Nhưng mà…”

Lời nói xoay chuyển: “Cô Tống, cô có biết rằng hiện nay có một kỹ thuật hack có thể thay đổi thời gian sáng chế ảo không? Nếu bên Hoa Thắng ngụy biện về điều này thì sao?”

“Cho nên tôi vẫn lưu lại một nước.”

Tống Hân Nghiên cười, thoát khỏi giao diện tài liệu và tiến vào hòm thư: “Hơn một tháng trước lúc tôi ở thành phố C nước Úc, bởi vì một số việc mà tôi đã chỉnh sửa nó trong bệnh viện suốt một đoạn thời gian. Lúc đấy không có USB nên tôi quen gửi một phần vào mail.”

Mở hòm thư, quả nhiên bên trong có một loạt các tệp tài liệu mà bọn họ vừa xem xong.

Từ bản thảo đầu tiên cho đến bản thảo cuối cùng, từng cái đều được sắp xếp hoàn toàn khớp với ngày tháng của những tệp tài liệu được trình bày.

Email được gửi đi hơn một tháng trước, điều này đủ để chứng tỏ những thứ này thuộc về Tống Hân Nghiên hơn một tháng trước.

Lúc này, John mới tỏ ra hài lòng và khen ngợi Tống Hân Nghiên: “Cô đã có những bằng chứng này, tại sao hôm qua không nói?”

Tống Hân Nghiên hơi cúi đầu rồi nói xin lỗi: “Sự việc ngày hôm qua phát sinh quá đột ngột, tôi cần thời gian để phân tích rõ tình hình.”

Ngập ngừng một lúc, cô lại nói tiếp: “Thật ra nếu không có những bằng chứng này, tôi cũng có những cách khác để chứng minh mình trong sạch. Thói quen của mỗi người đều không giống nhau, bản kế hoạch do tôi viết sẽ có rất nhiều từ ngữ, lối viết và cả cách viết tắt một số công thức hóa học đều dùng theo thói quen của tôi. Nói trắng ra là viết công thức phân tử sai, dùng một ký hiệu đơn giản nào đó để thay thế cho tên gọi của phân tử hóa học nào đó chẳng hạn. Mấy thứ này, đối phương chưa chắc đã hiểu được, dù có tra cứu ở trên mạng cũng không thể tìm ra đáp án đúng tiêu chuẩn nào. Tôi hoàn toàn có thể phục chế lại chúng.”

John cười, đứng lên vỗ vai Tống Hân Nghiên: “Thu xếp chút đi rồi chúng ta tới Hoa Thắng.”

“Vâng!”

Chu Cao Tuấn và Đường Vũ Diệp liếc nhìn nhau, cũng hưng phấn không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.