Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 872



CHƯƠNG 872

“Chát!”

Tống Hân Nghiên bị đánh lệch mặt sang một bên.

Vết máu tản ra trong miệng cô, suýt nữa lưỡi dao trên đầu ngón tay nhỏ nhắn đã cắt trúng cổ tay rồi.

Đại ca bọn bắt cóc nắm chặt tóc cô và hằn học mắng mỏ: “Đồ điếm, sao mày dám gài bọn tao!”

Mũi dao lại cứa vào mặt cô, trong mắt gã lóe lên ánh sáng hung ác: “Nhưng mà không sao cả, hôm nay mày đến đây thì không có cơ hội còn sống mà thoát ra ngoài đâu! Mày có biết được sự thật thì cũng vô dụng mà thôi!”

Gã ném mạnh Tống Hân Nghiên sang một bên, gã lùi về sau và nói với mấy đàn em đang sốt ruột: “Muốn chơi thì nhanh lên đi!”

Bọn họ không biết là, khi Tống Hân Nghiên ngã xuống thì dây trói cổ tay ở sau lưng cô đã đột nhiên nới lỏng.

Hai gã đàn em nhận được mệnh lệnh thì hú lên một tiếng và nhào về phía Tống Hân Nghiên.

Những mảnh vải còn lại trên người Tống Hân Nghiên cũng bị bọn chúng xé toạc.

Cô chịu đựng cảm giác buồn nôn, trong đầu lại càng thêm bình tĩnh, vẻ bối rối trên mặt cũng thay đổi: “Mấy người còn chưa hiểu tôi thì phải, niềm vui của tôi là chơi đùa với tất cả đàn ông ở thủ đô, trong vòng một năm mà tôi đã gả cho hai người quan trọng nhất ở thủ đô rồi. Tưởng Tử Hàn và Dạ Vũ Đình… Nói thế nào thì họ cũng là người đàn ông mà tôi đã từng chơi, nếu như mấy người có can đảm chạm vào tôi thì cũng không có cơ hội còn sống mà rời khỏi thủ đô đâu. Đương nhiên, nếu như mà mấy người khiến tôi thích thú thì lại khác…”

Mấy gã bắt cóc nhìn nhau, rõ ràng là có hơi lo ngại.

Tống Hân Nghiên cắn răng cười lạnh: “Nếu như mấy người là người thủ đô thì không cần mấy người ép buộc thì tôi cũng sẽ hầu hạ mấy người cho thật tốt. Chúng ta đều tình nguyện, tôi cũng không muốn bị hai người đàn ông này đuổi giết, cho nên…”

Mấy gã đàn ông bị mê hoặc đến mức động lòng luôn rồi.

Rõ ràng tên đàn em vừa mới bị đánh là không có đầu óc nhất, gã đã sớm bị đôi mắt quyến rũ và sự chủ động trêu chọc của Tống Hân Nghiên khiến cho mất tự nhiên luôn rồi.

Đầu óc của gã rối loạn: “Em muốn chủ động thế nào?”

Tống Hân Nghiên liếm môi tán tỉnh: “Đại ca à, mấy anh cột hai chân của em cũng không tiện làm gì, nếu được thì anh tháo dây thừng dưới chân em nhé? Em biết mấy anh cũng không yên tâm với em, vậy thì không cần tháo dây trói trên tay em đâu…”

Mấy gã bắt cóc do dự một chút.

Chỉ tháo hai chân thôi mà? Cô cũng đâu có chạy khỏi nơi này được đâu!

Nhận được ánh mắt của đại ca, có người bước lên nới lỏng sợi dây thừng trên chân Tống Hân Nghiên.

Đáy mắt Tống Hân Nghiên lóe lên vẻ lạnh lùng, đúng lúc này, cô đột nhiên hành động, trực tiếp đá vào bộ phận sinh dục của tên cướp rồi lại móc cánh tay ghì chặt cổ gã, trên đầu ngón tay có một cây dao cạo lông mày rất mỏng, lưỡi đao đặt ở trên động mạch cổ của gã.

“Trên đầu chữ sắc có một cây dao, giáo viên tiểu học không dạy mấy người câu này à?”

Mấy người đàn ông đều sững sờ.

Động tác của người phụ nữ này cũng quá mạnh mẽ rồi đó!

Đủ thú vị! Đủ mạnh!

Chỉ có người đàn ông bị cô kiềm chế là nghiến răng nghiến lợi nói: “Con điếm, mày dám lừa ông đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.