Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 873



CHƯƠNG 873

“Tiết kiệm chút sức lực đi!” Tống Hân Nghiên quát lên.

Trên gương mặt cô là biểu cảm lạnh lùng tàn nhẫn, cô ghì chặt người đàn ông đó rồi lui dần ra cửa: “Tránh ra, nếu không thì tôi sẽ dẫn theo anh em của mấy người làm bạn với tôi trên đường xuống suối vàng!”

Hai gã cướp trong phòng liếc mắt nhìn nhau rồi nhường đường ra cửa.

Tống Hân Nghiên giữ chặt người rồi lùi lại, một chân vừa mới bước lên bậc cửa.

“Rầm!”

Có thứ gì đó đập mạnh vào đầu gối của cô.

Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, cô lảo đảo ngã vào trong phòng.

Gã cướp vừa bị cô bắt giữ cũng nhanh chóng lăn một vòng rồi tránh thoát khỏi sự khống chế của cô.

Gã bắt cóc vẫn luôn nấp ngoài cửa và chưa từng bước vào phòng đã đột ngột xông lên, gã vặn cánh tay của Tống Hân Nghiên và khóa chặt cánh tay cầm dao của cô ở sau lưng, một chân giẫm trên lưng cô, gã đập mạnh cùi chỏ vào giữa lưng cô.

“A!”

Tống Hân Nghiên kêu rên thành tiếng.

Đại ca của bọn bắt cóc cười lạnh rồi bước lên, gã rút lưỡi dao trên đầu ngón tay của cô: “Hèn chi mày lại không sợ hãi, thì ra là còn cất giấu đường lui như thế!”

“Chát!” Gã lại tát mạnh vào phần má bên kia của Tống Hân Nghiên.

“Khụ!” Tống Hân Nghiên ho ra một ngụm máu.

Vẻ mặt đại ca bọn bắt cóc cũng trở nên lạnh lẽo: “Dẫn vào, hưởng thụ cho thật tốt đi!”

Tống Hân Nghiên phản kháng, thế nhưng giữa lưng bị đập quá mạnh nên khiến cô đau đến nỗi không thể duỗi thẳng thắt lưng được nữa.

Mấy người đàn ông bao vây cô, giống như bọn họ đang chơi đùa với khỉ, người này một chút người kia một chút, xé rách những mảnh vải cuối cùng trên người cô.

Cuối cùng thì Tống Hân Nghiên cũng hoàn toàn sợ hãi rồi, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng chậm rãi nứt ra.

Cô bày ra tư thế chiến đấu và phòng thủ từ trái sang phải.

Thế nhưng cô đã bị thương rồi nên khó có thể lấy ít địch nhiều.

Chỉ mới đánh qua đánh lại mấy lần thì đã ngã nhào xuống đất.

“Chẳng phải mày rất giỏi sao? Đứng lên đi chứ?”

Dáng người quyến rũ hoàn toàn bại lộ trước mắt bọn bắt cóc, đôi mắt của bọn chúng đỏ bừng, không thể chờ đợi được nữa mà nhào tới.

Tống Hân Nghiên nôn ra một ngụm máu, cô cắn răng và định liều chết đánh cược một lần. ——

“Đoàng!”

Một phát súng làm rung chuyển đất trời.

Bọn bắt cóc hoảng sợ quay đầu nhìn ra cửa, bọn họ còn chưa kịp quan sát rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thì Tưởng Tử Hàn với vẻ mặt như tu la đã dẫn theo một nhóm đàn ông vạm vỡ xông vào…

Cửa nhà chính bị một đá phá vỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.