Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 879



CHƯƠNG 879

Nhưng mà Tưởng Tử Hàn lại không hề nghi ngờ rằng đây không phải là cô.

Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe môi lạnh lùng dần dần buông lỏng, nhếch lên một nụ cười nghiêm nghị nhưng vẫn chứa đựng cưng chiều.

Người phụ nữ nhỏ bé của anh, cuối cùng cũng đã có một lần mạnh mẽ ở trước mặt tất cả những người khác ngoài anh rồi.

Sở Thu Khánh nhìn người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng trước mặt, ý cười bên môi anh giống như một mũi dao đang tàn nhẫn đâm hết lỗ thủng này đến lỗ thủng khác trong trái tim cô.

Vì sao!

Vì sao!

Đều là thủ đoạn, đều là hành động ác độc, ở trong mắt anh thì cô ta còn tệ hơn cả rác rưởi, mà tại sao người phụ nữ đó lại nhận được sự tán thưởng và cưng chiều bao dung của anh!

Cô ta siết chặt điện thoại trong tay.

Bởi vì dùng sức quá mạnh mà đầu ngón tay cũng trắng bệch.

Lòng ghen tuông đã khiến cho trong lòng Sở Thu Khánh dậy sóng ngập trời.

Sau khi xem được đoạn phim này thì tâm trạng tức giận của Tưởng Tử Hàn đã lập tức tốt hơn rất nhiều rồi, ngay cả ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn.

Anh lạnh lùng cảnh cáo: “Nể tình cô cho tôi xem đoạn phim này mà tôi buông tha cho cô lần này. Nhưng mà nếu như có lần sau nữa, cho dù cô có đưa ra nhiều đoạn phim hơn nữa thì cũng không thể nào cứu được cô và Sở Thị đâu!”

Cũng không phải là anh đột nhiên tốt bụng mềm lòng tha cho cô ta, anh cho Sở Thu Khánh một cơ hội, có lẽ những người này sẽ bớt tổn thương đến Hân Nghiên…

Nhưng mà, đây là lần cuối cùng.

Những thay đổi cảm xúc giữa trước và sau của Tưởng Tử Hàn khiến cả căn phòng im lặng như tờ.

Ngay cả việc anh đã rời đi lúc nào mà Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung cũng không rõ ràng.

Một lúc sau, Mộ Kiều Dung mới tỉnh táo lại, bà ta vội vàng động viên Sở Thu Khánh đang tuyệt vọng: “Thu Khánh à, Tử Hàn có hứng thú một lát với thứ mới mẻ mà thôi. Đàn ông đều như thế mà, qua khoảng thời gian mới lạ này thì sẽ bình thường lại mà thôi.”

Sở Thu Khánh chợt lắc đầu, cô ta hung dữ lườm Mộ Kiều Dung: “Ngoài việc nói những lời nhảm nhí này thì bà còn biết làm gì nữa! Bà già vô dụng này!”

Sở Thu Khánh đẩy Mộ Kiều Dung ra rồi hùng hổ rời đi.

Mộ Kiều Dung hoàn toàn sững sờ, bà ta trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Sở Thu Khánh tức giận bỏ đi, rất lâu sau đó mới tỉnh táo lại.

Những lời vừa rồi là Sở Thu Khánh nói hay sao?

Là Sở Thu Khánh vẫn luôn có chừng mực, nịnh nọt khoe mẽ trước mặt bà ta hay sao?

“Không! Chắc chắn là không phải! Chắc chắn là Sở Thu Khánh không dám! Sao cô ta dám!”

Đôi mắt Mộ Kiều Dung đỏ lên vì tức giận, bà ta tức giận đến nỗi tay chân đều không ngừng run rẩy.

Chỉ là một người phụ nữ muốn gả cho con trai của bà ta mà thôi, cô ta nịnh bợ bà ta còn không đủ, chắc chắn sẽ không có dáng vẻ đáng ghét như vừa rồi đâu.

Nhưng mà con trai của bà ta đã nói những lời tổn thương bà ta như thế, những người ngoài cuộc hâm mộ và ghen tị với bà ta cũng nói xấu sau lưng bà ta, vì sao bây giờ ngay cả con điếm vẫn luôn nịnh bợ bà ta cũng dám nói như thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.