Truyện kể rằng vào một buổi sáng tháng 12 trên đường phố gió
lạnh thổi ào ào cây cối đung đưa trong gió một cô gái và một chàng trai đứng đối
diện nhau trước cổng trường đại học , cô gái cúi đầu ngại ngùng đưa một phong
thư màu hồng ra trước mặt chàng trai . Đúng lúc đó nơi cổng trường rộng lớn một
cô gái khác đứng nhìn hai người hai tay chống hông đôi mắt tóe ra lửa gằn giọng
- Trịnh Uy Vũ
Thu lại biểu cảm lạnh lùng vốn có hướng tới cô gái mặt mày
nhăn nhó cười hỏi
- Tan rồi hả ?
Uyên Nhi nheo mắt nhìn tên con trai trước mặt “ được lắm lại
còn cười được “ tuy nhiên vì muốn giữ hình tượng thục nữ cô vẫn cố mỉm cười đi
đến bên cạnh Uy Vũ khoác cánh tay anh nói bằng giọng dịu dàng
- Uhm tan rồi
Cô còn cố tình liếc phía cô gái kia giọng chua như giấm hỏi
anh
- Ai đây lại là bạn
gái anh sao ?
Uyên Nhi gần như nghiến răng để hỏi anh câu đó . cô còn cố
tình nhấn mạnh câu “ lại là bạn gái “ để cô gái kia sợ hãi mà cút xa
Uy Vũ thừa biết cô đang ghen anh ôm eo cô hôn một cái thật
kêu vào má rồi nói với cô gái đang thẫn thờ kia
- Xin lỗi nhé đây là
bạn gái tôi bức thư của cô tôi không thể nhận
Cô gái ngại ngùng rụt tay lại xoay người chạy mất , Uyên Nhi
thấy cô kia đã đi mới hừ một tiếng gạt tay Uy Vũ ra chẳng thèm nói gì bỏ đi trước
…
Nhìn theo bóng dáng đang bừng bừng lửa giận kia Uy Vũ cười
thầm “ Hôm nay sẽ thú vị lắm đây “
***************
Về tới nhà Uyên Nhi vừa muốn phát hỏa quay lại gào cho Uy Vũ
một trận thì một giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng vang lên khiến cô giật mình thu
lại mọi biểu cảm tức giận
- Các con về rồi ?
- Mẹ ..
Uy Vũ nhanh nhẹn chạy lên phía trước đỡ lấy túi lớn túi nhỏ
trong tay mẹ cười hỏi …
- Mẹ tới khi nào sao
không gọi cho con ?
Mỹ Anh mỉm cười đưa mấy chiếc túi trong tay cho Uy Vũ bà
nhìn con gái đang loay hoay mở cửa cười nói
- Hôm nay mẹ tới thăm
hai đứa vì mai mẹ lại đi Hồng Kông rồi có lẽ trong một thời gian ngắn sẽ không
gặp được các con
Mở cửa xong Uyên Nhi quay lại nói với mẹ
- Mẹ vào trong rồi
nói
Nói xong cô đi thẳng vào phòng mình mặc kệ hai người phía
sau đang mẹ con sum họp “ đáng ghét rốt cuộc đó là mẹ cô hay mẹ anh ?”
Hành động trẻ con của cô khiến Uy Vũ bất giác mỉm cười , còn
Mỹ Anh bà nhìn hành động lạ lùng của con gái quay sang hỏi Uy Vũ
- Con bé làm sao thế
?
Uy Vũ mỉm cười nói
- Cô ấy đang giận con
ý mà mẹ cứ kệ đi
Nói rồi hai người thực sự mặc kệ Uyên Nhi đi vào trong phòng
khách ngồi nói nói cười cười khiến cô gái nào đó ngồi trong phòng nghiến tới
mòn cả răng …
****************
Sau khi tiễn mẹ về Uyên Nhi lại quay lại trạng mắt bốc lửa
cô hùng hổ đi vào trong phòng đóng cửa “ rầm “ một tiếng rồi chui vào chăn đi
ngủ chẳng thèm để ý tới Uy Vũ
Biết cô vẫn còn giận Uy Vũ nhún vai đi theo vào phòng , thấy
cô bọc mình vào chăn bông chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ anh cười thầm nằm xuống bên
cạnh ôm cô gái bé nhỏ vào lòng khẽ nói
- Đừng giận nữa anh
biết mình sai rồi
Vùng vằng thoát khỏi vòng tay anh Uyên Nhi bật dậy tay chỉ
ra cửa quát lên
- Đi ra ngoài nhanh
lên hôm nay anh ngủ sô pha
Thấy cô giận như vậy lại nói năng chae đâu vào với đâu , bọn
họ thực ra đâu có ngủ chung phòng chứ cô ngủ phòng anh còn anh ngủ phòng Tuấn
Anh hiện tại cô đuổi anh ra ngủ sô pha cứ như thể họ ngủ chung với nhau vậy …
Biết bản thân giận quá mất khôn Uyên Nhi thật muốn tìm một
cái lỗ chui xuống cô túm chặt ga giường nhìn Uy Vũ đang nín cười tới sắp nội
thương quát lên
- Đi ra ngoài nhanh
lên
Uy Vũ liếc Uyên Nhi một cái nụ cười biến mất hoàn toàn thay
vào đó là vẻ mặt nghiêm túc đến dọa người
- Được rồi anh biết
mình sai rồi em đừng giận nữa
Uyên Nhi ngồi thẳng lưng hai tay khoanh trước ngực không
thèm để ý tới lời xin lỗi của anh lạnh nhạt đuổi khách
- Đi ra ngoài cho tôi
ngủ
Anh thật sự hết cách với cái tính tiểu thư của cô , bỗng
nhiên mắt lóe lên một tia hứng thú cùng gian xảo , anh kéo vai Uyên Nhi đẩy cô nằm xuống chống
hai tay sang hai bên ngăn chặn mọi cử động khiến cô hoàn toàn lọt vào vòng tay
anh . Cúi xuống nhìn cô gái đang giãy dụa không ngừng Uy Vũ cười nói
- Thôi mà anh biết
mình sai rồi còn không được sao ?
Giãy mãi cũng chẳng ích gì mà chỉ thấy càng anh ghì chặt hơn
Uyên Nhi nản chí chẳng thèm giãy nữa trừng mắt quát lên
- Có buông ra không ?
“ Thật là một cô bé cứng đầu “ Uy Vũ chán nản lắc đầu rốt cuộc
tại sao anh lại biến thành kẻ xu nịnh thế này chứ , từ từ cúi xuống tới khi
khuôn mặt anh cách cô chỉ còn vài cm anh hôn lên má cô nhẹ nhàng dụ dỗ
- Anh thật sự không có
quyến rũ ai cả là tự cô ấy thích và muốn tỏ tình với anh thôi anh làm sao quản
được cô ta chứ ?
Uyên Nhi trừng mắt lại
muốn cho anh thêm một bài nữa nhưng khi nghĩ lại lời anh nói cô cảm thấy cũng
đúng dù sao ở trường học cũng có mấy người tỏ tình với cô không phải sao ?
Thấy cô như vậy Uy Vũ nhớ lại chuyện Bảo Ngọc vô tình tiết lộ
hôm đi ăn tiệc anh cúi xuống dí sát mặt vào khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé của cô gằn
giọng
- Ở trường học em
cũng rất nổi tiếng không phải sao ? còn có mấy đàn anh năm ba tỏ tình nữa cơ mà
…
Đôi mắt Uyên Nhi mở lớn vì ngạc nhiên
- Làm sao anh biết ?
Uy Vũ cười lạnh cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc
- Anh là chồng em sao
anh không biết được chứ ? cô bé à em nghĩ anh không biết gì sao ?
Cô cứng họng nhìn anh bĩu môi nói
- Vậy chúng ta hòa
anh và em đều như nhau
Uy Vũ cười một tiếng vuốt gương mặt trắng mịn của ai kia
- Em nghĩ đơn giản vậy
sao ?
Đảo quanh một vòng Uyên Nhi gật đầu tay vẫn không quên đẩy
cái người đang muốn đè chết cô ra
- Vậy chuyện này phức
tạp lắm sao ?
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đôi
môi chu ra Uy Vũ như bị bỏ bùa mê vậy anh cúi xuống hôn lên đôi môi hồng xinh đẹp
kia một nụ hôn nồng cháy …
Sống với nhau đã lâu cô cũng đã quen dần với những nụ hôn bất
ngờ của anh , ôm hôn cũng chẳng phải chuyện gì xa lạ nữa nhưng họ chưa từng nằm
chung trên một chiếc giường mà ôm hôn nên Uyên Nhi không khỏi hốt hoảng cái này
không phải là rất giống trong tiểu thuyết sao ? nam nữ ôm hôn thắm thiết trên
giường .. tiếp theo là nghĩ tới đây Uyên Nhi không thể nằm yên được nữa cô đẩy
anh ra kêu lên
- Không
Đang chuyên tâm thì bị phá đám Uy Vũ rất không hài lòng trừng
cô gái bên dưới
- Sao vậy ?
Uyên Nhi ngại ngùng đẩy Uy Vũ xoay lưng về phía anh trùm
chăn kín đầu
- Anh về phòng đi
nhanh lên em muốn đi ngủ
Ôm lấy cô gái đang trùm chăn kín mít vào lòng Uy Vũ cười
- Xấu hổ ?
Uyên Nhi im lặng không trả lời chỉ cảm thấy mặt ngày càng
nóng tim đập nhanh kinh khủng .
Ôm cô chặt hơn anh thì thầm với cô qua lớp chăn bông
- Có gì phải xấu hổ
dù gì sau này cũng ..
- Aaaaaaaaaaaaaa
Không để anh nói hết câu Uyên Nhi đã hét lên vùng dậy nhanh
chóng chạy ra khỏi phòng
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé hốt hoảng vừa hét vừa chạy Uy Vũ
cười thật lớn cười đến lăn lộn cười ra nước mắt , hổ cái ư ? đối với anh cô chỉ
là hổ giấy thôi muốn dạy dỗ cô chắc chỉ có mình anh có thể haha hổ giấy đáng
yêu của anh …