Tháng 11 thời tiết trở lạnh , từng cơn gió lạnh buốt thổi
tung chiếc rèm của ô cửa sổ Uyên Nhi ngồi học bài bỗng nhiên rung mình vì lạnh
, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ cô rất muốn biết hiện giờ ở nhà cha mẹ
đang làm gì có nhớ cô không ? Bảo Ngọc từ ngoài bước vào thấy Uyên Nhi buồn bã
nhìn ra ngoài cửa sổ biết bạn đang nhớ nhà , Bảo Ngọc tới gần ngồi xuống cạnh
Uyên Nhi an ủi
- Cậu nhớ nhà à ?
Quay lại nhìn Bảo Ngọc , Uyên Nhi buồn bã gật đầu
- Ừ mình nhớ cha mẹ
Rồi cô chợt nhớ ra đã nhập học lâu như vậy nhưng cô chưa bao
giờ thấy Bảo Ngọc gọi hay nhắc gì đến gia đình cả , Uyên Nhi tò mò nhìn Bảo Ngọc
- Sao mình chưa bao
giờ nghe cậu kể về gia đình với mình ?
Nghe xong câu hỏi đó khuôn mặt Bảo Ngọc trở nên buồn bã mệt
mỏi , Uyên Nhi thấy bạn như vậy thì nghĩ là mình đã hỏi sai gì đó nên rối rít cả
lên
- Mình sẽ kể cho cậu
về gia đình mình nhưng hứa với mình nghe xong cậu đừng ghét mình nha
Uyên Nhi khó hiểu gật đầu , Bảo Ngọc thở dài bắt đầu kể
- Gia đình mình có ba
người , cha mình , mình và …
Đến đây Bảo Ngọc dừng lại một chút giọng nói nghẹn ngào ,
Uyên Nhi nắm lấy tay Bảo Ngọc thật chặt , Bảo Ngọc hiểu ý mỉm cười nhẹ nhàng
nói tiếp
- Và chị gái của mình
Bảo Kim , chị ấy hơn mình ba tuổi từ nhỏ mình và chị ấy đã rất thân thiết
Uyên Nhi nhìn Bảo Ngọc bằng ánh mắt ngưỡng mộ
- Cậu có chị gái ư
thích thật đấy
Nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của Uyên Nhi , Bảo Ngọc hít vào một
hơi thật sâu
- Đúng nhưng hai năm
trước chị ấy đã qua đời rồi
- Hả ?
Uyên Nhi giật mình đứng phắt dậy
- Chết ….chết rồi ?
Gật đầu buồn bã Bảo Ngọc kéo Uyên Nhi ngồi xuống nghẹn ngào
kể tiếp
- Hai năm trước chị
Kim và mình đã cãi nhau , sau đó mình bỏ đi trước khi băng qua đường thì một
chiếc xe ô tô lao tới mình không kịp né nên chỉ đứng đó nhưng cậu biết không
khi đó chị Kim mặc dù đang giận mình nhưng vẫn chạy tới đẩy mình ra kết quả chị
ấy đã ra đi mãi mãi …
Kể đến đây Bảo Ngọc gục đầu xuống khóc nấc lên , Uyên Nhi im
lặng đưa tay lên vỗ vai bạn an ủi . Bảo Ngọc vừa khóc vừa nói tiếp
- Sau đó cha mình
không còn nói chuyện với mình nữa mọi người đều ghét mình , bởi vì nếu mình
không ngang bướn cãi nhau với chị ấy thì mọi chuyện sẽ không sảy ra chị ấy sẽ
không chết …
Uyên Nhi thấy mắt cay cay rồi từng giọt nước mắt chảy ra cô
ôm lấy Bảo Ngọc cảm nhận từng chút run rẩy nhè nhẹ thì thầm
- Không sao đâu mình ở
đây với cậu mình sẽ không bao giờ ghét cậu sẽ luôn ở bên cậu
Gió thổi không ngừng , bầu trời âm u mây đen dày đặc rồi từng
hạt mưa rơi xuống sân trường vắng vẻ trong căn phòng ký túc tiện nghi sang trọng
hai cô gái ôm nhau khóc nức nở
*********************
Ký túc xá nam
Hành lang ký túc xá dường như dài vô tận , Tuấn Anh mệt mỏi
lê từng bước nặng nề hôm nay là lần đầu tiên trong hai năm qua anh đối mặt với
Bảo Ngọc , từ sau cái chết của Bảo Kim anh chưa hề gặp lại cô ấy đúng vậy người
anh muốn bảo vệ là Bảo Kim . Hôm nay đứng từ xa nhìn Bảo Ngọc bị Khánh Thi đánh
đập anh cũng không hề có ý định chạy ra giúp đỡ vì anh hận Bảo Ngọc , hận cô đã
cướp đi mạng sống của người con gái anh chân trọng nhưng khoảnh khắc đó khi cô
nhắm mắt chấp nhận anh lại không kìm chế được mà xông ra cứu cô . Khi đó Tuấn
Anh sửng sốt không ngờ Bảo Ngọc lớn lên lại giống Bảo Kim như vậy nhưng anh vẫn
không nén được khó chịu mà nói những lời tổn thương cô , bản thân Tuấn Anh biết
cái chết của Bảo Kim không hoàn toàn là do Bảo Ngọc nhưng khi nhìn thấy cô tim anh
sẽ rất đau rất đau nên anh không còn cách nào khác ngoài tránh xa Bảo Ngọc tàn
nhẫn với cô ấy …
Bước vào phòng Tuấn Anh nhìn thấy Uy Vũ đang nhìn mình chằm
chằm , Tuấn Anh cười hỏi
- Nhìn gì ?
Nhìn bạn thân chăm chú Uy Vũ đứng dậy đi tới trước mặt Tuấn
Anh bàn tay đặt lên trán bạn
- Có sốt không ?
Gạt tay Uy Vũ ra Tuấn Anh về giường của mình ngôi xuống
không nói gì , Uy Vũ đi tới ngồi xuống giường khoanh tay trước ngực lảm nhảm
Lười trả lời câu hỏi đó Tuấn Anh ậm ừ một tiếng rồi nằm xuống
, Uy Vũ nhìn Tuấn Anh một cái rồi nói tiếp
- Nếu tôi nhớ không
nhầm thì cậu không thích cô ấy mà ? à ghét thì đúng hơn nhỉ ?
Khó chịu nhíu mày Tuấn Anh ngồi dậy mệt mỏi lên tiếng
- Chỉ là vì không muốn
cô ta bị thương thôi dù sao nếu cô ta bị thương Uyên Nhi của cậu nhất định sẽ
không vui , cậu muốn Uyên Nhi buồn sao ?
Uy Vũ lắc đầu , anh hiểu Tuấn Anh đang nghĩ gì chắc chắn do
Bảo Ngọc quá giống Bảo Kim nên cậu ta mới làm như vậy .
- Lý do đó hoàn toàn
là bịa đặt ,
Dừng một chút anh nhìn thẳng vào Tuấn Anh nói rõ từng chữ
- Tuấn Anh , cậu nên
nhớ Bảo Ngọc cho dù có giống đến đâu nhưng cô ấy không phải Bảo Kim hoàn toàn
không phải
Tuấn Anh cười khổ nhìn Uy Vũ
- Tôi biết chứ cậu
cho rằng tôi cứu Bảo Ngọc vì cô ta giống Bảo Kim sao ?
Lắc đầu nhè nhẹ Uy Vũ nhìn thẳng vào Tuấn Anh chắc chắn
- Không phải tôi nghĩ
mà sự thật chính là như vậy , Tuấn Anh cậu đừng vì họ có gương mặt giống nhau
mà nhầm lẫn tôi biết cậu yêu Bảo Kim nhưng cậu cũng đừng vì Bảo Ngọc giống Bảo
Kim mà nhầm lẫn
Mệt mỏi đứng dậy Tuấn Anh đi ra khỏi phòng trước khi đi còn
không quên nói với Uy Vũ
- Cậu nghĩ quá nhiều
rồi
Nhưng chỉ có Tuấn Anh mới hiểu câu nói kia có bao nhiêu miễn
cưỡng , Uy Vũ nói đúng có lẽ trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Bảo Ngọc anh
đã nghĩ rằng đó là Bảo Kim nhưng anh không muốn thừa nhận cũng chưa từng có ý định
xem Bảo Ngọc là Bảo Kim cả …
Cơn mưa ngày càng nặng hạt trên con đường vắng người Tuấn
Anh đứng nhìn mưa rơi anh thở dài nhắm mắt lại thì thầm
- Bảo Kim anh nhớ em
…
Tuấn Anh không hề biết rằng khi anh nói câu đó thì ở phía xa
một cô gái đang bịt miệng dấu đi tiếng khóc của mình . Bảo Ngọc nhìn bóng dáng
đau khổ của Tuấn Anh cô gục xuống dưới khóc nấc lên cô nhớ lại cái ngày định mệnh
đó , ngày cô
mất đi chị gái mất đi tất cả …
********* Flash Back **********
Đó là một ngày mưa , mưa rơi không ngừng nghỉ Bảo Ngọc chạy
thật nhanh về nhà quần áo cô ướt đẫm nước mưa , nhìn thấy chiếc xe đạp thể thao
quen thuộc cô nở nụ cười vui vẻ thốt lên
- Anh ấy đang ở đây
Chạy thật nhanh vào nhà để gặp người ấy nhưng vừa tới cửa
tâm trạng vui vẻ phấn khích của cô đã vụt tắt cô thấy người ấy , người cô ngưỡng
mộ ngay từ lần gặp đầu tiên Tuấn Anh và chị gái cô Bảo Kim đang ôm nhau . Bảo
Ngọc quay người chạy đi không dám quay đầu lại , trái tim cô rất đau đớn như bị
một bàn tay bóp chặt cô nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai chị em cô cách đây hai
ngày , lúc đó cô hỏi Bảo Kim
- Chị ơi anh Tuấn Anh
có bạn gái chưa ?
Bảo Kim nhìn cô khuôn mặt hiện lên sự ngạc nhiên nhưng vẫn
trả lời
- Chưa nhưng sao em hỏi
vậy ?
Dừng lại Bảo Kim chợt thốt lên
- Em không phải là
thích Tuấn Anh đấy chứ ?
Bảo Ngọc ngại ngùng cúi đầu không nói năng gì , thấy vậy Bảo
Kim cười to
- Ôi em gái đáng yêu
của tôi đang xấu hổ sao , em thích cậu ấy thật rồi
Bĩu môi một cái Bảo Ngọc nũng nịu
- Chị đừng nói cho
anh ấy nha , nha
Cuộc nói chuyện cách đây hai ngày hiện rõ như một đoạn phim
quay chậm trước mắt Bảo Ngọc , chị ấy biết cô thíchTuấn Anh nhưng tại sao chị ấy
lại ôm anh ? Bảo Ngọc ra sức chạy chạy mãi cho tới khi ngã gục xuống đất đầu gối
rỉ máu .
Tối hôm đó khi Bảo Ngọc về nhà cô đã bị cha mắng một trận ,
nhưng cô chẳng có cảm giác gì cả . Khi về đến cửa phòng Bảo Ngọc thấy Bảo Kim
đang lo lắng đi qua đi lại vừa thấy cô lên đã nắm lấy tay cô hỏi han ân cần
- Em có sao không ?
sao lại dầm mưa như vậy lỡ cảm lạnh thì sao ? chân em chảy máu rồi vào chị bôi
thuốc cho .
Bảo Ngọc lạnh nhạt vùng tay ra khỏi tay Bảo Kim lạnh lùng
nói
- Không cần
Bảo Kim lặng thinh nhìn cô mắt long lanh nước
- Em sao vậy ?
Mỉm cười chua sót Bảo Ngọc hét lên
- Chị là đồ đạo đức
giả chị biết tôi thích anh ấy tại sao còn làm như vậy ?
Sững người , Bảo Kim run run nói
- Chị đã làm gì
Bảo Ngọc nhìn người đứng trước mặt bằng ánh mắt chán ghét
- Tôi thấy hết rồi chị
đang ôm anh ấy
Nói xong cô bỏ chạy ra ngoài , Bảo Kim nhanh chóng đuổi theo
trời mưa càng nặng hạt Bảo Kim kéo tay cô lại giải thích
- Không em hiểu lầm rồi
chị không có thích anh ấy là anh ấy , anh ấy ôm chị Ngọc à tin chị đi chị làm
sao có thể đối với em như vậy chứ ?
Nghe lời giải thích đó Bảo Ngọc càng tức giận cô thét lên
- Chị đang khoe
khoang sao , chị đang muốn cho tôi biết người anh ấy yêu là chị sao ? Bảo Kim
tôi ghét chị tôi ghét chị …
Hét lên trong nước mắt Bảo Ngọc lao ra đường cái bỗng nhiên
tiếng còi lớn vang lên chói tai khiến cô bừng tỉnh , cô muốn chạy nhưng chân mềm
nhũn không thể cử động đúng lúc chiếc xe chuẩn bị đâm vào Bảo Ngọc thì một lực
đẩy mạnh mẽ khiến cô té sang bên cạnh . Bảo Ngọc chỉ kịp hét lên
- Chị…………….
Mưa vẫn rơi Bảo Kim nằm đó máu chảy đầm đìa , Bảo Ngọc chạy
tới ôm lấy chị gái liên tục xin lỗi
- Chị em xin lỗi chị
đừng ngủ được không đừng nhắm mắt em xin chị
Nhưng Bảo Kim vẫn nhắm mắt bàn tay buông thõng Bảo Ngọc đau
đớn chị cô đã chết , vì cô mà chết…
Tang lễ của Bảo Kim diễn ra hai ngày sau đó , cha Bảo Ngọc không nhìn mặt cô , khiến cô rất đau
lòng nhưng cô hiểu bản thân đáng bị như vậy khi sinh ra cô lấy đi mạng sống của
mẹ khi lớn lên cô tước đi mạng sống của chị , cô đáng bị như vậy …
Ngày diễn ra tang lễ Tuấn Anh suất hiện cô thấy anh khóc ,
cô đưa khăn cho anh nhưng anh gạt tay cô ra nói với cô
- Cô là kẻ giết người
cút đi …
Tổn thườn chồng chất gia đình ấm áp cũng tan biến hằng đêm Bảo
Ngọc chỉ biết ôm di ảnh của chị gái khóc không thành tiếng . Cô ước gì có thể
chết cùng với Bảo Kim đã nhiều lần ý nghĩ tự vẫn hiện ra trong đầu nhưng cô
luôn không thực hiện được bởi vì cô quá hèn nhát đúng vậy cô quá hèn nhát . Sau
hai năm sống trong sự lạnh lùng của cha Bảo Ngọc quyết định xin vào học ở trường
nội trú , cô không muốn mỗi đêm cha phải khó chịu khi thấy cô , cô không muốn sống
một mình trong căn nhà cô đơn lạnh lẽo …
Kí ức mờ nhạt nhưng đau đớn không hề thuyên giảm Bảo Ngọc
nhìn bóng dáng cao lớn phía xa nhìn anh thật cô đơn lạnh lẽo nước mắt lại rơi …