Ê! Nhỏ Tóc Bím

Chương 34: Chương 34





Con đường đến trường sẽ thật trong trẻo và nhẹ nhàng nếu nó không nhìn thấy hàng tốp học sinh đứng thành từng cụm ven đường, bọn họ đang đồn đại ầm ỹ chuyện gì đó, tim nó thót lên khi họ nhắc đến Wing, dọc hành lang, nó cảm thấy có vài ánh mắt cứ dán lấy nó không mấy thiện cảm, nó nép vào cạnh anh nó như trẻ nít mới lần đầu đi mẫu giáo, nó không hiểu rốt cuộc là chuyện gì! rốt cuộc là nó đã làm gì sai?
-vào Lớp Đi! Lát Ra Về Hai Sang Đợi! – anh nó vẫy nhẹ tay.
– ừm.. – nó e ngại nhìn anh nó dần đi xa khỏi nó, tự nhiên nó thấy bất an, có cảm giác mọi người đang nhìn chằm chằm vào nó với đôi mắt rất khó chịu, nó cúi gằm mặt bước vào lớp, lớp nó đang ồn ào cũng bỗng dưng trở nên im bặt khi nó vừa vào. Nó thầm rên vì chắc chắn là nó đang bị mọi người chú ý và nguyên nhân thì cá là không mấy hay ho! nó đưa mât đến chỗ My đang ngồi, hình như My có chút chốn tránh nó, ánh mắt không còn nhìn thẳng vào mắt nó như mọi khi, nó cảm thấy như đất dưới chân bồng bềnh như sắp sụt xuống, tại sao ngay cả My cũng như vậy? nó đã làm gì sai?
Nó thở hắt ra ngôi vào chỗ, nhìn lén sang My, My vẫn im lặng như nó không hề tồn tại, nó buồn hiu quay đi nhìn xung quanh, mọi vẫn người đang bàn tán gì đó và lâu lâu lại nhìn sang nó, nó cảm thấy nghẹt thở đến gần chết đi được! thà rằng tụi nó cứ chửi thẳng vào mặt nó chứ đừng xì xầm to nhỏ như vậy.. nó gục mặt xuống bàn thầm tránh số nó chỉ được bấy nhiêu.
– ra đây một lát! – một bàn tay to lớn bỗng nắm lấy tay nó kéo đi, nó bàng hoàng nhìn người đang kéo nó đi, là hắn! hắn thật sự là người tàn nhẫn đến vậy? khi cần thì dắt nó vào túi, lúc chán thì quẳng nó vào một xó! Rốt cuộc hắn đang toan tính gieo rắc thêm ảo tưởng gì vào trái tim đã đầy sẹo của nó.
– buông ra! – nó giằng tay ra một cách dứt khoát, nó không muốn luôn ở thế bị động nữa.
– được thôi! – Hắn nháy mắt rồi ôm ngang eo nó sốc lên vai một cách nhẹ nhàng như vác một bao gạo 40kg, nó ốm đi nhiều quá.
– nè! thả tui xuống! thả xuống mau lên! – nó hét lên, đấm thùi thụi vào lưng hắn, đôi mắt tức giận thoáng đỏ hoe, nó sợ sẽ lại yếu lòng vì hắn.
– không thích! – hắn nghiễm nhiên mang nó đi qua dãy hành lang, tụi con gái mấy lớp khác cứ gọi là sổ hết ra ngoài cầm điện thoại chụp tanh tách, những đôi mắt lại hằn lên sự đố kị, một số thì ngưỡng mộ, riêng nó thì tức đến phát khóc.
Hắn đột nhiên chuyển hướng đi ngang qua lớp anh nó, nó mừng như bắt được vàng, vừa thấy anh nó ở cuối lớp là nó đã hét toáng lên như heo bị cắt tiết.
– anh hai!!!!!!! cứu emmmmm… – tiếng nó la thất thanh như sắp chết đến nơi, ngược lại với mong đợi của nó, anh nó không có phản ứng, đôi mắt vẫn đang hướng ra phía cửa sổ, head phone! nó suýt ngất khi thấy anh nó đang đeo tai nghe, vậy thì dù nó có đứng ngay bên cạnh anh nó mà hét lên thì anh nó cũng chả nghe thấy chứ nói gì đến tình hình bây giờ, đôi môi hắn nhếch lên nụ cười thích thú, hình như hắn đã biết trước nên cố tình trêu nó, nó bặm môi đấm thùi thụi vào lưng hắn thêm vài cái nhưng chỉ tổ đau tay, nó mệt lử buông thõng thì bị hắn đặt xuống ở cuối dãy cầu thang, đang toan bỏ chạy thì bị hắn túm một bím tóc, nó phanh gấp để tránh để tóc lìa khỏi đầu, bất lực đứng khựng lại, hắn vẫn bá đạo hệt như ngày đầu nó gặp hắn, nếu muốn giữ nó lại thì sẽ chẳng cần tốn nhiều sức.
– yêu anh lần nữa em dám không! – hắn kê sát khuôn mắt diển trai đó lại gần làm tim nó đập dồn tưởng chừng như sắp bắn ra ngoài, ánh mắt nó vô thần nhìn hắn, đôi môi không tài nào mở lên thành tiếng mặc cho não bộ nó phản đối, tim nó thì lại bảo khác, bảo nó hãy tha thứ hết và bắt đầu lại từ đầu, nhưng làm sao não nó chịu thua, hắn đã hắt hủi, đã đối xử với nó tàn nhẫn như thế nào chẳng phải nó đều đã chứng kiến, nó nhìn hắn, không nói gì…
– anh Bin!!!!!!!!!!!! – tiếng la chói tai ở phía đối diện làm nó hơi giật mình, nó đưa nhẹ đôi mắt về phía đó, Uyển Lan đang bước đến, hôm nay còn đặc biệt thoa chút son và kẻ mắt khiến cho khuôn mặt kia xinh đẹp hệt như một con búp bê sứ, nó khẽ nhìn lại mình, chẳng qua chỉ là không xấu nhưng cũng chả đẹp, xuất thân cũng chả phải dân du học Mỹ, du học Pháp này nọ, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mới khiến hắn thích thú tạm thời,nó cười nhạt, lặng lẽ quay lưng.
– đi đâu đó? – hắn chắn tayngang trước mặt nó.

– đi mà hỏi Uyển Lan câu đó! – nó gạt tay hắn ra, đôi mắt lạnh nhạt như một con người khác hoàn toàn, hắn sững sờ buông thõng tay nhìn theo dáng lưng nhỏ bé của nó thở dài.
– anh dám đi lén lút bên ngoài sao? còn em thì sao hả? anh phải lấy em mới được! – Uyển Lan vùng vằng chạy lại níu tay hắn.
– đi chỗ khác chơi! – hắn nhìn Uyển Lan với đôi mắt hình viên đạn rồi bước theo sau nó.
– xì… Tưởng em sợ chắc!- Uyển Lan cũng lì lợm bám theo sau hắn, cứ như vậy, nó đầu tiên, rồi đến hắn, cuối cùng là Uyển Lan, mấy nhỏ không hiểu chuyện gì xảy ra cứ dòm theo “bộ ba” đó rồi xì xà xì xầm.
– anh biết chuyện gì chưa?-Uyển Lan nói với lên hắn.
– … – Hắn không thèm trả lời, chỉ chăm chú theo dõi từng cử chỉ của nó, đến c việc cả nó đã đi được bao nhiêu bước chắc hắn cũng biết.
– ANH KEN BỊ CẢNH SÁT ĐƯA VỀ ĐIỀU TRA RỒI!!!-Uyển Lan tức giận giậm chân hét to.
Nó khựng lại, hình như Uyển Lan vừa nhắc đến Ken, phải rồi! nó vẫn chưa có cơ hội cảm ơn Ken! mà tại sao Ken lại bị cảnh sát điều tra? Tất cả các câu hỏi đổ dồn lên nó cùng một lúc khiến nó bất giác quay phắt lại hướng mắt về Uyển Lan.
– Uyển Lan.. Ken.. bị sao cơ? – nó nhìn Uyển Lan thành khẩn.
Cả hắn và Uyển Lan bỗng đỗ dồn ánh mắt về nó.
– sao em/bạn biết Ken? -cả hắn và Uyển Lan cùng đồng thanh.
-Ken.. là bạn cùng lớp với tớ.. – nó e dè nhìn Uyển Lan, cứ như nó vừa phạm phải tội gì rất lớn vậy.
– bạn nói Ken học chung lớp với bạn? – Uyển Lan khoanh tay nghiêm túc.
Nó gậy nhẹ đầu.

– và bạn và Ken quen nhau?- Uyển Lan lại tiếp tục hỏi như tra khảo.
Nó gật nhẹ đầu, cảm giác có chút khó chịu, chẳng lẽ nó đáng bị coi thường như vậy sao? Ken đúng là rất có phong thái của một thiếu gia, nhưng như vậy thì nó không có tư cách quen biết Ken sao?
– ha ha ha ha ha ha bạn nói chơi hay nói đùa vậy.. Ken mà chịu vào lớp học ư? lại còn có quen biết với bạn? đúng là Ken có chuyển về trường này thật! nhưng chắc bạn không biết! cậu ấy là người dù không cần vào lớp học ngày nào cũng có thể đứng nhất lớp, còn nữa, tớ là bạn thanh mai trúc mã với Ken, ngoài tớ ra thì Ken chưa bao giờ chủ động hay bị động làm quen với bất cứ ai kể cả nam lẫn lẫn nữ! – Uyển Lan cười to với bộ dạng của một tiểu thư thanh cao khiến nó cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, cứ như rằng nó nói dối vậy, máu nóng cứ bốc lên não nó làm nó kìm nén cũng không xong, bộc phát cũng không đc, dù gì Uyển Lan với nó cũng chả có quan hệ mật thiết gì.
– em nói là em quen Ken?- Hắn bỗng lên tiếng, nãy giờ hắn đứng dựa lưng vào tường đăm chiêu, đôi mắt có chút bất an.
– … hưm.. chắc là tôi nhầm người.. – nó cười nhạt, ở hoàn cảnh này dù nó có nói gì thêm thì cũng sẽ trở thành trò cười cho Uyển Lan mà thôi. Nó không cần biết Ken là người như thế nào, nó chỉ cần biết là nó vẫn nợ Ken một câu cảm ơn, quay lưng bỏ đi, nó khẽ nhìn phía cuối cầu thang, Ken cũng có quen biết với hắn sao? chẳng lẽ kiếp này nó mãi dính tới hắn.
Nó bước vào lớp, nhỏ lớp phó bỗng kéo nó lên bục lớp, nó hơi hoảng nhưng cũng đi theo.
– Linh nói đi.. chỉ có mình Linh là quen biết với Ken! vậy Linh có biết lí do Ken bị công an giải đi là vì sao không? sáng giờ trong lớp cứ ầm ỹ cả lên, tui muốn Linh ọi người biết lí do để tránh gây mất đoàn kết nội bộ. – nhỏ lớp phó nghiêm mặt nhìn nó, tụi dưới lớp cũng im lặng chờ câu trả lời của nó.
– tui… tui.. thực sự là tui cũng không biết lí do là gì.. dù là tui với Ken cũng có thể gọi là quen biết nhưng cũng không thân đến độ có thể biết được chuyện của nhau đâu! – nó nhìn cả lớp với đôi mắt thành thật.
– nói dối! nạn nhân của Wing lần này là bạn Uyên lớp bên cạnh! cái hôm Ken đưa bồ đi cấp cứu đã xảy ra xô xát giữa Uyên với Ken! Cũng chính vì vậy mà Ken bị nghi là Wing rồi bị công an điều tra đó! – nhỏ bí thư đứng dậy nhìn chòng chọc vào nó.
Nó mở to đôi mắt cố nhớ lại, phải rồi! cái hôm Ken đưa nó đi cấp cứu hình như Ken đập vỡ cửa kính khiến cho Uyên bị thương ở chân, chỉ là nó không ngờ nạn nhân của Wing lần này chính là Uyên, vậy là nó gián tiếp hại Ken bị nghi là Wing sao? Nó đứng chết trân ở bục giảng, đất dưới chân như muốn xụp xuống vậy, nó vẫn chưa kịp cảm ơn Ken mà đã hại Ken rồi!
– đủ rồi!mấy bạn nói thì hay lắm! cái hôm con Linh nó thừa sống thiếu chết nếu không có Ken thì đã thành ra thế nào? kể cả tôi nữa! tôi cũng đã có lỗi với Linh khi đã không phát hiện ra kịp thời! tất cả chỉ là trùng hợp thôi! chắc chắn Ken sẽ được thả ra sớm thôi! làm ơn tỉnh táo lại giùm đi! Đừng có cái thói cứ đổ hết lên đầu ngừoi khác như vậy! – My chợt đứng dậy với giọng bực tức, cả lớp bỗng chìm vào im lặng, nó bất ngờ nhìn qua My, thì ra sáng đến giờ thái độ của mọi người là vì chuyện này, My đã đứng lên bảo vệ cho nó, vậy mà khi vừa biết lí do của mọi chuyện thì nó đã nghĩ My cũng xa lánh nó vì vậy.
Nó chạy xuống cuối lớp ôm chầm lấy My, nó suýt đánh mất My vì không tin tưởng.
– vậy mà tao trách lầm mày!- nó nhìn My ăn năn.

– nhìn mặt tao đi! trai lì đến độ không mọc nổi mụn rồi nè! Ai thèm chấp m!- My mỉm cười.
– vậy thì sao sáng nay mày tránh mặt tao? – nó mếu máo trêu My.
– thì.. tại tao thấy có lỗi với mày.. nếu lúc đó không có Ken thì tao hại chết mày rồi! – My mím môi.
– khùng! vậy mà cũng suy diễn được! yên tâm đi! tao lớn số lắm! – nó cười tít, qua lần này tình bạn của nó có lẽ đã chuyển từ thuỷ tinh để trở thành kim cương. Nó ngồi vào bàn học, mấy đứa lớp nó cũng đã không còn bàn tàn hay nói xấu gì nó nữa, ai làm việc nấy, nó lén nhìn xuống chỗ Ken rồi tự trách mình sao giống như sao chổi vậy! cứ khiến những người xung quanh phải mang hoạ giùm cho.
Vụ việc trong lớp nó chỉ sau ra chơi đã lan rộng ra trong trường, bọn nó cũng không bàn tàn nói xấu nó nữa, chỉ tặc lưỡi tiếc cho Ken bị nghi oan, không khéo thì trường mất một hot boy như chơi.
Riêng nó, tâm hồn cứ như trên mây, nó chẳng còn cách nào khác ngoài việc gọi đến ba nó bên Mỹ rồi kể hết mọi chuyện cho ba nó nghe, ba nó tặc lưỡi tiếc rẻ.
-“cũng oan cho cậu bạn đó thật! vì bên tổ điều tra không thể tìm được bất kì manh mối nào nên khi vừa phát hiện ra cô bé Uyên trước ngày gặp nạn có xảy ra xô xát với Ken, lại cộng thêm vết thương trên chân cô bé do Ken gây ra nên nghiễm nhiên Ken bị đưa vào diện tình nghi, nhưng luật vẫn là luật con ạ, cậu bạn đó phải có chứng cứ ngoại phạm thì mới được thả ra, con yên tâm đi, dù sao ba cũng sẽ góp ý cho bộ phận điều tra bên Việt Nam để tìm ra hướng giải quyết phù hợp nhất, cậu bạn đó cũng có công cứu con gái ba mà, người tốt như vậy không thể là Wing được!” – ba nó an ủi nó.
– ” nhất định nhé ba! con còn phải cảm ơn bạn ấy nữa!”- nó thành khẩn.
– “ừ! à mà giờ này vẫn còn trên trường hả con? chắc đang giờ nghỉ trưa hả! Thôi con ăn cơm đi rồi nghỉ ngơi lát để học cho tốt!”- ba nó gật đầu.
– “dạ!”- nó gác máy, thở phào nằm ình ra giường, trường nó là trường bán trú nên buổi trưa tụi nó ở khu sinh hoạt.
– vậy tốt rồi! ngủ chút đi! mày mới bệnh dậy mà! – My mỉm cười.
Cuộc nói chuyện điện thoại nãy giờ được nó mở loa cho cả phòng cũng nghe, biết sao giờ, mấy nhỏ cùng phòng nó chắc còn lo cho Ken hơn nó nữa, bên ngoài cũng lác đác mấy nhỏ hóng hớt nghe lỏm nên sự việc một lần nữa được lan rộng trong trường, điều nó sợ nhất là việc đó đến tai hắn, nó không muốn liên quan gì đến hắn nữa, nó mệt mỏi quá rồi!
*tinh ting tinh* – tiếng điện thoại nó reo lên báo tin nhắn.
“ông chủ” – dòng chữ trên điện thoại làm nó suýt hét lên nhảy phắt xuống giường.
-“em ngủ chưa? chuyện em có quen Ken là thật sao? bây giờ anh không tiện qua khu nữ sinh.. lát hết giờ nghỉ trưa anh qua kiếm em!”- tin nhắn của hắn làm tim nó thót lên điên cuồng, bây giờ là giờ nghỉ trưa nên “nội bất xuất, ngoại bất nhập” , tức là nó không thể chạy trốn mà hắn cũng không thể sang đây, chỉ cần là kim đồng hồ nhích sang 1h30 thì nó sẽ lập tức bỏ chạy, nó nằm mở mắt thao láo không dám ngủ, gặp con My còn khuyến khích nó làm vậy là đúng nên nó nhất quyết không ngủ, nhưng tại hại một nỗi là cái gì nhiều quá cũng không tốt, thiếu ngủ nhiều làm nó ngày càng mệt mỏi, và kết quả khi kim đồng hồ đã nhích đến 1h45 và giám thị phải đi từng phòng đánh thức tụi nó hì nó mới tá hoá bật tung chăn làm My phải hậm hực xếp hộ, nó chạy thục mạng, bộ dạng lấp ló thụp thò làm nó hệt như mệt tên ăn trộm chuyên nghiệp vậy, đang chạy băng băng như tên thì *oạch*
– ui da! – nó trượt chân vì đám rêu chết tiệt ở cuối khu phòng sinh hoạt.

Nó đau đớn xoa xoa cái bàn toạ tội nghiệp của nó mếu máo, bây giờ thì ngồi dậy còn không nổi chứ mà chạy.
– ha ha ha.. không sao chứ!-một bàn tay chìa ra trước mặt nó.
– .. cười cái gì mà cười!- nó quát lên, không biết thằng ác ôn mặt người lòng thú nào đã không thương xót nó thì thôi lại còn cười cợt nó nữa.
Nó ngước lên với đôi mắt hình viên đạn rồi thay đổi ánh mắt 180 độ khi nhìn thấy nụ cười thiên thần kia.
– KEN!!!!! – nó la lên, chụp lấy tay Ken bật dậy như bắt được vàng.
– ui da! – bấy giờ nó mới nhớ đến cái lưng tội nghiệp của nó nhói lên.
– có sao không! mà làm gì bất ngờ dữ vậy? bộ sợ tui là Wing thật nên không được thả hả? – Ken nắm tay nó giúp nó đứng dậy.
– không có! không có đâu! Ken tốt như vậy sao có thể là tên Wing ác quỉ đó chứ!-nó khua tay loạn xạ, mặt hớn hở rồi đỏ mặt phủi váy mà không nhận ra ánh mắt Ken thoáng buồn, đôi môi mấp máy điều gì đó rồi lại thôi.
– em đang nắm tay ai đó!-tiếng hắn vang lên làm nó giật mình nhận ra tay nó vẫn nắm chặt tay Ken *vụt*, nhanh như cắt, nó rút tay ra làm ánh mắt Ken bỗng có chút hụt hẫng.
– anh là gì mà quản chuyện của tôi? – nó nhìn hắn với đôi mắt hình viên đạn rồi ngúng nguẫy bỏ đi.
– cô gái đó là của tao!-hắn hất mắt về phía bóng dáng nó đang khuất dần.
– thì sao? – đôi môi Ken nhếch lên đường cong đầy tự tin, ánh mắt xám tro ánh lên những tia trêu ngươi.
– ai cũng được.. nhất định không được động đến cô ấy! – đôi mắt nâu của hắn có phần kích động.
-… – Ken chỉ quay lưng bỏ đi, ánh mắt xám tro hoàn toàn áp đảo hắn, vốn có thể xử Ken bất cứ lúc nào nhưng hắn không làm vậy, đánh từ phía sau là điều hèn hạ nhất! Hắn tia đôi mắt sắc lẻm theo Ken rồi vỗ tay.
– giỏi lắm.. một màn kịch hoàn hảo nhỉ… đến bệnh viện thăm bạn ư? một cái cớ quá chuẩn xác! – Hắn cất bước ở phía đối diện, Ken khựng nhẹ lại rồi mỉm cười bỏ đi, bóng dáng hai người con trai ưu tú cách xa nhau ở hai phía đối diện thật khiến người ta tò mò về câu chuyện của họ, rốt cuộc là ai?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.