Hôm nay nó bắt đầu ngày đầu tiên đi làm rồi, mà còn là nơi làm việc của bọn họ...
Nó có cảm giác rất hồi hộp, bồn chồn... vừa muốn nhìn thấy họ lại vừa không muốn thấy họ.
Chuyện của hai năm trước, nó thực đã quên đi nhiều rồi, cảm giác giờ không còn mấy đau đớn nữa cho nên việc gặp họ cũng không làm nó cảm thấy khó chịu như trước nữa. Nhưng nó không biết là liệu mình có nên tha thứ cho họ không hay là có cho họ biết sự thật rằng nó là Dương Ngọc Nhi không nữa...
...
Hài, thôi, không suy nghĩ nhiều nữa, để thuận theo ý trời đi. Mệt mỏi!
Nghĩ rồi nó quay sang, áp khuôn mặt đáng yêu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Dòng người vẫn đi lại đông đúc, mọi thứ đều bình thường nhưng nó có cảm giác không bình thường...
------xx
Tập đoàn ABN - tập đoàn luôn đứng trong top đầu cả nước. Chi nhánh phân giải ở khắp mọi miền trên đất nước.
Đây là nơi tụ họp mọi thiên tài được chọn lọc vô cùng kĩ càng. Có thể nói: đây là nơi dành riêng cho những thiên tài - nhưng người tài năng của đất nước, không dành cho những kẻ ngu xuẩn.
...
Ấy, vậy mà nhìn nó xem. Nó chẳng giỏi giang gì, không có trình độ, không có kinh nghiệm, vậy mà lại nhận được một chức vụ khá cao và quan trọng. Liệu có gánh vác nổi không đây?? Hu hu...
Nó khóc ròng trong lòng.
Như thì làm trưởng phòng tài vụ, Thư thì làm nhân viên ở phòng tài chính ( tuy chưa hẳn là chính thức), mình nó đơn thân độc mã đi làm trợ lí tổng giám đốc.
Haiz, đến đây làm việc là quyết định sai lầm phải không? Hức.
- Nhi, phòng làm việc của em là ở bên khu cao cấp kia ấy nhé. Cố lên nha! Muộn rồi, chị phải về phòng làm việc đây. Bye! - Như nói nhỏ vào tai nó rồi chạy đi.
Nó nhìn theo bóng Thư một lúc rồi chán nản bước đi.
...
Nó dừng lại trước một cánh cửa có đề chữ " Phòng Tổng Giám Đốc ".
" Nhi, cố lên, mày đến đây là để làm việc kiếm tiền chứ không phải vì lí do khác. Phù, bình tĩnh nào, hít nào... thở nào..."
Nó tự trấn tĩnh mình rồi gõ cửa...
" Cốc... cốc... cốc..."
- Vào đi! - Giọng nói lạnh lùng mà xa cách vang lên.
Nó nhớ, đây là giọng của Trịnh Hoàng Nhật.
Nó chỉnh sửa đầu tóc một tí rồi mới đẩy cửa bước vào.
...
Nó lướt nhìn qua phòng một chút.
Ồ, gọn gàng thật đấy, khác hẳn với cái phòng hội sinh viên mà đợt trước họ làm việc.
Hừm, họ quả đã thay đổi rồi nhỉ?
...
- Ừm, xin chào ba ngài tổng giám đốc. Tôi là Long Hỏa Nhi, trợ lí mới của các ngài. Sau này làm việc mong được các ngài giúp đỡ! - Nó cúi thấp người xuống, cất giọng nói trong trẻo của mình lên.
Nhật, Tinh Anh, Bảo đang bàn luận về vấn đề gì đó cùng ngẩng đầu lên...
Là cô gái hôm trước đi cùng Như và Thư - Cô gái mang giọng nói đặc biệt giống với nhóc ấy.
- Đến đây! - Nhật ngoắc ngoắc tay nói nó, trông vô cùng cao lãnh a.
Nó gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng đi đến.
- Trình độ ra sao? - Nhật nâng nhẹ tách trà lên rồi nói.
- À...ừm, tôi đã tốt nghiệp, hoàn thành xong chương trình Đại học rồi ạ! - Nó lúng túng nói. Nó học đại học và tốt nghiệp đại học ở Thổ Thiên Long, nói ra thì không tiện a.
- Cái đó cô còn cần phải nói hay sao? - Chàng trai có mái tóc vàng nâu bỗng ngẩng mặt lên nói.Đó là Tinh Anh. Anh giờ đây trông trưởng thành hơn rất nhiều.
- Hả? Hả? - Nó ngu ngơ. Lúc này nó không hiểu sao nó lại trở nên ngờ nghệch như vậy nữa.
- Ý cậu ấy là hỏi trình độ của cô đến đâu cơ. Đã đi du học ở đâu, trình độ đạt đến bậc tiến sĩ chưa? Có thành tích gì nổi bật hay không? Chứ còn cái việc cô tốt nghiệp Đại học thì ai mà chẳng biết, chẳng lẽ tập đoàn như chúng tôi lại tuyển một bà cô mới tốt nghiệp cấp Hai, cấp ba vào làm việc sao?? - Tinh Anh tuôn thẳng vào mặt nó một tràng dài.
Nó cắn môi lén lén liếc anh.
...
- Làm sao? Không nói? - Bảo im lặng nãy giờ cũng lên tiếng. Cô gái này không phải đợt trước lớn mật lắm sao? Giờ lại biến thành thỏ trắng cụp tai thế này sao?
- Tôi không có trình độ gì cả, tôi chỉ học đúng hai năm Đại học ngành kinh doanh rồi tốt nghiệp, không có trình độ hay tài nay, kinh nghiệm gì hết! - Nó đàng hoàng mở miệng nói.
- Cái gì cơ? - Tinh Anh nhếch mép.
- Không trình độ, không tài năng, không kinh nghiệm ư? Vậy mà cô cũng được tuyển chọn vào vị trí này sao, cô nàng 'ba không'? Này Nhật, có vẻ phòng tuyển chọn làm việc ngày càng linh tinh rồi! - Tinh Anh tỏ vẻ mặt hết sức ngạc nhiên rồi trêu chọc nó.
Hai năm qua, anh rất ít khi trêu chọc nữ giới nhưng cô gái trước mặt này lại làm anh nổi hứng muốn trêu a.
- Cái gì mà 'ba không'? Hừ, tôi như thế đấy, như thế mà tôi vẫn được tuyển chọn đấy.Tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả. Ok? - Nó vênh váo nói.
Nhật từ từ ngẩng mặt lên nhìn nó.
Hống hách, quả là một cô gái hống hách mà. Chỉ là một chân trợ lí cỏn con mà dám nói với Tinh Anh bằng giọng điệu như vậy. Như giới thiệu cô gái này đến đây cũng không quá vô vị đi.
- Thái độ của cô là như thế nào đây? - Tinh Anh lạnh mặt.
- Tôi chẳng thái độ gì cả. Tính tôi nó sẵn như vậy rồi, không sửa được! - Nó.
Đến đây, khóe môi Nhật và Bảo khẽ nhếch lên.
- Cái con nhóc này, tôi là tổng giám đốc của cô đấy! - Tinh Anh tức giận, đứng lên nói.
- A! Anh rõ ràng biết anh là tổng giám đốc của tôi mà sao anh không biết giữ phong độ của tổng giám đốc gì hết vậy? - Nó vẫn không hề sợ, cố tình bật thốt lên.
- Cô...
- Thôi đi! Hai người định họp chợ? - Bảo nhàn nhạt lên tiếng.
Tinh Anh liếc nó rồi bực bội ngồi xuống. " Hừ, không thèm chấp kẻ tiểu nhân vậy."
Nó đắc ý nhìn anh. Trong lòng cảm thấy vui vẻ. Lâu rồi chưa cãi nhau với anh ta...
- Còn cô, chỗ làm việc ở kia, lo mà dọn! Đi! - Bảo nói rồi chỉ tay về phía bên trái.
Nó tiến đến bàn làm việc bên trái rồi vui vẻ dọn dẹp đồ đạc, tài liệu ra.
...
Tinh Anh nhìn nó với ánh mắt đầy 'thù hận' nhưng bỗng dưng anh nhìn thấy hình bóng của Dương Ngọc Nhi trong bóng dáng của cô trợ lí kia (nó). Anh nhanh chóng lắc mạnh đầu rồi tiếp tục bàn luận với hai người còn lại.