Thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của mấy người kia, bố Vương chỉ bật cười rồi xua tay nói:
- Thôi nào, không để ta lên xe hay sao? Ta cũng mỏi chân lắm rồi!
Hừm, theo ông thấy thì mấy chàng trai này cũng đẹp trai mà đáng yêu ra phết đấy!
Bảo nghe lời bố Vương, lật đật gật đầu “vâng, vâng, dạ, dạ” rồi cùng mấy người còn lại đi lên xe.
Bố Vương được xếp ngồi ở hàng ghế thứ hai. Ông ngồi giữa Long và Nhật. Ngoảnh sang Long ngồi bên tay trái, ông hỏi:
- Các cháu định dẫn ta đi đâu?
- À, cháu nghĩ là bác cũng đã mệt và đói, vì vậy, hiện giờ, trước tiên chúng cháu sẽ dẫn bác đi ăn để hồi phục sức khỏe. – Long lịch sự mỉm nhẹ.
Bố Vương gật đầu nhìn cách nói chuyện của Long. Rất tốt!
- Ta đoán là nhà hàng của cháu đi.
- Ơ, dạ, vâng, bác biết cháu mở nhà hàng để kinh doanh ư? – Long ngạc nhiên khi nghe lời bố Vương nói, chớp nhẹ mắt.
Bố Vương khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
- Ừ, biết, biết chứ! Ta còn biết cháu rất có tài nấu nướng nhé! Nếu có dịp, ta hi vọng sẽ được chiêm ngưỡng tài năng này của cháu.
Ông cũng biết, lúc Tiểu Hỏa Nhi mới trở về Thổ Thiên Long, những món mà con bé nấu cho cả nhà ăn cũng đều là nhờ ở chàng trai trẻ tuổi, giỏi giang này.
- Dạ, vâng. Thật vinh hạnh cho cháu ạ. – Long cười ấm áp.
Nói chuyện với bố Nhi rất thoải mái, bác ấy còn biết rõ về anh như vậy. Anh có cảm giác thật vui, có thể một ngày không xa, anh sẽ không còn gọi là ‘bác’ nữa mà sẽ gọi một tiếng ‘bố’.
...
Nhật ngồi bên cạnh, nhìn hai người kia nói chuyện vui vẻ như vậy, tay chân cứ lóng ngóng. Chố chốc lại ngó sang bố Vương, ông quay mặt ra là anh lại vội lảng đi chỗ khác.
Đành chịu thôi, tại anh tự dưng cảm thấy bối rối quá! Mà anh không có tài bắt chuyện. Ngồi như vậy, cũng thật không yên lòng.
Bố Vương bắt được những biểu cảm cùng hành động đáng yêu của Nhật. Cười thầm trong lòng. Nói là cậu lạnh lùng thì quả thật không đúng! Vì bên cạnh ông hiện tại là một chàng trai đáng yêu đến nhường này cơ mà!
- Bác Vương!
Bỗng, một tiếng gọi từ đâu truyền tới. Bố Vương ngoảnh mặt ra đằng sau. Ngồi sau ông là Tinh Anh và Nam.
- Hửm, gọi ta có việc gì? – Ông nhíu nhẹ mày. Mà, vừa nãy, ông cũng không biết ai trong hai thằng nhóc này gọi ông nữa.
- Dạ, cũng không có gì đâu bác. Tại cháu chỉ muốn nhìn tướng mạo bác một chút! – Tinh Anh gãi gãi đầu cười.
Ây da, lí do này cũng lố quá rồi. Thật ra, anh cũng chỉ muốn được nói chuyện với bố của Nhi để tạo ấn tượng cho bác ấy.
- Khụ, tướng mạo ta có gì đặc biệt sao? Hay trên mặt ta dính gì hả? – Bố Vương ho nhẹ một tiếng.
Tinh Anh – một chàng trai tính cách phong lưu, trước có hơi lăng nhăng nhưng đã thay đổi. Xem xét tình hình, trông những hành động cùng lời nói cũng khá đáng yêu, tuy nhiên vẫn chưa hiểu rõ nhiều phéo tắc.
Bố Vương lướt một lượt Tinh Anh. Có chàng trai này trong nhà, sẽ luôn vui nhà vui cửa.
- Có gì đặc biệt sao? Ôi, bác ơi, bác đặc biệt lắm ạ! Bác trông rất là bảnh luôn ấy. Dáng bác cũng thật đẹp đi. Ngoại hình của bác là không có điểm trừ. – Tinh Anh xuýt xoa. Nhưng những lời này, không phải là anh nịnh mà là nói thật.
Mà, anh lại không biết, khi anh nói lời này ra thì cả năm người kia cùng bĩu môi, trong đầu có cùng một suy nghĩ.
“Lại bắt đầu giở trò rồi.”
Và Tinh Anh của chúng ta vẫn ngây thơ không biết gì.
Bố Vương cười trừ nhìn Tinh Anh.
- Cảm ơn cháu đã đánh giá cao tướng mạo của ta. Mặc dù nói không có điểm trừ thì là hơi quá.
- Không, đây, đây là ý kiến riêng của cháu và cháu suy nghĩ như vậy thật. – Tinh Anh vội nói.
- Khụ...
- Thôi được rồi. Đã đến nhà hàng rồi ạ! Cháu mời bác xuống xe, dừng chân nghỉ ngơi ăn uống. – Bảo lên tiếng. Anh cảm thấy bố Vương dường như đang không còn gì để nói, vậy nên coi như anh giải vây giúp ông ấy đi.
Mà quả thật, bố Vương cũng đang không còn gì để nói.
...
Nhà hàng mà Bảo dẫn bố Vương vào là nhà hàng lớn nhất trong các nhà hàng của Long. Đây là nơi chuyện để thiết đãi các yến tiệc lớn hoặc là chỉ dành riêng cho những gia đình nào có gia thế lớn, có điều kiện. Những món ăn ở đây đều được làm rất công phu và trình bày vô cùng đẹp mắt, nguyên luyện làm món được chọn lọc kĩ càng. Tất cả mọi thứ đều đạt chuẩn, vì thế mà không phải ai cũng có thể vào được đây.
Hôm nay, Long sẽ chuẩn bị cho bố Vương một bữa ăn thật sang trọng. Một bữa ăn giúp bác ấy hiểu nhiều hơn về văn hóa ở đây. Trong bữa ăn này, Long cũng sẽ cho người làm một số món ăn truyền thống nữa. Hy vọng ông sẽ thích.
- Phong cách của nhà hàng cũng không tệ nhỉ? Rất đẹp! – Bố Vương gật đầu, tấm tắc khen.
- Vâng, bác quá lời rồi ạ! Cháu hy vọng bác sẽ thích nơi này, thích nhà hàng và những món ăn của nhà hàng cháu. – Long mỉm cười vui vẻ. Xem ra bác ấy rất thích.
Bố Vương nghe Long nói thì chỉ gật nhẹ đầu, sau, ông nhẹ nói:
- Kì thực, việc ta đồng ý cùng các cháu đến đây ăn, mục đích chính cũng không phải chỉ là để ăn, để thưởng thức hương vị nơi đây. Mà, ta muốn nói với các cháu một việc vô cùng quan trọng hơn.
Sáu người nghe đến đây chỉ ngoảnh mặt nhìn nhau rồi nhìn bố Vương, ánh mắt ai cũng trở nên hỗn độn.
o0o
Hiện giờ, bố Vương cùng sáu người kia đã an vị trong một căn phòng vip riêng.
Trước mặt họ đều là những món ăn truyền thống, không phải là sơn hào hải vị gì hết. Mùi hương của từng món hòa quyện vào nhau tạo nên một không gian đầy mê hoặc.
- Bác, bác có chuyện gì quan trọng muốn nói với chúng cháu ạ? - Thiên nghiêm túc nhìn bố Vương.
Bố Vương chỉ gật đầu một cái rồi ho nhẹ.
- Đây là chuyện cực kì quan trọng.
- Vậy, bác mau nói đi ạ! Chúng cháu thực rất tò mò. - Nam sốt ruột nói. Anh bỗng có cảm giác khẩn trương, khẩn trương muốn nghe việc quan trọng mà bố của Nhi sắp nói.
Bố Vương chống cằm, ánh mắt lướt một lượt qua cả sáu người. Sau, ông cúi mặt thở nhẹ một hơi dài rồi nghiêm túc nói:
- Ta biết tất cả mọi thông tin về các cháu, ta biết các cháu đã biết thân phận thực của con gái ta, ta biết các cháu đã làm gì con vào vào những năm trước. Ta biết tất cả, rất nhiều và rất nhiều.
...
Nghe xong lời mà bố Vương nói, cả sáu người đều khựng người, ánh mắt mơ hồ nhìn vào bố Vương.
Họ cảm giác tim họ đang đập nhanh hơn bao giờ hết. TRong lòng họ hiện tại đang là một mớ cảm xúc hỗn độn: lo lắng, sợ sệt và bối rối.
...
Nhưng, bố Vương không dừng ở đấy, lời tiếp theo mà ông nói mới là điều khiến cả sáu người chấn động nhất.