Nó ngó nghiêng tìm bóng dáng của Thư rồi chạy vào..
-Sao,có chuyện gì,kêu tôi gấp dữ?-Nó
-Nhìn nè!-Thư đưa ra trước mặt nó hai tấm vé gì đó.
-Gì thế?- Nó tròn mắt hỏi,trông có vẻ hay a.
-Vé vô bar Moon4 đó,tôi được bạn trai tôi tặng a,có tấm vé này thì khi vô đó tụi mình ăn gì cũng đều được miễn phí hết luôn,thích chưa?-Thư nhướng nhướng mày.
-Để tối đi,chiều nay đến ca của bà với tôi rồi mà!-Thư vừa nói vừa uống cốc cafe.
- Ừm,thôi,thế cũng được,tôi sẽ về sớm!-Nó gật gật đầu nói,về sớm còn đi ăn nha..
-------------Chiều...
Tại cửa hàng ăn nhanh nơi làm thêm của nó..
Hôm nay nó được phân làm ca chiều,nên là phải đến từ sớm luôn a.
Haizz..tiền sinh hoạt mỗi lúc một tăng, làm nó hoa cả mắt,thế nên nó phải năng đi làm thêm thôi.Không nhẽ,lại về ngửa tay xin tiền mẹ? Thôi,thôi,mẹ lo cho nó tiền ăn học là đã vất lắm rồi. Tiền sinh hoạt nó lo cũng được rồi, à mà phải làm nhanh để tối còn đi chơi chứ nhỉ? Hí hí,nghĩ đến việc được ăn no say đã thấy thích rồi...
Trưa nay,nó lên trên web tìm tên của bar Moon4 ý rồi..Wa,biết gì không? Bar đó là bar lớn nhất thành phố luôn ,ở đó,đồ ăn ngon phải biết. Ôi trời ,cứ nghĩ đến là thèm....
-Nhí,Nhí,ể ể,Nhi ơi!!-Thư thấy nó mơ mơ màng màng,dung dung người nó để nó thức tỉnh.
-Hở?Hở? Có khách hở? A..xin chào,quý khách muốn ăn hay uống gì ạ? Cafe, sữa,bánh ngọt,capuchino,nước ngọt,nước cam vắt ,sô cô la,cacao,bánh kem,bánh cookie hay gì ạ? Tiệm chúng tôi có đủ!-Nó vội vàng bừng tỉnh kể ra hàng loạt những món ăn làm Thư chóng mặt.
-Bà...bà...hahahaha....-Thư phì cười.
Nó thấy Thư cười bực mình lườm.Thì ra là nó tưởng bở.làm gì có ai vô đây đâu,aiz,tốn công nói từ nãy a...
-Bà im đi! Thích ăn đấm không,không có khách gọi tôi làm chi??- Nó giơ nắm đấm lên hù Thư.
-Tôi gọi bà là muốn nói: Giờ tôi phải đi giao hàng cho khách bà ở lại trông coi. Chậc chậc,nhưng cứ cái kiểu mơ mơ màng màng của bà là tôi không yên tâm rồi!- Thư tặc lưỡi.
-Thôi đi,bà đánh giá tôi thấp thế,đi giao hàng thì mau đi đi,còn đứng đó mà tám!- Nó xua tay đuổi người
-Xì,thôi,tôi đi đây,trông cẩn thận nhá! Bai bai!!-Thư 'xì' một tiếng rồi vẫy tay tạm biệt nó khênh đồ ra xe.
------------
-Haiz..sao hôm nay cửa hàng ế ẩm thế nhỉ? Hừ,cũng tại cái quán mới mở kia,hút hết khách hàng của cửa hàng mình! Nhìn cái thôi cũng ngứa mắt mà sao người ta vô đó đông vậy nhỉ? Haiz..-nó nằm ườn ra bàn thở ngắn thở dài than vãn.
'King koong..'
-Aaa..có khách, có khách!-Nó vội vàng bật dậy chỉnh sửa lại quần áo, đầu tóc.
-Ais, cái cửa hàng bên kia đông thật,rõ ngột ngạt,để khách mất hết cả hứng,sang bên đây cho thoáng mát a!
“ Hửm? Cái giọngnói này nghe quen quen a!”
Nó nghi ngờ ngước mắt lên...
-Anh là Nam??- Nó bất ngờ.
-Hả? Cô là ...cô là...- Nam cũng bất ngờ không kém.
-Anh nói tôi là ai??- nó
-Cô là...cô là..là ai?- Nam gãi gãi đầu. Kỳ thực anh cảm thấy có chút quen nhưng mãi không nhớ nổi,cũng phải thôi,anh làm gì quen ai có khuôn mặt tầm thuwongf như vậy,với lại người anh quen cũng không bao giờ đi làm ở đây.
Nó suýt té ngửa..
Ôi trời,vừa gặp nhau hồi sáng mà anh ta không nhớ,thật là...haiz,sao mình lại có chút buồn nhỉ??
-A,cô là nhỏ cận hồi sáng nè!-Nam sáng mắt.
- Không tôi thì ai,ông nội! Thế cũng không nhớ ra,- Nó liếc Nam.
Nam cười cười đi vào..
- Mà anh vô đây làm gì?- Nó
-Ây,nhìn nhóc có chút ngu ngơ ai ngờ ngu thiệt!- Nam nói với biểu cảm không thể tin được.
-Anh nói gì??- Nó lườm Nam.
-Chẳng đúng à? Anh vô đây không ăn thì còn làm gì?- Nam nhăn mặt nói.
- Này nhớ,thứ nhất: trong từ điển của tôi không có từ 'ngu' (Hime-ka:* xen ngang* dóc tổ chị ơi!!), thứ hai: sao anh lại gọi tôi là nhóc?-Nó vênh mặt hỏi.
-Hì hì,từ 'nhóc' kia anh bắt chước năm anh ấy đấy!- Nam gãi đầu cười hì hì ( Hime-ka: anh Nam dễ thương đúng không mọi người ><)
Nụ cười này của nam làm tim nó đập loạn lên,cái cảm giác hồi sáng lại trỗi dậy. Cảm giác rất thân quen!
-Vậy..anh ăn gì đây? -Nó
-Cho anh hai đĩa cua rang me,một số món ăn Hàn Quốc nữa!- Nam nói rồi đang định kéo ghế ngồi xuống thì...
-Khoan!-Nó
-Sao vậy?-Nam nghiêng đầu thắc mắc trông cực cute luôn (Hmie-ka: anh dễ thương quá đi mất a!!)
Nó nhìn thấy anh biểu hiện như vậy,mặt không tự chủ phủ một rặng mây hồng..
Ôi thôi rồi,thằng cha này đẹp trai dễ sợ,đã thế còn dễ thương nữa..
“Không,không tỉnh lại nào Nhi,giờ không phải giờ hám trai”- Nó lắc đầu.
-Tôi đề nghị anh ra ngoài nhìn lại tấm biển,đây là cửa hàng ăn nhanh không phải nhà hàng quốc tế năm sao,làm gì có món Hàn hay cua rang me hở ông? Muốn ăn thì phiền đi chỗ khác,mất việc!- Nó bực mình hừ hừ mũi.
-Ách,anh nhầm,anh nhầm thôi mà,làm gì dữ vậy nhóc,thôi thì nhóc mang cho anh 5 chiếc bánh ham-bơ-gơ và một cốc capuchino nhé!- Nam cười nói rồi anh lại kéo ghế định ngồi tiếp thì...
-Khoan!- Nó lại tiếp tục.
-Sao nữa? - nam nhăn mày.
-Anh ăn 5 cái ham-bơ-gơ mà lại mua mỗi một cốc capuchino thôi à? Ít thế? Nhà anh giàu đừng có mà keo kiệt nha,không tốt cho sức khỏe đâu,phải ăn đầy đủ mà uống cũng phải đầy đủ,thế mới tốt a!- Nó.
-Thì 5 cốc đi,lắm chuyện,anh không có keo kiệt đâu nhá!!- Nam dậm chân nói.
-Hì hì,được rồi,được rồi,anh đợi chút!- Nó cười thật tươi rồi đi vô quầy.
“ Thình thịch..
thình thịch..”
Cái nụ cười kia của nó từng chút khắc sâu vào anh và từng chút từng chút len lỏi vào trong lòng anh.Đặc biệt,rõ ràng anh có cảm giác rất quen,không phải là cực kỳ quen thuộc luôn ý chứ! Tại sao? tại sao anh lại không nhớ ra được nhỉ? Tại sao vậy?