Người đó đang nằm dựa người trên chiếc ghế dài màu trắng. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng... ừm, cúc trên không đóng hết, để lộ ra khuôn ngực trắng, khẳng định thiếu nữ nhìn là đổ máu. Hết sức quyến rũ a~ Nửa khuôn mặt được che đi bởi chiếc kính râm trông cực ngầu luôn. cái dáng người kia quả thực rất đẹp. Không biết... ấy, mà khoan, cái dáng người kia...
Chỉ có một người...
Chỉ có thể là Bảo thôi.
... Nó vẫn còn rất nhớ có lần. Sáu người bọn họ đi chung cùng nhau, dàn hàng ngang, trông Bảo là người cao nhất và có đôi chân thẳng và đẹp nhất. Cái đôi chân thon dài ở ghế kia.. chỉ có thể là anh ta. Với lại, vườn hoa này, anh ta là chủ nhân.
Tim đó đập thình thịch, sao lại gặp lại anh ta cơ chứ... cả sao giờ... anh ta đẹp trai thế chứ?
Hừ, Vũ Quốc Bảo...
Haiz, đây là vườn hoa của anh ta mà, đành phải ra ngoài thôi, mình chẳng muốn gặp mặt anh ta để rồi đối diện với nỗi đau đâu. Hơn nữa, hai năm trước, anh ta là người xúc phạm nó nhiều nhất làm nó đau đến tê dại. Nó hận anh, nhưng lại không hận nổi... vì yêu.
Nó ảo não lê bước ra khỏi vườn hoa nhưng mới đi được hai bước thì một giọng nói lạnh băng vang lên.
- Ai cho phép vào đây?
Bảo ngồi dậy, anh xoa xoa cái cổ trắng ngần của mình rồi cất giọng lạnh băng.
Cô ta bước vào đây lúc nào anh đều biết hết.
Hừ! Đồ đàn bà to gan, dám bước vào đây. Tốt, rất tốt. Không có sự cho phép của anh mà cũng dám vào đây, mà có khi anh còn không biết cô ta là ai.
Để xem, anh sẽ xử con nhỏ kia theo cách gì đây...
Vừa nghĩ anh vừa sải bước chân của mình đi về phía nó.
..
Nó cứng đờ tại chỗ.
Thôi chết! Anh ta nhìn thấy mình rồi sao?
Ực, có nên quay lại không?
Có nên không?
À mà khoan, sao mình lại sợ sệt vậy nhỉ? Mình không còn là Nhi ngày xưa nữa... nhưng, chính vì không phải Nhi của ngày xưa nên mới sợ, a hu hu TT^TT
Á, hình như anh ta sắp đến đây rồi...
Hừm, chỉ còn một cách mà thôi... chạy!!
Nghĩ thế, nó vội cong chân lên chạy nhưng chưa chạy được ba bước thì cổ tay nó đã bị Bảo cầm mạnh lấy. Bảo giựt tay nó rồi kéo nó.
Theo đà, nó quay người ra rồi ngã vào vòng tay của anh.
Tim nó như ngừng đập...
Vòng tay của người đàn ông này thật ấm áp, cảm giác thật yên bình...
Thời gian lúc này như ngừng lại. Hai người vẫn giữ nguyên trạng thái ôm ấp này.
Khi nó vừa ngã vào lòng mình, Bảo đã định hất nó ra nhưng anh bất chợt cảm thấy ấm áp đến lạ thường. Cô gái trong lòng anh hiện tại đây khiến anh thật dễ chịu...
Bỗng, khuôn mặt đáng yêu của cô nhóc cận xẹt qua tâm trí anh. Anh vội vàng, lạnh nhạt đẩy nó ra một cái khá mạnh làm nó ngã ' phịch ' cái xuống nền đất...
- Á! - Nó kêu lên. Ay ui, trầy da rồi, xót quá. Nó đang định ngước mặt lên để mắng anh mấy câu thì...
- Cút!
Chất giọng lạnh băng của Bảo vang lên, anh lạnh lùng quay lưng với nó.
Nó ngớ ra.
Ớ? Cái gì vậy? Kêu mình cút sau khi đẩy mình ngã một cú đau ư?
Hừ...
- Ây, anh nói cái gì vậy, đẩy tôi ngã rồi không nói nửa câu xin lỗi mà còn đuổi tôi sao? Anh không xin lỗi, đừng mơ tôi cút khỏi đây! Hừ, đau quá đi mất. - Nó hừ lạnh vài tiếng.
" Giọng nói này..? "
Bảo nghĩ thế rồi quay người lại.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp đang mặt nhăn mày nhó kêu đau hiện trong mắt anh.
Là thanh mai trúc mã của thằng Nam.
Tên là... Long Hỏa Nhi...
Giọng nói, quả thật rất giống với nhóc ấy...
Rất rất giống!
Nhưng khuôn mặt kia lại không phải là nhóc ấy...
- Ây, nghe tôi nói gì không? Đồ điên này! - Nó thấy Bảo cứ thất thần nhìn mình thì khua khua tay rồi nói.
Đồ điên ư?
Ngọc Nhi cũng hay gọi như vậy.
Rốt cuộc thì em đang ở đâu, Nhi?
Tôi rất nhớ em...
...
- Hắt xì! Hắt xì!
Nó hắt xì hai cái liên tiếp.
Ây da, hình như có người nhớ mình a
~...
Nó thấy Bảo vẫn không trả lời liền xoa trán...
Rốt cuộc tên này bị sao thế?
- Ổn không? - Bảo bỗng dưng nói hỏi. Vừa nãy anh có đẩy nó hơi mạnh thì phải.
" Ôi, cuối cùng cũng chịu mở miệng " - Nó thở phào sau đó mới ngước mắt lên nhìn anh.
- Ổn mới là lạ đó! Tay tôi bị trầy xước đến xót chết người đây này! Mắt anh nhìn không rõ à? Tôi cận mà vẫn nhìn rõ hơn anh kìa. Hừ!
Ánh mắt Bảo hiện lên một tia không vui...
Chẳng có cô gái nào dám nói chuyện với anh kiểu này cả... nhưng ngoài nhóc ấy.
Nay còn thêm một cô gái lạ mặt, mình mới gặp cô ta chưa đủ một giờ đồng hồ. Quả thật to gan mà!
- Nói cho cô biết, đây là vườn của tôi. Vốn cô không được phép vào đây! Ai cho cô vào? - Bảo lạnh lùng nói, ý bảo nó: đây là vườn của anh, anh không cho phép cô vào, cô vào rồi là còn nhẹ, đã thế còn dám ăn nói như thế với anh.
- À ừm... à thì tôi... - Nó lắp bắp nói. Chẳng lẽ nói với anh ta là: tôi là Dương Ngọc Nhi, anh đã cho phép tôi vào đây thoải mái rồi. Nhưng, không được, nó lại càng không thể để cho anh biết được chuyện này.
- Không trả lời được? Tôi đẩy cô ngã là còn quá nhẹ, những người khác vào đây bình thường sẽ không được nhẹ nhàng vậy đâu. Mau cút! - Bảo lạnh nhạt mở miệng rồi quay lưng với nó.
- Hừ, tôi mới không thèm ở lại ấy! Hừ, tay tôi trầy như vậy, tiền thuốc tôi mua, sau này tôi sẽ bắt đền anh!! Chuẩn bị trả nợ đi, đồ điên!! - Nó hất mặt.
- Hừ, đòi tiền? Tiền đối với tôi - không thiếu, nhưng với loại người như cô, đừng mong tôi cho một đồng! - Bảo khinh bì nói.
- Anh không trả? Tôi đòi bạn bè anh đấy. Mặt tôi dày lắm, anh khỏi lo. Hôm nọ, không phải anh có năm người bạn đi cùng đó sao? Tôi không sợ bị quỵt nợ. Hừ!
Nó bực mình dậm dậm chân.
Nó chỉ muốn ngắm hoa một chút thôi mà, có cần phải khó khăn như vậy không?
Ôm nó rồi đẩy nó ngã rõ đau lại còn không xin lỗi?
Nó đòi tiền thuốc thì lại không chịu trả? Hừ, đồ đại gia ki bo, cứ tưởng trong nhóm bọn họ có mình Tinh Anh là tên ki bo chứ ( các bạn còn nhớ đợt trước chị đòi nợ anh Tinh Anh không?) ai dè,... Haiz
~ Nhưng, tim nó giờ đây vẫn đập rất nhanh. Lâu rồi, nó chưa được nói chuyện với anh lâu như vậy, mặc dù chỉ là một cuộc nói chuyện chán phèo.
Hơn nữa, anh còn ôm nó, tuy chỉ là vô ý... nhưng vẫn rất ấm áp.
Môi nó bỗng dưng nở một nụ cười hạnh phúc.
...
Mà nó lại không biết, cái anh chàng vừa lạnh lùng đẩy ngã nó kia, giờ đang vùi đầu vào nỗi nhớ nó...
Nó lại không biết rằng, Bảo không cho phép ai vào vườn hoa này, một trong những lí do là: anh chỉ muốn nó được vào đây, anh muốn đây là nơi chỉ thuộc về hai người...
Hai năm vừa qua, vườn hoa này cũng chỉ có bóng dáng một mình anh. Một mình anh cô đơn giữa rừng hoa tràn ngập màu sắc ấm áp, tràn ngập sự tươi vui... nhưng anh thì không vui.
...
Mà nó lại cũng không biết rằng, nó luôn nói sẽ chỉ giả tạo trước mặt các anh... nhưng hôm nay, khi đứng trước Bảo, nó đã tự sống thật với tính cách của mình, không hề có chút giả tạo...