Ế Quá Rồi, Mau Lấy Chồng Thôi!

Chương 34





Anh Kiệt ngày nào cũng bị tiêm thuốc gây suy giảm trí nhớ, ngày nào cũng bị thôi miên và bị thồn cả đống chuyện bịa nên anh đã không còn là anh của lúc trước nữa rồi.

Anh của lúc trước không hề tin vào chuyện nhân duyên tiền kiếp.

Anh của bây giờ đau lòng chỉ vì một giấc mộng huyền ảo.

Kiếp trước, anh ghen tuông mù quáng, nóng giận, hồ đồ, hại Khánh sinh non.

Kiếp này, anh không những không sửa sai mà còn lặp lại những lỗi lầm tương tự.

Đầu anh đau buốt, mồ hôi trên trán anh vã ra như tắm, anh run rẩy hỏi Khánh:
- Con của tụi mình… sao rồi em?
Khánh dịu dàng hỏi anh:
- Anh không nhớ gì cả sao?
Anh Kiệt buồn bã lắc đầu.

Khánh từ tốn nói:
- Sau khi bé Khế chào đời, tuy bé khá giống em, nhưng không thể phủ nhận được là bé cũng có nhiều nét hao hao anh.

Bởi vậy nên anh đã sinh nghi, anh giấu em đem con đi xét nghiệm ADN.

Kết quả, anh và Khế có quan hệ huyết thống cha con.

Thời điểm đó, anh đã quỳ xuống van xin em tha thứ, anh xin em bỏ anh Khương, anh hứa sẽ bỏ chị Khuê để hai đứa mình làm lại từ đầu.

Em chua xót trả lời anh rằng em không thể làm chuyện thất đức như thế được.

Anh mặc dù rất đau khổ nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của em.

Tụi mình đồng ý với nhau giữ bí mật về việc anh là cha ruột của bé Khế và tiếp tục vun vén cho cuộc hôn nhân của riêng mình.

Em cứ ngỡ rằng cuộc sống của chúng ta an yên từ đấy, nào ngờ đâu, anh Khương lại cặp bồ với Huệ và chị Khuê cũng cặp bồ với anh Minh.
Anh Kiệt thở dài.


Nếu như anh nhớ không nhầm thì đối với Khương, Huệ vốn là cả tuổi trẻ rực rỡ nên nó khó mà từ bỏ được Huệ.

Chị Khuê và anh Minh có lẽ cũng thế, bên nhau suốt cả thời niên thiếu thì thương nhau âu cũng là chuyện dễ hiểu.

Đã như vậy, tại sao chị còn lấy anh rồi làm tổn thương anh? Lẽ nào đó chính là cái nghiệp anh phải trả bởi vì anh từng làm Khánh đau lòng? Anh, chị Khuê, anh Minh, Khương, Huệ, tất cả bọn anh đều không trực tiếp thì gián tiếp làm tổn thương Khánh.

Bọn anh đều tệ, và không thể phủ nhận được anh là người tệ nhất.

Nắm bắt được tâm trạng u uất của anh Kiệt, Khánh tiếp tục thêm dầu vào lửa bằng cách vén áo lên, chỉ vào vết sẹo sau khi sinh mổ của mình rồi giả bộ hạnh phúc nói:
- Con của tụi mình… được sinh ra từ đây anh ạ… anh còn nhớ chứ?
Mắt anh Kiệt đỏ hoe.

Vết sẹo vẫn còn rõ nét như thế này thì hẳn lúc ấy Khánh phải đau lắm, vậy mà anh chẳng có tí ký ức gì về nó cả.

Anh bị điên à? Anh bị điên thật rồi.

Anh chua xót áp lòng bàn tay của mình lên vết sẹo đó.

Lần đầu tiên được anh Kiệt chạm vào bụng, Khánh run bắn cả người.

Tim Khánh đập loạn, nhịp thở của cô trở nên gấp gáp lạ thường.

Cô giả bộ cao thượng nói với anh:
- Không sao mà… em không sao… mọi chuyện đã qua rồi… đừng lo cho em…
- Anh đã ở đâu trong lúc em chịu đau một mình? Anh là một thằng tồi… phải không em?
Anh Kiệt cay đắng hỏi Khánh.

Cô thở dài bảo anh:
- Nếu biết anh sẽ buồn thì không đời nào em cho anh xem vết sẹo này.

Kiệt à! Anh đừng lo nữa mà! Chuyện đã qua rồi… cho dù vết sẹo có xấu xí… có khiến em đau đớn… thì em cũng coi nó như một dấu ấn đẹp.

Mỗi lần nhìn thấy nó… em đều nhớ lại mình đã sinh con cho anh… đó là loại chuyện ngọt ngào biết bao!
Anh Kiệt bị cảm động.

Người phụ nữ của anh sao có thể nhân hậu đến thế? Bị anh hại thê thảm mà vẫn rộng lượng tha thứ cho anh, tận tình chăm sóc anh hết mình khi anh bệnh, lúc nào cũng sốt sắng kể chuyện cho anh nghe, mong anh lấy lại được ký ức.

Anh thở dài hỏi Khánh:
- Em vẫn ổn chứ?
- Em… em… không sao… sao anh lại hỏi thế?
- Tại anh cảm thấy… hình như em bị khó thở.
Gò má Khánh đỏ bừng.

Đàn bà ở gần người mình thương, được người ta thương thì mong manh một tí thôi chứ cô có làm sao đâu.

Khánh ngượng ngùng chữa thẹn:
- Em… em… chỉ… hơi… mệt thôi…
Anh Kiệt sốt ruột xuống bếp vắt nước cam cho Khánh.

Thấy anh lo lắng cho mình, Khánh vui vui.

Do bị suy giảm trí nhớ nên dạo này anh bắt đầu nóng tính hơn hồi xưa.

Khánh gọt quả táo, bị dao cứa tí vào tay thôi anh cũng quát ầm lên:
- Em vụng vừa thôi!
- Người ta xin lỗi mà.

- Khánh nũng nịu.
- Xin lỗi mà làm tay người anh yêu hết đau thì hẵng xin lỗi, còn không thì im đi.
Ôi chao! Anh Kiệt hiền như cục đất giờ đã biến thành anh Kiệt cục súc rồi! Cơ mà nó cứ bị dễ thương gì đâu á! Tại anh quan tâm tới Khánh nên mới nổi nóng mà.

Ngoại trừ những lúc đi gặp Khương để giải quyết chuyện ly hôn, Khánh phải cho anh uống thuốc ngủ rồi khoá cửa nhốt anh ở trong nhà thì còn lại toàn bộ thời gian của Khánh đều dành cho anh.

Khánh thường xuyên kể cho anh nghe những câu chuyện bi thương, cô có niềm tin mãnh liệt rằng cô càng đáng thương thì sẽ càng được anh thương nhiều hơn.

Chỉ là, Khánh không nhận ra cô đang tự hại chính bản thân mình.

Không có một người bình thường nào lại thích sống trong thế giới ảo và thích được người khác chú ý đến mình chỉ vì những câu chuyện ảo.


Ai cũng cần được yêu thương, nhưng thèm khát được yêu thương đến mức dùng mọi thủ đoạn để giành lấy thứ tình cảm vốn không thuộc về mình thì có lẽ đó là tâm bệnh.

Thế giới ảo mặc dù đẹp đẽ, tuy nhiên, nó vĩnh viễn chẳng phải là sự thật.

Khánh học chuyên ngành Tâm lý, cô dễ dàng nhận ra được vấn đề của người khác nhưng lại không nhìn ra được những vấn đề nghiêm trọng đang tồn đọng trong chính mình.

Thôi thì dao sắc không gọt được chuôi, cô thậm chí còn lập một tài khoản ảo, lấy bút danh Khánh An để đăng tải câu chuyện bịa của mình.

Cô luôn chú thích mỗi khi bắt đầu một chương mới như sau:
“Đây là một câu chuyện đầy bi thương, có thật của chính bản thân người viết và một chàng trai tên H.

Để bảo vệ cuộc sống riêng tư của những người trong cuộc, ngoài tên nữ chính ra thì tên của toàn bộ những nhân vật còn lại đều được viết tắt bằng một chữ cái.”
Sở dĩ Khánh phải gian dối như vậy bởi vì cô cảm thấy một câu chuyện có thật thường khiến người đọc nhập tâm và có sức lan toả mạnh mẽ hơn là một câu chuyện hư cấu.

Khánh có khả năng viết rất tốt, cô biết đẩy tình tiết lên cao trào nên câu chuyện của cô được rất nhiều người yêu thích.

Tác giả Khánh An nhanh chóng trở nên nổi tiếng.

Rất nhiều người bày tỏ họ xót thương cho số phận lận đận của Khánh An.

Cảm giác được trở thành tâm điểm của sự chú ý, được tung hô, được yêu thương tuyệt vời đến mức Khánh dần muốn quên đi những chuyện thực sự đã xảy ra trong quá khứ, chính bản thân cô cũng bắt đầu muốn câu chuyện cuộc đời mình diễn ra theo đúng như trí tưởng tượng của cô.

Khả năng nói dối của Khánh ngày càng trở nên điêu luyện hơn, cô đạt tới đỉnh cao của nghệ thuật nói dối khi mà chính bản thân cô cũng mặc định luôn rằng đó là sự thật.

Khánh càng ngày càng lấn sâu vào trong vùng bùn lầy.

Buồn thay, cô không chỉ nhúng bùn một mình mà còn bôi bẩn cả một người đã từng là người tử tế khác, đó chính là anh Kiệt.

Vào ngày Khánh nhận được quyết định công nhận ly hôn với Khương, cô báo tin mừng với anh đầu tiên.

Hai người vui vẻ chuyển nhà lên Đà Lạt.

Nhà của Khánh nên anh Kiệt dựa theo sở thích của cô để mua sắm rất nhiều đồ nội thất đắt tiền, biến ngôi nhà trở nên sang chảnh ngút ngàn.

Cuối tuần đầu tiên ở nhà mới, Khánh thỏ thẻ tâm sự với anh Kiệt:
- Sau khi sinh bé Khế, em đã bị rong huyết nhiều ngày, cực kỳ khốn khổ.

Có hôm, máu chảy nhiều quá nên em tự lái xe tới bệnh viện.

Bác sĩ khám cho em xong mắng em te tua, chị ý bảo em coi thường sức khoẻ của mình như vậy thì có ngày mất mạng như chơi.

Em bị oan quá anh à… em đâu có coi thường sức khoẻ của mình đâu… em chỉ là sợ mọi người lo lắng cho mình thôi á.
Anh Kiệt nổi cáu:
- Em đó! Suốt ngày lo nghĩ cho mọi người! Mọi người! Mọi người! Mọi người! Anh không quan tâm tới mọi người! Anh chỉ quan tâm tới em! Nếu như em có mệnh hệ gì thì chẳng phải quá tàn nhẫn với anh hay sao?
- Thôi mà… em xin mà… chuyện đã qua rồi… đừng nổi giận… em xin đấy…
Khánh ngọt nhạt năn nỉ anh Kiệt.

Đêm hôm đó, anh lại tiếp tục mơ thấy những điều lạ lùng.

Anh ở trong trạng thái vô cùng sốt ruột, cứ đi đi lại lại trong phòng khách.

Lần này thì anh nhận thức được rất rõ là vợ anh đang ở trong buồng, cô ấy bị sinh non.

Đã hai canh giờ trôi qua nhưng em bé vẫn chưa chào đời, còn vợ anh thì bị đuối sức dần, anh nghe thấy tiếng của cô ấy mỗi lúc một nhỏ.

Anh mất bình tĩnh ném đồ tứ tung, chửi bới loạn xạ.

Người hầu sợ hãi quỳ xuống động viên anh:
- Bẩm cậu, mợ cả phúc lớn, mợ và bé sẽ ổn thôi.

Cậu đừng quá lo lắng.
Nhìn những thau nước nhuốm màu máu đỏ ngầu liên tục được đưa ra khỏi gian buồng của vợ, người anh rét run.

Anh lớn tiếng doạ nạt mấy bà đỡ:
- Nếu như mợ hay bé có mệnh hệ gì thì bữa nay mấy bà đừng mong yên ổn với cậu!
- Bẩm cậu… tình hình nguy kịch… cứu được người nào hay người nấy, cậu ạ.
Một bà đỡ nói vọng ra.


Anh bực bội quát:
- Vớ vẩn! Cậu cóc cần biết nguy kịch cỡ nào! Nhất định mợ cả và bé đều phải bình an!
Anh nghe thấy giọng mấy bà đỡ nhao nhao:
- Mợ cả… mợ cả… cố lên mợ…
- Cố thêm chút nữa mợ ơi… đúng rồi… đúng rồi…
- Mợ thương tụi tôi với… sắp rồi… một chút nữa thôi… chỉ một chút nữa thôi… gắng lên mợ…
- Ra rồi… ra rồi… là đích trưởng tử của phủ ta… cậu đẹp trai quá… giống y hệt thầy Kiệt…
Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, anh hạnh phúc trào nước mắt.

Nhưng rồi, anh lại nghe thấy tiếng kêu lớn:
- Mợ cả… mợ cả… mợ ơi… mợ… mợ có nghe thấy tôi gọi không… mợ à…
- Nguy rồi… mợ cả bị ngất lịm mất rồi.
- Đích trưởng tử cũng không xong rồi… cậu… cậu không kịp đợi bu tỉnh lại đã rời đi rồi… cậu ơi… phúc cậu mỏng quá… cậu ơi…
Anh Kiệt tưởng như tim mình bị bóp nghẹt.

Anh đau đớn đá cửa xông vào buồng.

Đứa nhỏ quả thật giống anh như đúc.

Điều đó đồng nghĩa với việc bao lâu nay, anh đã nghĩ oan cho vợ.

Anh hổ thẹn đến mức không dám nhìn đứa trẻ lâu.

Anh nhờ một bà đỡ bế nó đem sang gian nhà của thầy bu anh để hai người được nhìn mặt cháu lần đầu và cũng là lần cuối.

Những tấm vải trắng nhuốm máu rơi la liệt dưới sàn nhà thực sự khiến anh bị ám ảnh.

Vợ anh được người hầu thay cho bộ đồ sạch, nhưng bộ đồ đó rất nhanh đã lại thấm máu đỏ.

Người hầu trông thấy vậy liền lễ phép cúi đầu bảo anh:
- Bẩm cậu, mời cậu ra ngoài để con thay đồ cho mợ.
- Cút ra chỗ khác!
Anh cáu giận ra lệnh.

Anh cẩn thận tự mình thay đồ cho vợ.

Tuy nhiên, chỉ khoảng một canh giờ sau, máu lại thấm qua chiếc váy, chảy tí tách xuống tay anh khiến anh thất kinh.

Thay cho vợ bộ đồ khác mà anh run cầm cập.

Một bà đỡ linh cảm chuyện không lành nên đã cẩn thận dặn dò đứa người hầu:
- Ngươi chạy sang chỗ mợ hai, nhờ mợ chuẩn bị kèn trống cho nó sớm sủa.
Anh giận sôi máu.

Anh chửi lớn:
- Chuẩn bị kèn trống làm cái gì? Chuẩn bị cho nhà ngươi hả? Thằng Dự đâu! Con Đoán đâu! Mau! Mau thay cậu chuẩn bị kèn trống cho con mụ điên này!
Bà đỡ vội vã quỳ xuống van xin anh:
- Bẩm cậu, mong cậu tha cho tôi, mong cậu nể tình tôi là vú nuôi của mợ hai từ nhỏ.

Tôi vốn thật thà, có gì nói nấy thôi à… mợ cả chắc chắn không qua nổi đêm nay đâu… chuẩn bị trước vẫn hơn cậu ạ!
Anh trong giấc mơ vốn không phải người hiền lành gì, anh cục súc lắm.

Anh tát mạnh đến mức mà bà ta bị rụng luôn hai cái răng cửa.

Anh tức phừng phừng quát:
- Này thì chắc này! Này thì chắn này! Chắc với chả chắn! Rụng hết răng rồi còn chắc chắn được nữa không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.