Nghe thấy câu hỏi của cô, Biên Bá Hiền sốt ruột cầm lấy cái ly trên bàn, cũng chẳng để ý bên trong có phải rượu hay không, nốc cạn một hơi.
Cậu đang đợi đáp án của Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó nói năng lộn xộn xua tay, “Có đâu tiền bối, tụi em là bạn, bạn thân thôi.”
“Bạn… mà mặc đồ tình nhân ư?” Tầm mắt Hà Yên lia tới lui trên chiếc áo của hai người.
“Đồ tình nhân gì đâu,” Phác Xán Liệt gãi gãi đầu, khẩn thiết nói: “Vô tình đụng hàng là điều bình thường mà, lại không phải tình nhân, mặc đồ tình nhân làm chi.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Hà Yên cười rộ, tiếp lời: “Tôi mới nhận phim, còn thiếu một vai nam chính nên định bảo cậu tới diễn, nhưng sợ bạn trai nhỏ của cậu khó chịu.
Có điều bây giờ xem ra… không tồn tại loại chuyện này rồi.”
Biên Bá Hiền nghe bọn họ nói chuyện, men say dần xộc lên đầu.
Mọi hành vi trước đây của Phác Xán Liệt dần dà lướt qua trước mắt.
Bị hắn ôm cổ kêu “bạn fan nhỏ”, trêu ghẹo “đồ tình nhân”, nhiệt độ đầu ngón tay lướt qua khóe miệng… từng li từng tí, ùn ùn nhào về phía cậu.
Ý tưởng “Phác Xán Liệt thích mình” xưa nay bị chôn sâu trong lòng bỗng phun trào dưới men say mãnh liệt.
Phác Xán Liệt vẫn chưa trả lời, chất cồn đã thôi thúc Biên Bá Hiền nói ra đáp án trước: “Không được.
Xán Liệt chỉ có thể làm nam chính của tôi.”
Bàn cơm chợt rơi vào yên tĩnh, Hà Yên cũng sững sờ, lát sau mới lúng túng mở miệng, lời lẽ đều là nói với Phác Xán Liệt: “Hình như hỏi thiếu một câu rồi, Xán Liệt, cậu có thích Bá Hiền không?”
“Anh ấy thích tôi!” Biên Bá Hiền cướp lời.
“Xin lỗi, cậu ấy nói bậy đấy.
Em không thích cậu ấy.” Phác Xán Liệt quay đầu nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, sắc mặt lạnh lùng khiếp đảm, “Biên Bá Hiền, ra ngoài với tôi.”
Hắn kéo cậu suốt một đường, quăng cậu đụng trúng vách tường buồng vệ sinh, hung hãn sập cửa lại.
“Biên Bá Hiền, cậu biết cậu đang nói cái gì không!”
“Em biết!” Biên Bá Hiền bướng bỉnh đáp trả, “Phác Xán Liệt, em thật sự rất thích anh.”
Không ngờ nhận được câu tỏ tình trực tiếp đến thế, Phác Xán Liệt ngửi thấy mùi rượu phảng phất bèn bình tĩnh lại, “Biên Bá Hiền, cậu say rồi.”
“Không say!”
“Haiz.” Phác Xán Liệt thở dài, muốn lôi cậu quay về, “Về xin lỗi Hà Yên, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Mắc mớ gì!” Biên Bá Hiền hất tay hắn, “Em chẳng làm gì cả, sao anh lại thích chị ấy như vậy!”
“Biên Bá Hiền! Đừng gây sự!” Giọng điệu của Phác Xán Liệt đã tràn ngập thịnh nộ.
Biên Bá Hiền khó khăn lắm mới nhờ men rượu tỏ tình được nên không chịu từ bỏ, “Em không gây sự! Xán Liệt, em rất thích anh.
Hà Yên có gì tốt, chị ấy có thể đi đến vị trí hiện tại thì không chừng đã làm điều gì đó… Xán Liệt, thích em đi.” Dứt lời giơ tay ra nắm lấy vạt áo hắn, lắc lư.
Phác Xán Liệt nhắm mắt, nghiến răng ken két, “Mẹ nó cậu biết mình đang nói gì không? Hả? Biên Bá Hiền, bớt được voi đòi tiên đi.
Công ty sắp xếp cho chúng ta thành CP nên cậu nghĩ mình là bạn trai tôi thật à!? Không phải vì công ty thì đếch quan tâm cậu là ai nhé! Bây giờ cậu làm nghệ sĩ rồi có hiểu cách ăn nói không? Cậu có biết tôi thích Hà Yên bao lâu không? Hiếm lắm mới có cơ hội làm việc với chị ấy, cậu lại phá hỏng chuyện của tôi? Biên Bá Hiền, cậu tưởng cậu là ai?”
Hắn chộp lấy tay cậu, đi tới cửa, “Mau cùng tôi quay về xin lỗi, như vậy sau này chúng ta còn có thể làm bạn.”
Nghe được những lời ấy, Biên Bá Hiền tự giễu nhếch khóe miệng.
Xán Liệt, còn anh có biết em thích anh bao lâu không?
Ôm tâm trạng “vò mẻ thì cho sứt luôn”, Biên Bá Hiền vẫn kháng cự: “Em sẽ không xin lỗi.
Chỉ là không làm bạn nữa thôi.
Hôm nay em nói ra những lời này thì cũng chẳng nghĩ tới việc làm bạn với anh nữa!”
“Ha.” Phác Xán Liệt cười nhạo, “Bớt đe dọa tôi đi, để xem người bạn mà cậu yêu này có làm thật hay không.”
“Phác Xán Liệt, hôm nay là sinh nhật em!”
“Thì? Liên quan quái gì đến tôi.” Nói xong, mở tung cửa đi ra ngoài.
Nương theo tiếng đóng nặng nề, cậu lập tức đuối sức, trượt ngồi dưới đất.
Gì chứ.
Biên Bá Hiền rưng rưng hít nước mũi, tại sao có thể đòi hỏi niềm yêu thích xa xỉ của Phác Xán Liệt, rồi bị từ chối thẳng như thế.
Đây quả là sinh nhật bết bát nhất trong cuộc đời.
Lau lung tung nước mắt trên mặt, Biên Bá Hiền loạng choạng quay về.
Thấy cậu mở cửa, nụ cười của Phác Xán Liệt và Hà Yên đang trò chuyện vui vẻ đều cứng đờ.
Biên Bá Hiền cúi thấp đầu, nhỏ giọng mở miệng: “Xin lỗi mọi người, em phải đi trước, em hơi say rồi.”
Người đại diện nhìn dáng vẻ của cậu, hiểu ý gật đầu, “OK.
Phác Xán Liệt, cậu đưa Biên Bá Hiền về đi.”
“Không cần!” Biên Bá Hiền vội vàng từ chối, thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng đã đóng cửa lại.
Mưa to như thác đổ gột rửa mặt đất, khí thế dào dạt.
Tựa hồ cũng tẩy sạch mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ.
Biên Bá Hiền chẳng thiết để tâm có bị ai nhận ra hay không, vẫy bừa một chiếc taxi quay về nhà.
Giây phút nhào lên giường, toàn bộ nỗi tủi thân ứ đọng trong lòng đều bộc phát, cậu vùi vào gối òa khóc.
Tửu lượng không kém đến mức một ly đã say, có điều ở dưới tình huống đó, nếu không nói thì thật sự chẳng còn cơ hội.
Cảnh tượng Phác Xán Liệt nổi giận hãy còn sờ sờ trước mắt, để bảo vệ Hà Yên mà anh ấy đã nói ra những lời đả thương mình, dồn ép Biên Bá Hiền tới khó thở.
“Không làm bạn thì không làm! Ai thèm!” Cậu bực bội ngồi dậy, lấy điện thoại xóa hết phương thức liên lạc của Phác Xán Liệt.
Quay đầu thoáng thấy quyển album trên bàn liền nhảy xuống giường cầm nó lên ném vào sâu trong tủ, “rầm” một tiếng sập cửa.
Dường như cảm thấy bản thân chưa đủ đoạn tuyệt bèn mở tủ đồ lôi tất cả quần áo ra, giữ lại mấy món mới mua gần đây, còn đâu thì quăng tuốt vào một cái túi —–
Không muốn mặc đồ giống Phác Xán Liệt nữa.
Ầm ĩ hồi lâu, chất cồn mang tới cơn buồn ngủ, Biên Bá Hiền bất tri bất giác thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau là bị cuộc gọi của Lý Túc đánh thức.
“Bá Hiền à, tiệc sinh nhật hôm qua có phản ứng không tệ, tháng sau tạp chí cũng xuất bản chắc sẽ bán được nhiều.
Ờ đúng rồi, buổi chiều tới công ty một chuyến, có việc mới nhé.”
Biên Bá Hiền há miệng nhưng rồi khép lại, câu “Phác Xán Liệt có phản ứng gì” kia thật sự chẳng thốt ra nổi, chỉ có thể đáp một chữ “Dạ”.
Bật ứng dụng lên, ba hot search chễm chệ hàng đầu đều là về bọn họ.
#Phác Xán Liệt Biên Bá Hiền thực hư yêu đương#
#Xán Bạch tạp chí mới#
#CP mà ai trong fandom cũng biết#
Đại khái là do cái ôm ấp trong buổi sinh nhật, trang phục tình nhân, hai người mặt đối mặt trong hình tạp chí, dẫn đến sóng to gió lớn, từ đó sinh ra ba đề tài kia.
“Nếu hôm nay hỏi các fan xem CP nào hot nhất, ai mà chẳng chân thành đáp một câu Xán Bạch.”
Biên Bá Hiền đọc những dòng này, cứ cảm thấy mỉa mai thế nào đó.
Ship Xán Bạch chi? Trong lòng idol nhà mấy người chỉ có Xán Yên thôi.
Tầm mắt vô tình rơi lên chiếc túi đựng đầy áo quần, Biên Bá Hiền mới nhớ tới hành vi của mình.
Vội vàng lướt di động, phát hiện bất luận là số điện thoại hay tài khoản mạng xã hội của Phác Xán Liệt đều đã bị mình xóa sạch sẽ.
Ở thời đại khoa học phát triển ngày nay, Biên Bá Hiền chẳng nhàn rỗi để ghi nhớ số điện thoại của ai.
Đoán chừng, sau này ngoại trừ công việc thì không có cách nào liên lạc thật rồi.
Mưa tí tách suốt một đêm vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, hằn lên thế giới những vết tích mơ hồ.
***
Vừa bước vào công ty đã bắt gặp Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt đang đợi thang máy.
Người nọ phát hiện ra, cũng chỉ đặt ánh mặt không cảm xúc trên người cậu một lát rồi thu về.
“Anh Bá Hiền! Tới đây lẹ!” Vốn dĩ Biên Bá Hiền định lặng lẽ cuốc thang bộ, nghe thấy Kim Chung Nhân gào thét liền cực kỳ không tình nguyện mà đi qua.
“Chào buổi chiều, Chung Nhân.”
“Chào buổi chiều nha anh.” Kim Chung Nhân luôn ở trạng thái phấn khởi, miệng không hề ngưng, “Chẳng biết vụ gì nữa, nhất quyết kêu em với Phác Xán Liệt cùng tới, hy vọng là công việc thú vị.”
Hai người đứng bên trái lẫn phải đều im lặng, Kim Chung Nhân mới chậm chạp cảm thấy sai sai, “Các anh…….
sao thế?”
“Đâu có sao.” Thấy cửa thang máy đã mở, Biên Bá Hiền lập tức chạy vọt ra ngoài như nhận đại xá.
“Gì đây? Anh cãi nhau với anh Bá Hiền? Tại sao cãi, anh Bá Hiền tốt vậy mà, nhất định là tại anh.” Kim Chung Nhân dùng cùi chỏ chọt chọt Phác Xán Liệt.
Hắn hừ lạnh, “Cậu thích cậu ta thì đi tạo CP với nhau đi!”
Phác Xán Liệt đâu ngờ, những lời này cũng sắp thành sự thật.
Một đoàn người ngồi trong phòng họp, còn xuất hiện rất nhiều khuôn mặt lạ lẫm.
Lý Túc giới thiệu, nói rằng là đạo diễn và nhân viên công tác của một bộ phim.
Biên Bá Hiền vội vàng lễ phép chào hỏi.
“Là vầy,” vị đạo diễn nom khá nghiêm túc mở miệng, “Phim mới của tôi cần hai nam diễn cặp phụ.
Chủ ý của tôi là chọn Biên Bá Hiền và Kim Chung Nhân của quý công ty.”
“Nhưng ——” Lý Túc gấp rút nối tiếp câu chuyện: “Bởi vì quan hệ hiện tại giữa Bá Hiền và Xán Liệt, chỉ cần Bá Hiền muốn chọn Xán Liệt, bọn họ cũng có thể chấp nhận.”
“Ừ.” Đạo diễn gật gù.
Biên Bá Hiền có phần thắc mắc: “Chẳng phải Xán Liệt sẽ đóng với tiền bối Hà Yên sao?”
“Chị Yên tìm người khác rồi.” Tuy không đi, Kim Chung Nhân vẫn biết sơ lược chuyện này, nhưng chưa có ai bép xép với y về màn tỏ tình bất ngờ của Biên Bá Hiền.
Nhà sản xuất phim ở bên cạnh phụ họa, “Không sao đâu Bá Hiền, chỉ cần cậu mở lời là bọn tôi sẽ chọn Phác…”
“Để Chung Nhân đi.” Người ta chưa dứt lời, Biên Bá Hiền đã kiên định đáp.
Người trong phòng thoáng hoảng hốt, may thay nhờ điệu cười khẽ của Phác Xán Liệt mới kéo họ về.
“Tôi hết chuyện rồi nhỉ, tạm biệt.” Đầu lưỡi Phác Xán Liệt đẩy đẩy hàm trên, giọng điệu không có chút xúc cảm nào nhưng thanh âm sập cửa lại chấn động cả sàn nhà.
Biên Bá Hiền cúi đầu, ra sức siết chặt nắm đấm.
Hít một hơi thật sâu, lúc ngẩng đầu lại thay bằng nét mặt tươi cười, “Bộ phim này, cứ đóng cùng Chung Nhân đi.”.