Ê, Tạo Cp Với Ai Không?

Chương 8: Chương 8




Biên Bá Hiền nỗ lực trấn tĩnh, run rẩy bấm vào.
“Gần đây có cánh báo chí chụp được ảnh Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền ra vào chung căn hộ, hai người cùng đi siêu thị mua sắm thực phẩm cho nhà mới của mình, hơn nữa còn cười nói cực kỳ thân mật ở cổng tiểu khu, hôn môi mờ ám trước cửa.

Theo dữ liệu, Biên Bá Hiền còn là fan của Phác Xán Liệt, trong livestream trước đó đã để lộ trạng thái yêu đương, hiện tại dường như đã tỏ lòng nhau…” Kèm theo là tấm hình tối qua kề vai sát cánh ở cổng tiểu khu, Phác Xán Liệt ghé bên tai cậu trò chuyện, dưới màn đêm mơ hồ nom hai người quả thực như đang hôn nhau.
Biên Bá Hiền còn chưa kịp khiếp đảm trước năng lực đâm chọt của giới truyền thông, Phác Xán Liệt đã gọi tới.
“Đọc chưa Biên Bá Hiền?” Ngữ điệu chẳng có tí trầm bổng nào.
Nghe thấy giọng Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền tưởng rằng hắn mất hứng, “Em gọi điện cho công ty ngay! Sẽ không ảnh hưởng tới anh lắm đâu!”
“Phụt.” Hắn không nhịn được phì cười, “Sao cuống cuồng vậy bạn fan nhỏ, chẳng phải do công ty nên chuyện này mới lòi ra à?”
“Anh… không giận sao?” Biên Bá Hiền dè dặt hỏi.
“Không thành vấn đề, dù sao đến lúc chúng ta không bị trói chung nữa thì giải thích bừa là được.”
Giải thích… bừa ư? Phải ha, đơn giản hơn nhiều.

Biên Bá Hiền nhất thời không có hứng trò chuyện tiếp, “Ờ, tốt, cúp nhé, em mệt.”
Chưa đợi đối phương trả lời, cậu đã nằm xuống tắt di động.
Vẫn nên đánh một giấc thật đã thôi.
Tỉnh dậy đã là giữa trưa, thấy độ hot chẳng giảm xuống chút nào, Biên Bá Hiền mới cảm nhận được “đỏ” lên là gì một cách sâu sắc.
Mặc dù chuyện tạo CP này đem đến cho cậu không ít tin xấu, nhưng giờ nhìn lại, lợi nhiều hơn hại.

Fan của cậu tăng một phát lên mười triệu, người chèo thuyền CP cũng ngày càng nhiều, hết là thời điểm fan only độc quyền rồi.
Thôi, Biên Bá Hiền thở dài, đây đã là kết quả tốt nhất trong tưởng tượng của mình.
Nhưng quả thực không vui nổi.
Biên Bá Hiền rời giường chậm rì rì, mặc quần áo, chờ người của công ty tới đón.


Quản lý mới nhắn tin nói muốn bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.
Đến phòng họp, từ nụ cười rạng rỡ của người đại diện cũng biết chắc tin tức kia thực sự mang tới lợi ích.
“Đúng rồi Bá Hiền,” Lý Túc nhìn Biên Bá Hiền đang ngồi ngẩn tại chỗ, ngón tay gõ gõ bàn, “Ngày mốt cậu và Xán Liệt cùng đi chụp tạp chí.”
“Hả? Dạ.” Vẫn là dáng vẻ không có tinh thần.
Đại diện thấy cậu như thế, ho khan: “Sắp sinh nhật cậu rồi, chúng tôi định sắp xếp tiệc, xế chiều nay sẽ đăng thông báo.

Cậu chuẩn bị đi, thảo luận với Lý Túc xem nên tặng quà gì cho fan.

Xong vụ này sẽ phát hành album.”
Như thể Biên Bá Hiền chưa bắt được trọng điểm, mở miệng hỏi: “Vậy khi nào em mới hết bị trói buộc với tiền bối Xán Liệt?”
Đại diện cũng không ngờ cậu lại chủ động nhắc tới, sững sờ: “Đợi sau khi phát hành album đầu tay đã.”
“Vâng…”
Ánh mặt trời tháng năm chẳng hề keo kiệt, rọi khắp mỗi ngóc ngách trên đường phố.
Biên Bá Hiền tựa đầu vào cửa sổ xe, ngắm phố xá sầm uất bên ngoài, cảm giác có hơi lạc lối.
Vụ hôm nay, bỗng dưng khiến cậu thấy chuyện tạo CP với Phác Xán Liệt vô nghĩa quá đỗi.

Việc này đúng là đem đến cho người ta tiếng tăm, nhưng cứ cảm giác là vì có Phác Xán Liệt nên họ mới thích mình.

Giống như đồ tặng kèm vậy, như các fan đang bố thí phần tình yêu dư thừa kia cho cậu, khi cậu tách khỏi Phác Xán Liệt rồi sẽ rút toàn bộ về.

Thế thì, rốt cuộc mình còn nhận được gì?
Mình bước chân vào cái giới này, mong mỏi có thể nhận được niềm yêu thích thật lòng của người khác.


Chứ không phải để fan của Phác Xán Liệt cảm thấy “Nếu anh của tôi và anh có quan hệ tốt, vậy thì tôi thuận tiện chú ý anh nhé.” Đây không phù hợp với tâm tư ban sơ của mình.
Huống hồ ảnh hưởng từ tất cả sự việc này đều là một mình mình gánh.
Dù lúc đọc tin tức tim mình đập nhanh liên hồi, thậm chí có hơi phấn chấn với cụm từ “hai người sống chung”, song Phác Xán Liệt chỉ thốt một câu “giải thích đại” nhẹ tênh, nhoáng cái dập tắt nhiệt huyết của cậu.
Dần dà thất thủ cạnh anh ấy, dùng thân phận bạn bè để ở bên người mình thích, còn không thể không giả vờ thân mật với anh.

Đến một lúc, mình chẳng thể vùng vẫy nữa, Phác Xán Liệt sẽ rời đi bất cứ khi nào.

Anh ấy vẫn là siêu sao được vạn người mê, vẫn thản nhiên bước trên con đường chói lòa của anh.
Cho nên, tại sao lại đồng ý? Biên Bá Hiền chưa bao giờ hối hận như thế này.
Chung quy dưới góc nhìn của những fan only trung thành kia, mình chỉ là một hậu bối đầy tâm cơ thủ đoạn, vọng tưởng trèo lên Phác Xán Liệt nhằm bay tới đỉnh thiên hạ.

Đầu óc Phác Xán Liệt chỉ mê man nhất thời, ngày nào đó sẽ đâm thủng bộ mặt thật của mình.
Đâm thủng ở đâu? Căn bản Phác Xán Liệt chẳng bị mê hoặc bởi mình.
Quá mệt mỏi.

Đây là cảm thụ lớn nhất của cậu.
Thất thần trở về nhà, cuối cùng Biên Bá Hiền cũng thoát ra khỏi chuyện của Phác Xán Liệt.
Sắp sinh nhật rồi, tặng mọi người quà gì thì hay nhỉ?
Tuy chỉ là buổi gặp gỡ quy mô nhỏ cỡ hai trăm người, nhưng dẫu sao cũng là lần đầu mình dùng danh phận này để đứng trước  công chúng, Biên Bá Hiền nghĩ rằng vẫn nên có lòng hơn.
Hay là… viết thư tay đi.

Mặc dù không phải thứ đắt giá gì, nhưng chí ít vẫn là mình bỏ tâm tư ra làm.

Đại khái tìm được chuyện khác để bận rộn, nỗi phiền muộn vốn có của Biên Bá Hiền cũng giảm bớt.
Công ty đã phát hành trailer, cậu bèn theo đó mà đăng bức ảnh tự sướng “Rất mong được gặp mọi người”.
Bài đăng vừa mới lên, tin nhắn của Phác Xán Liệt đã bay tới: “Sắp mở fan meeting hả bạn fan nhỏ.”
“Đúng vậy, hơi hồi hộp.”
“Không sao đâu, chuẩn bị thật tốt nhé, công ty còn cho cậu một bất ngờ siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu to đấy.”
Biên Bá Hiền lập tức hào hứng, “Bất ngờ gì?”
“Giờ mà nói thì hết bất ngờ rồi.

À, sáng ngày mốt tôi đến đón cậu, chúng ta cùng tới chỗ chụp ảnh.”
“Được.”
***
Lần nữa bước lên xe Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền vẫn có phần lúng túng.
Độ nóng của “sự kiện sống chung” còn chưa qua, mình còn chưa sẵn sàng đối mặt với Phác Xán Liệt.

Đồng thời loại cảm giác vô lực khó giải thích của hai hôm trước, lại từ từ bốc lên.
Cho nên cậu lựa chọn rúc ở một bên làm đà điểu, thừa dịp hãy còn mệt rã rời, né cơ hội giao lưu cùng hắn.
Tuy biết là chụp tạp chí chung, những động tác ái muội kia căn bản không tránh được, nhưng lúc nghe thấy nhiếp ảnh gia kêu hai người cùng nằm trong bồn tắm, Biên Bá Hiền vẫn không khỏi nở nụ cười gượng gạo.
Cậu đang ngồi trang điểm, lắng nghe cố vấn trang phục “chỉ tay năm ngón” ở trường quay, “Ê, cậu đó, tìm áo sơ-mi trắng cho Biên Bá Hiền, phải là cái loại thấm nước xuyên thấu nha.

Thợ trang điểm, lấy bút tô lên hình xăm của Biên Bá Hiền cho đậm hơn, để lát phải chụp được trọng điểm.”
Không ngờ chuyện xăm mình cứ bị người ta nói oang oang toang hoác như vậy, Biên Bá Hiền vội vàng xoay đầu nhìn Phác Xán Liệt —— người nọ đang cười nhìn cậu.
“Phải, chụp, trọng, điểm, nha.” Phác Xán Liệt cố tình nhấn mạnh từng chữ.
Người nọ chẳng hề thẹn thùng đỏ mặt như hắn tưởng, chỉ nhàn nhạt nhìn mình một cái rồi ngoảnh đầu.
Hắn khá là bực bội, kéo cổ tay Biên Bá Hiền để cậu đối diện mình, “Cậu sao thế?”
“Không sao.” Biên Bá Hiền đánh rớt tay người kia cái “bốp”.
“Cậu bị cái gì? Dạo này hay cáu với tôi nhỉ!” Âm cuối của Phác Xán Liệt bất giác vút cao.
“Em không cáu.


Nếu tiền bối khăng khăng là vậy, em cũng hết cách.” Vẫn là giọng điệu dửng dưng.
“Argh.” Rõ ràng Phác Xán Liệt nổi giận rồi, mím môi, “Mặc xác cậu.”
Hậu quả của việc “gây gổ”, chính là lúc chụp hình chằng hề ăn ý.

Ngay cả nhiếp ảnh gia cũng cảm nhận được bầu không khí giữa bọn họ.
“Gì đây? Phân cảnh vui vẻ đùa giỡn nhau mà, trưng hai cái bản mặt thúi ra cho ai coi? Có vấn đề thì mau giải quyết, cho các cậu hai phút, nhanh lên.”
“Xin lỗi thầy.” Trên mặt Biên Bá Hiền viết đầy sự áy náy.
“Nói đi, sao.” Phác Xán Liệt ở bên cạnh cau mày nhìn cậu.
“Không có gì,” Biên Bá Hiền thật sự không muốn dây dưa chuyện này nữa, “Chắc tại chuẩn bị quà cho fan nên mệt.”
“Xì, tưởng chuyện hệ trọng gì, thiết nghĩ tôi cũng đâu có chọc cậu.” Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, vốc nước trong bồn lên hất về phía Biên Bá Hiền.
“Làm gì đấy!” Cậu không chịu yếu thế bèn hất trở về.
“Chụp tạp chí thôi mà.” Phác Xán Liệt dứt lời, động tác lại không dừng.
“Anh vẫn hất phải không!” Tham vọng thắng thua của Biên Bá Hiền bị kích thích, đứng dậy chuẩn bị triển khai kỹ năng, công kích Phác Xán Liệt ngày càng máu lửa.
Hai người nghịch nước y hệt trẻ con không màng quan tâm ai.
Quần áo Biên Bá Hiền ướt đẫm, nhớp nhúa dính trên người.

Áo sơ mi vốn đã mỏng liền hiển hiện vòng eo thon.

Hình xăm đen hằn ở bên hông, nổi bật dưới làn da trắng mịn.
Phác Xán Liệt ngưng động tác, đôi mắt nhìn cậu đăm đăm.

Mái tóc nhỏ nước của Biên Bá Hiền dán lên trán, đi cùng đuôi mắt cụp, bờ môi hồng vương những giọt nước, vô hình trung có một tia ý vị khôn khéo mà cám dỗ.
Hắn hơi mê mẩn, bỗng nhận thức được sâu sắc rằng, Biên Bá Hiền thật sự rất đẹp.

Là vẻ đẹp, khiến mình rung động..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.