Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Quyển 1 - Chương 3



"Tao nói sai, mày cho tao nói lại, ai cho mày đánh tao?"

Vâng, điều hạnh phúc nhất của một đứa trẻ là gì?

Là ngồi ngoan trên bàn học, mẹ nhẹ nhàng nâng cốc sữa, cha vỗ vai khuyên dạy.

Đó, chỉ là một ước muốn nhỏ nhoi... nhỏ nh--

"Đmm!! Mày cút cút... ấy, anh ở lại đi nào, gì mà căng... hahahaha..."

Xót xa lấy tay xoa xoa cái đầu bị hắn gõ không dưới 6 lần... Tôi phát khóc mà! Cái thằng S siêu cấp này!!! HUHUHU!! 96,666999% thằng này kiếp trước bị mẹ gõ lõm đầu nên giờ sinh chấp niệm sâu sắc muốn trả thù! Nhưng không kiếm được ai liền đổ lên đầu tôi đây mà!

"Mày ở đây được 2 tiếng rồi đấy, bài xong rồi, về đi mày..."

Hắn gõ thêm vào đầu tôi một cái, chậm rãi đứng dậy, xếp ghế gọn gàng, cất sách vào cặp tử tế.

Đệt, kiếp trước chắc chắn nó là nàng Tấm mất!

"Xếp gọn vào."

Vâng, sau hai tiếng học éo khác gì đi đánh trận thì nó phun được đúng ba từ ngắn gọn xúc tích. Thật ra tôi éo hiểu ý tứ của nó là gì, ngơ ngơ nhìn lại nó cầu được giải thích thêm.

"Ngu."

Vâng, sau 5 phút nhìn nó đến khô cả mắt thì cmn phun được đúng 1 từ "Ngu"!! Ngu cái nội mi chứ ngu! là do mày sợ thêm một từ sẽ chết nên tao mới không hiểu đấy!

Cái tức xộc thẳng lên não, mắt tôi biến đỏ, tôi đứng phắt dậy, túm lấy cái áo của nó.

"Cạch."

Vừa đúng lúc mẹ tôi đẩy cửa đi vào.

"Vương Thư! Cám ơn cậu đã chỉ dạy tớ, hihi! Arigato Thư-sama <3." - Tôi vừa nói vừa vuốt thẳng nếp nhăn trên áo của "Thư-sama", nụ cười của tôi là đạt chuẩn tỉ lệ vàng.

Mẹ tôi đó, ôi ô, thấy con trai mình ngoan hiền như vậy ai mà chẳng thích, nhẹ nhàng đặt khay hoa quả lên bàn, nhẹ nhàng vươn tay xoa xoa đầu tôi, hướng Vương Thư cảm ơn một tiếng.

Xem, cái mặt nhăn như đít khỉ của nó, này nhá, ngươi khác nhìn không ra chứ chỉ cần nó nhăn 1 chút chút chút thôi là tôi nhận ra ngay! Nó đang khinh bỉ sự ngoan hiền của tôi đó a!

"Thưa cô, cháu về."

Sở Vương Thư không thèm chấp cái kẻ lật mặt như lật sách kia, hắn lễ phép chào rồi li khai.

Hahahaah!!! Vui quá đi mất thôi...


"A, để tớ tiễn cậu!"

Gì chứ cái gì cũng phải hoàn cmn hảo! Tôi lếch thếch lếch thếch tiễn hắn ra đúng đến cửa, lè lưỡi cho một cái, đóng sầm cửa lại. Nhận thấy sát khi sau lưng, tôi lại mở cửa ra lần nữa, nói vọng tới nhà đối diện.

"Vương Thư ơi tớ cảm ơn cậu! Học vui quá đi haha!!" - Huhuhu vui cái con cá ấy!

___ _________ ________ _____ ______________

Sau kì nghỉ lễ quẩy tẹt bô, tôi không giống phần đa các bạn nhỏ khác đâu! Tôi là tôi không có lưu luyến gì sất! Tôi là tôi thích đi học! Để nghe thầy cô giảng bài! Cùng bạn bè đàm luận văn học! Rồi th---

"A! Vương Thư chờ chút! Cháu lại đây rồi đi học với Phong Tâm luôn!"

.... CMN! Khi không mẹ tôi lại rước thêm họa thế này!


Suýt nữa thì tôi lật luôn cái bàn lên đấy! Nếu mà tôi đủ sức! ĐƯỢC rồi! tầm 10 năm sau tôi sẽ lật được cái bàn thạch cao nguyên chất này!

"Ăn nhanh nào con..."

Mẹ a mẹ a!! Đừng!! Cầu mẹ hãy để con thong thả thưởng thức từng hạt cơm trân quý này chứ! Để làm ra từng hạt gạo! Mẹ có biết bác nông dân đã phải gồng mình như thế nào không! Ôi từng..

"Con rùa."

Cái thằng điên kia nữa! Ta là đang thả hồn vào nghệ thuật ăn uống! Rùa cái mông nhà ngươi! Hừ! Khi mà lòng tự ái bị đụng chạm, nhân danh cung xử nữ, tôi phải vùng lên!

Tôi phồng mang trợn má nhìn hắn, há to cái miệng, nhồi cố nhồi cháo vào miệng, tưởng chừng muốn nhồi luôn cả cái bát.

Cái gì! Xem kìa! Hắn ta nhếch môi cười kia! Chắc chắn đang khinh bỉ tôi mà!

Loay hoay tìm cặp thì, hóa ra cặp đã bị hắn xách hộ, là "bị" chứ không phải "được" a!

"Nhà mày có ô tô cơ mà."

"Ngột ngạt."

"Mày có thể dùng xe đạp."

"Mỏi chân."

....

Tôi...

.... Tôi.... tôi muốn nhét ngay vào miệng nó đôi dép tổ ong này! Thế đi bộ thì mày sẽ đỡ mỏi chân hơn hả??

Ngày ngày được mẹ tiện đường đi làm lái xe đưa đến trường, nay lại phải chịu chung số phận đi bộ với thằng bệnh này! Tôi uất ức đến chết mất thôi!

Suốt quãng đường đi, tôi thà nhìn mây nhìn chó chứ chả thèm nhìn nó! cái mặt than của nó nhìn làm gì cơ chứ!

Mới bước đến cửa lớp, đã nghe được tiếng thằng Phụng Lùn oang oang! A! Chúng nó đang bàn về tập 69 của "Siêu nhân sịp đỏ" nha!

Hớt hải chạy vào nhập hội, tôi nói đến quên trời đất, có thể tôi kém hiểu biết về nhiều cái chứ về "Siêu nhân sịp đỏ" tôi tự hào là mình hiểu biết hơn bất cứ thằng tiểu học nào luôn! Tôi còn là fan bự của chú đóng vai siêu nhân sịp đỏ á!

"Bọn mày xem, tập tối nay sẽ có Sịp Xanh với Sịp Đỏ hợp tác tiêu diệt yêu quái Chim Hồng đấy!" - Thằng Hòa làm một câu khiến cả đám nhao nháo lên.

"Gì chứ! Có sịp đỏ là kiểu gì cũng thắng!" - cháu tiểu học 1.

"Sai rồi! Chim Hồng khỏe nhất đám yêu quái đấy! chưa chắc đâu!"

Ôi thôi tôi hoang mang lắm các bạn ạ! Tôi sợ lắm thần tượng của mình thua ấy chứ! Tôi sợ khi thua chú ấy sẽ cởi chiếc quần sịp đỏ ra để đội lên đầu chịu phạt a! Là fan bự của chú ấy! Đả kích này là quá lớn! Tôi chịu không thấu!

Các cháu nhỏ cũng ngồi lại bình tĩnh suy nghĩ về vấn đề sống còn này...

Đột nhiên.

"Sịp Đỏ không thua."

Cái giọng băng lãnh của lớp trưởng đại nhân vang lên khiến cả đám sực tỉnh.

Phải rồi, Sở lớp trường nói gì cũng đúng, nếu lớp trưởng nói sai, cũng đừng có cãi, lớp trưởng luôn đúng, vì tên lớp trưởng là Sở Vương Thư mà!

"Tại sao mày lại chắc chắn đến thế?" - Mặc dù tôi rất yêu Sịp Đỏ, tôi mong chú ấy thắng, Nhưng, tôi không thể để kế sách mị dân của hắn ảnh hưởng đến đám chiến hữu của mình.

"Xem trước rồi." - Hắn nói thế.

Lập tức tất cả chấn động! "Sao có thể?" đây là câu hỏi chung của tất cả.

Thật là!

"Sịp Đỏ sau khi thấy Sịp Xanh bị đánh bại, giận dữ triển ra vũ khí Đôi Gót Đỏ đánh bại yêu quái."

Ôi ô sao bây giờ! Tôi hoang mang quá!

"Nếu... nếu tối nay phim chiếu, không giống như thế! Mày phải từ chức lớp trưởng nhá!"

"Nếu đúng?"


"Tao làm em trai mày luôn!"

"Không thích."

"Thế sao?"

"Làm chó con."

___________ ___________ ___________ __________ __________

Vâng, tôi xin thắp ba nén nhan này để cúng thằng Vương Thư, và nếu có năng lực, tôi lập luôn cả cái bàn thờ cho nó ngồi!

Sự việc diễn ra y hệt lời nó nói!! Thế quái nào cơ chứ!

Nhớ đến cái vẻ hùng hổ của tôi sáng nay và lời thách chó má! Tôi lạnh người! Không tin một sớm mai bình yên!

________ ___________ _________

"Chú Lâm, chú ngồi xem với Vương Ngân là được rồi, đừng kéo thêm cháu vào!"

Mục Dương Lâm - bạn thân của bố Vương Thư, hơn 30 rồi mà tâm hồn 3 tuổi! Quậy còn kinh hơn trẻ mẫu giáo!

"Sao chứ? Cái phim siêu nhân này chú mày mua độc quyền cả bộ rồi đấy! Tặng mày sinh nhật mà không nhận giờ phải xem chứ sao! Giờ ngồi xuống xem nào! Đừng để chú đau lòng!"

_____________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.