Cả lũ tức tốc phi đến. 1 căn nhà 3 tầng xây lọt thỏm về sau vỉa hè không quá xa chúng tôi, người phụ nữ trong độ tuổi trung niên không ngừng khua tay hét gọi cả bọn. Như được cứu sống, tôi chạy mỗi lúc một nhanh bắt kịp 2 anh em Việt, lũ xác sống gần vườn hoa Hàng Đậu bắt đầu đánh hơi chạy vào!!
– Mở cổng cho chúng cháu với! – cả 3 hét kêu sự giúp đỡ
1 người đàn ông béo lùn với mái tóc đã bạc xuất hiện nhanh chóng mở chiếc cổng sắt!! Chúng tôi đẩy Thu vào trước, lũ xác sống bám đít đằng sau nãy giờ có vẻ cảm nhận được mình sắp để vuột mất con mồi, chúng lao còn điên cuồng hơn những con ở vườn hoa Hàng Đậu chạy lại.
Tiếng cổng sắt đóng kịch! Cả 3 an toàn nằm lăn ra đất thở đầy khó nhọc. Những con xác sống chỉ còn cách hăm dọa, với tay, khò khè bên ngoài. Chúng bu kín nhưng chẳng có cách nào tiếp cận, người đàn ông vừa cứu chúng tôi nét mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt…
– Chúng cháu cám ơn bác! – tôi nói nhằm xua tan cảm giác lo sợ của người đàn ông đó
– Thôi, các cháu mau vào đi.
Chúng tôi vội vã ngồi dậy, bầu trời lúc này đã chuyển màu xanh đêm. Cả 3 bước vô trong nhà trước. Nét mặt ai nấy bây giờ mới được giãn ra, Việt lúc này cởi bỏ chiếc khăn trên mặt, mái tóc đã được cắt ngắn kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau. Tôi đăm chiêu khi thoáng thấy 1 vết sẹo trên trán.
– Cái này ấy à? Do bị ăn đập ấy mà..
Tôi chẳng nói gì thêm, quay sang Thu, nhìn em rũ rượi, nét mặt bơ phờ mệt nhọc, em cởi chiếc balo để gọn 1 góc..
– Đã gần 6 rưỡi rồi! – em xem đồng hồ và thốt lên
Tôi nhìn quanh phòng khách, người bác trai đó đã đi vào bên trong. Trên tường treo đầy thư pháp Việt Nam, từng nét chữ uyển chuyển mềm mại mà lại lôi cuốn lạ kỳ, những bức họa về cây mai, phong lan bố trí đằng sau. Đặc biệt, trên trần nhà treo đầy chuông gió khiến tôi ngỡ ngàng…
Chợt người phụ nữ giúp chúng tôi đi xuống cầu thang.
– Chúng cháu cảm ơn bác ạ! – Thu sốt sắng trả lời
– Không có gì đâu các cháu! Việc nên làm mà…
Tôi nhìn kỹ hơn, có vẻ họ là vợ chồng, nét mặt bác gái hiện lên vẻ phúc hậu còn bác trai thỉnh thoảng lại quay ra nhìn chúng tôi cười hiền lành.
– 2 vợ chồng ta ở trên phòng thì bỗng nhiên nghe tiếng bước chân chạy vang ầm cả con phố. Chúng ta tò mò ra ban công nhìn xuống thì thấy lũ người không kiểm soát đó đuổi theo các cháu. Ta vội vàng bảo bà xã ở trên ra hiệu còn mình thì xuống túc trực chờ sẵn. – bác trai nói giõng dạc
– Thật sự là quá nguy hiểm cho các cháu! Ta không biết vì sao lại xảy ra chuyện như thế này nữa, mà..các cháu đã ăn gì chưa? – bác gái nói xen vào
Chúng tôi lúng túng chẳng biết trả lời sao, cả 3 bụng đói cồn cào lại mệt mỏi không sao tả xiết..
– Đừng ngại, 2 ông bà già này cũng chẳng có gì đâu. Lại đây nào!
Chúng tôi đi qua phòng khách vào nhà bếp, không gian tối om do chẳng có điện. Bác trai nhanh nhảu đốt nến thắp sáng chiếc bàn ăn, bác gái niềm nở bảo chúng tôi ngồi xuống. Lúc này tôi mới để ý xung quanh, cạnh tủ lạnh là 2,3 chiếc bình nước loại 20 lít, từng thùng đồ hộp xếp xập xệ trong góc nhà. Bác trai cẩn thận đổ nước từ bình sang 1 chiếc nồi đựng gạo to tướng.
– Các cháu đừng ngại, 2 bác sống với nhau nhưng vì bệnh tật không có mụn con. Vì vậy cảm thấy rất cô quạnh, may sao các cháu xuất hiện âu cũng là do duyên số. Các cháu còn trẻ lại phải đối mặt với những sự việc khủng khiếp như vậy, bản thân 2 bác còn sợ nữa là..
– Gia đình các cháu đâu??
Bác trai tiếp lời, bê ra 1 đĩa hoa quả và đống đồ hộp.
Trên chiếc bếp gas, ánh lửa bắt đầu xuất hiện bên dưới nồi cơm…
Thằng Việt không cần bảo lấy luôn trái chuối đã ngả màu đưa cho em nó, nhanh chóng sau đó mở hộp pate gan để sẵn trên bàn, riêng tôi tu nguyên 1 cốc nước xua đi cảm giác khát cháy cổ họng, những gì kiếm được hôm nay nhanh chóng trở thành công cốc.
– Chúng cháu đang cố gắng quay về với gia đình nhưng đường đi quá xa và quá nguy hiểm…
– Vậy thì cứ tạm ở lại đây cũng được! – bác gái cắt ngang lời nói với của Việt bằng 1 ánh mắt tha thiết
Nó im lặng gật đầu
– Thế 3 đứa là anh em à? – bác trai hỏi Thu
– Đúng ạ! – tôi góp lời
2 anh em Việt nhìn tôi hiểu ý. Tôi không muốn họ đề cập đến chuyện gia đình tôi…
1 lúc sau, cuối cùng cơm cũng đã chín.
Bác trai bê nồi để ra giữa bàn, mở nắp. Khói bốc lên nghi ngút, từng hạt cơm trắng nõn nà đánh bay cảm giác mệt lả. Bác gái hiểu ý vội vã xúc thật đầy 3 bát cho chúng tôi, Việt và Thu ăn mấy phút là hết bay, còn tôi thì xúc lia lịa đổ ngập mồm, kể từ khi tỉnh lại tôi chưa được ăn 1 cách tử tế. Dưới ánh nến, khuôn mặt bác trai hiện lên vẻ sáng suốt, tốt bụng, tóc đã bạc nhưng vẫn còn nét minh mẫn. Bác gái ngồi bên cạnh thì cử chỉ dịu dàng, chân thật, tiếc cho 2 người họ phải sống cô quạnh khi chẳng có 1 mụn con.
– Các cháu cứ ăn đi, nhà bác gạo hãi còn nhiều lắm..
Chúng tôi chẳng kịp trả lời thêm, bóc đống đồ hộp nào là pate, cá xốt, dăm bông chia cho nhau.
– Ư..ưm
Tiếng thằng Việt kêu lên đứt đoạn cả 4 quay sang nhìn.
– Nghe..nghẹn..rồi…
Bác trai tức thì đổ nước ra cốc bưng cho nó, nó uống xong cảm ơn rối rít. Cả 5 khẽ cười. Phía ngoài đường, tôi nghe văng vẳng tiếng rít rồi im bặt.
Kết thúc bữa ăn dưới ánh nến heo hút, cả 3 dựa lưng vào ghế ngồi thở, xoa bụng khi đã ngấm cảm giác no. 2 bác cứ nhìn chúng tôi cười làm tất cả chợt thấy xấu hổ..
– Các cháu chắc hẳn rất mệt, lên tầng mà nghỉ ngơi…
Nói rồi bác trai liền đứng dậy, bước tới chiếc cửa gỗ cầm đèn pin soi ra ngoài cổng.
– Đám người mất kiểm soát đó không bao vây nữa đâu.
Cả bọn thở phào, cám ơn 2 bác về bữa ăn. Thu đi ra lấy lại chiếc balo cùng 2 thằng chúng tôi theo bác gái lên tầng.
Ở trên hoàn toàn tối mù nên mỗi người được phát 1 chiếc nến. Tôi dơ ngang trước mặt, ngọn lửa nhảy múa chiếu rọi xung quanh. Bước tới chiếu nghỉ, tôi tò mò đảo mắt quan sát mọi thứ, bức tường bên cạnh cầu thang được xây với nhiều hộc vuông bài trí xen kẽ lõm vào trong, những bước ảnh, 1 lọ hoa giả, mấy quyển sách và vài đồ dùng linh tinh đặt ngay ngắn trong đó.
– Đến rồi!! – bác gái chỉ tay vào 1 căn phòng phía tay trái
– Còn đây là nhà vệ sinh các cháu nhé! – bác nói về căn phòng đã đóng cửa bên phải
Chúng tôi lục đục đi vào bên trong. 1 chiếc giường đủ 2 người nằm, bàn làm việc nhỏ kê sát mép tường, ngoài ban công treo 1 chiếc chuông gió thỉnh thoảng lại kêu lách cách.
– Các cháu hẳn đã mệt, cứ ngủ tự nhiên nhé!
Bác gái không quên để cho chúng tôi ít đồ ăn vặt.
– 2 bác ngủ ngay tầng trên thôi. Có gì không ổn thì hãy kêu 2 bác thật nhanh nhé!
Cả bọn gật đầu vâng dạ, bác gái dặn dò 1 số thứ nữa rồi cũng rời khỏi phòng chỉ còn lại 3 chúng tôi. Dưới ánh nến heo hút, thằng Việt cởi áo ra phủi bụi, Thu cũng xem lại đồ dùng trong balo. Tôi đi ra góc bàn làm việc, cởi chiếc áo kaki đen để gọn trên mặt.
– 2 anh đợi em chút nhé!
Thu cất lời rồi đi ra khỏi phòng, để lại tôi và Việt
– Uống đi!
Việt ném cho tôi lon tăng lực móc trong balo.
– Nhìn mày có vẻ tiều tụy đi nhiều so với lần cả 2 thoát ra khỏi Keangnam.. – nó mở lời
– Mày cũng đâu có khác gì, mái tóc cắt ngắn, mặt mũi thêm sẹo..
Nó cười nhạt 1 tiếng khi tôi nói đến đó.
– Nhưng thật sự đã xảy ra chuyện gì vào đêm đó?! – Việt tò mò hỏi
– Cả nhà tao khẩn trương rời khỏi Hà Nội cùng đoàn người trên đường, khi đến cầu Chương Dương thì bất ngờ 1 quả tên lửa dội xuống! Đó là điều cuối cùng tao nhớ được, rồi tao tỉnh lại, mọi thứ khá là phũ phàng. Và sau đó thì gặp lại mày…
– Ừm..như vậy là..không còn ai sao..
– Không còn ai. – tôi đáp
– Thật sự chia buồn với mày, Long à.
Nó vỗ vai tôi, nhưng cử chỉ đó không đủ để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn.
– Vậy còn mày? – tôi hỏi
Nó thở dài…
– Anh em sau sự việc ấy chạy về nhà, em đã rất hoảng loạn..
Bỗng Thu bước vào ngắt lời Việt, thả mình ngồi xuống giường lắng nghe tiếp cuộc trò chuyện..
– Có rất nhiều chuyện đã xảy ra Long à. Sau đêm hôm đó, tao cũng chẳng quan tâm ngày tháng năm hay trời đất gì nữa..
– Chính xác là đã gần 3 tuần trôi qua kể từ khi bùng phát dịch bệnh. – Thu xen vào
– Ừm..vậy à.. – tôi trầm ngâm nói
– Chắc hẳn ngay khi bùng phát dịch bệnh, quân đội đã đánh sập cầu nhằm ngăn chặn sự lây lan.
– Thế bây giờ họ ở đâu??
– Tao không biết nữa..
– Cái chính là cả 3 người chúng ta phải thật cẩn thận từ lần sau trở đi, hôm nay thật sự mọi người đã phải bỏ mạng nếu không có 2 bác ấy cứu giúp. – Thu mở lời
Tất cả thở dài, chẳng ai nói được câu nào
– Thu, Long. Đi ngủ thôi, mệt quá rồi.
Tôi và Việt kéo chiếc chăn trải xuống nền nhà để Thu nằm trên giường, mọi thứ đã cất gọn ở 1 góc…
Đặt lưng nằm trong 1 ngôi nhà xa lạ, ánh nến vẫn rải rác xung quanh, những suy nghĩ về cuộc sống sau này không ngớt trằn trọc tôi. Sự mệt mỏi về thể xác đã đành lại còn phải chịu thêm những cuộc tra tấn trong tâm hồn bởi những cảm giác cô đơn, sợ hãi, tôi cứ nằm cựa quậy không sao ngủ được.
Trên giường là Thu, bên cạnh là Việt, tôi nằm gần sát cửa nối ra ban công đưa mắt nhìn chiếc chuông gió 1 cách lờ mờ, chốc chốc nó lại kêu rúc rích như muốn trêu ngươi, mỉa mai…
Tôi bèn đứng dậy kéo rèm cửa rồi lại nằm xuống, lần này thì mọi thứ khả quan hơn. Xung quanh im ắng, chỉ có bóng những ngọn lửa lập lòe đùa nhau trên tường.
– Bộp..bộp..
Tiếng vỗ người làm tôi chợt tỉnh giấc.
– Ai..vậy?
– Em nè.
– Em nào?
– Em, Thu đây!
– Thu đấy à, còn làm gì sao không ngủ đi em – tôi vừa nói vừa ngáp
– Em chỉ muốn nói cảm ơn anh…
Tôi cố nheo mắt tỉnh lại. Qua ánh nến, không nghĩ rằng em gái Việt lại xinh xắn dễ thương như vậy.
– Sao em phải cảm ơn anh vậy?
– Lúc anh ở dưới gầm cầu ấy, em chỉ muốn cám ơn anh đã liều mình cứu anh Việt và em.
Tôi quay qua nhìn Việt, nó đã ngáy khò khò mất rồi.
– Đừng cám ơn anh, lúc đó là kế hoạch của Việt, anh chỉ làm theo thôi. Anh nghĩ em nên cảm ơn anh trai mình mới đúng.
– Dạ vâng, chỉ là lúc đó em thấy anh thật dũng cảm bởi anh Việt cũng không dám chắc sẽ thành công.
Thu làm tôi phải suy nghĩ. Thật trớ trêu nhưng đúng là tôi phải suy nghĩ sau câu nói vừa nghe. Ước gì tôi có thể nói với em sự thật lúc đó không phải là tôi dũng cảm, mà chỉ là bản năng khao khát được sống sót, hơn nữa còn có ý định bỏ rơi 2 anh em vì sợ chết. 1 cảm giác xấu hổ buồn bã trao dâng trong lòng, tôi giả vờ buồn ngủ để không phải tiếp chuyện.
– Ừa được rồi em, mọi chuyện cũng đã ổn cả rồi mà. Hơn nữa, chắc em cũng đã mệt, ngủ lấy sức đi Thu nhé.
– Vâng anh, chỉ là…
– Chỉ là gì em..?
– Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, và anh trai em cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng anh ấy chẳng bao giờ bộc lộ ra bên ngoài mong anh…
– Anh hiểu, anh hiểu mà em.
– Vâng, chúc anh ngủ ngon nhé.
Em nói rồi trèo lên giường nằm trả lại sự im lặng vốn có.
– Em cũng ngủ ngon nhé.
Tôi nói rồi cũng xoay người nằm xuống. 2 mắt mở tháo láo, những suy nghĩ miên man bất tận cuộn xoáy trong đầu lấn át cảm giác buồn ngủ, rốt cuộc đã có bao nhiêu người phải trải qua những chuyện khủng khiếp khi dịch bệnh xảy ra? Tất cả mọi thứ khiến tôi nhận ra mình không phải là người duy nhất mang số phận bất hạnh, tôi cảm nhận mọi người xung quanh đang thay đổi đi nhiều và điều đó khiến tôi trở nên xa lạ.
1 lần nữa, tôi đưa mắt dán vào ngọn nến để từng ánh lửa thôi miên mình đi vào trong tiềm thức….
1 thứ ánh sáng trắng chiếu vào mắt khiến tôi bừng tỉnh, ai đó đã kéo rèm cửa. Phía ngoài, tôi thấy thân cây cổ thụ to đùng với những đường gân chạy rẽ đứt đoạn nghiêng mình chông chênh không có điểm tựa, 1 chiếc lá trơ trọi trên cành cây già nua rơi rụng, và tiếng chuông gió thỉnh thoảng khẽ kêu rúc rích.
Cảnh vật cô đơn lặng lẽ là những gì tôi có thể cảm nhận ngay lúc này.
Tôi ngồi dậy, uống 1 cốc nước tráng miệng. Nó đang cắm mặt vào bàn làm việc xem xét gì đó, tôi không để tâm bước ra khỏi phòng vô nhà vệ sinh giải quyết, khi bấm nút bồn cầu mới sực nhớ ra chẳng có nước xả.
– Cái thời đại chết tiệt!!
Tôi chửi rủa, rồi cũng đánh đậy nắp bồn cầu..
Bước vô phòng, thằng Việt đứng trầm ngâm ngoài ban công
– Thu đâu?
– Nó xuống dưới ngồi chơi với 2 bác chủ nhà rồi!
– Sao mày không gọi tao dậy?
– Nhìn mày ngủ như 1 con lợn chết nên thôi.
Nó đứng quay lưng nói chuyện với tôi, có vẻ như đang trầm mình suy nghĩ điều gì đó. Tôi bèn cầm gói lương khô bóc dở trên bàn cắn 1 miếng nhanh chóng rảo bước lại gần..
– Có chuyện gì vậy?? – tôi mở lời
– Không có gì, chỉ đang tận hưởng không khí trong lành.
Nó vừa nói vừa gãi đầu gãi tai. Tôi chẳng mở lời gì thêm 1 phần do cảm giác ngái ngủ. Con phố trước mặt vẫn phủ 1 màu im ắng, cho dù là trước hay sau lúc xảy ra đại dịch, bởi trong trí nhớ của tôi khi còn là 1 đứa trẻ, nơi đây nổi bật với không gian thoáng đãng cách biệt hẳn bên ngoài, những hàng cây cao vút dọc 2 bên đường như ôm trọn lòng phố để từng cành nhánh chĩa ra, phủ lá che nắng. Lý Nam Đế còn nổi tiếng là con phố game khi mà lục lại trong trí óc chắc chẳng ai không 1 lần cầm trên tay bộ máy PS2, PS3…với những trận cầu nảy lửa hoặc 1 trận đối kháng đẫm máu, hay thậm chí là những đĩa game offline cài trên máy tính nổi tiếng thời bấy giờ như Diablo, Fantasy, Knight and Merchant.…
Trong phút giây, tôi cảm thấy tự hào khi tuổi thơ được nuôi dưỡng và phát triển bởi những trò chơi mộc mạc, chân chất và giản dị như vậy. Với tôi, nó không đơn giản là “game” – 1 thứ dùng để giải trí đầu óc sau những giờ phút học tập căng thẳng – mà trong nó còn ẩn cả tiếng nói, tiếng cười của anh em, bạn bè, những thứ cảm xúc trẻ thơ mà cuộc sống hiện đại khó tìm lại được khi sự vất vả, lam lũ, chăm lo cho cuộc sống mưu sinh chi phối. Xa hơn, nó còn chiếm 1 chỗ không nhỏ trong gam màu ký ức.
Lòng đường vẫn nằm đó, vẫn là nơi đỗ xe ô tô, chỉ là bây giờ có hơi bừa bộn do neo đậu không thẳng hàng, rồi rác thải bừa bãi, từng cửa hàng đóng cửa nằm yên bám bụi. Trước mặt tôi, 1 tòa nhà 4 tầng vẫn đang trong tình trạng thi công dở dang, chẳng có gì hơn những bức tường gạch đã khô vữa phô ra trần trụi, vài ba bao xi măng nằm chỏng chơ dưới đất, tấm bạt sọc xanh trắng bay phe phẩy cuốn theo cát phủ lên mình lũ xác sống đi lại rải rác dọc con phố…
Trông cả người chúng lấm lem đến đáng thương…
– Mày nghĩ gì sao? – Việt cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi
– Đang ngắm nhìn con phố đã thay đổi này thôi!
– Ừa, vậy vào giúp tao được không?
– Có chuyện gì sao???
Nó không trả lời đi vô trong phòng, bên chiếc bàn nhỏ chi chít những mảnh giấy viết gì đó và cả những tấm ảnh bị cắt xé lung tung!
– Nếu muốn sống sót khỏi bọn chúng, tao nghĩ phải tìm ra điểm mù!
– Ý mày khi nói điểm mù là sao??!!
– Là điểm yếu, chỉ cần khai thác hay tìm ra được điểm yếu của chúng mới có cơ may sống sót giữa tình cảnh bây giờ!
– Vậy mày đã làm những thứ này sao??
– Đúng vậy!! Nhưng chẳng tìm ra gì cả…
– Để tao xem!!!
Tôi nhìn qua 1 lượt, những ghi chú, những tấm ảnh minh họa lấp đầy trên bàn. Tôi nhanh chóng cầm chúng cùng với băng keo dán kín tường.
1 bức ảnh về Keangnam – tòa nhà cao chọc trời,trung tâm của sự kiện cũng là khởi nguồn đại dịch xác sống được tôi đặt ở giữa dán kèm dòng chữ Super Ebola Virus. Rồi Việt chia nhánh ra quá trình biến đổi và phạm vi ảnh hưởng phỏng theo mindmap. Chúng tôi cùng nhau nhớ lại buổi tối hôm đó…
– Được rồi, chúng ta đang phải đối mặt với những con virus Ebola đã tiến hóa do 1 chiếc máy bay bí ẩn đem tới. Chúng lây lan bằng cách gì? – tôi hỏi
– Máu và nước bọt tiếp xúc trực tiếp với máu người qua 1 vết thương hở. Đã từ bỏ việc tiếp xúc ngoài da.
1 nhánh đầu tiên rẽ ra ở quá trình biến đổi
– Vậy thì chúng ta cần phải hạn chế tối đa việc xảy xô xát
– Tiếp theo là gì? – nó hỏi
– Hình như là sự vô tác dụng khi ra ngoài cơ thể vật chủ!
– Ừa tao nhớ rồi, trong vòng 1 tiếng tùy vào thể trạng vật chủ mà sự biến đổi diễn ra nhanh hay chậm. Cái đấy không ai đoán trước được, người bị lây nhiễm virus hoàn toàn tỉnh táo do chúng cần phải làm gì đó để biến đổi. Nhưng khi ra ngoài cơ thể vật chủ thì trở nên vô dụng.
– Vì sao? – tôi thúc dục
– Tao không nhớ nữa…
– Sự hô hấp!! – tôi nhấn mạnh
– Ừm…có vẻ như đây là chuyến đi 1 chiều rồi. Không chết thì rồi cũng phải chết, tao thà chọn cách chết là con người còn hơn chết xong biến đổi thành lũ người đó.
Nó ngậm ngùi rẽ thêm 1 nhánh mang tên vô phương cứu chữa và dán bức ảnh đầu lâu màu đen
– Còn gì nữa nào? – Việt mở lời
– Mày còn nhớ anh trợ lý ông bác sĩ bị lây nhiễm không?
– Có! Nó đúng là 1 thằng ích kỷ suýt chút nữa hại chết tất cả mọi người!
– Không phải chuyện đó!
Nó im lặng như muốn lắng nghe
– Khi tất cả để anh ta lại sau khi bị cắn, bọn chúng vẫn xông đến cắn xé anh ta!!
– Thì…
– Mày không nhận ra gì sao?!! Sự kỳ lạ nằm ở chỗ anh ta dù đã bị lây nhiễm vẫn là con mồi của chúng!!
Nó chỉ biết đứng bất động, có vẻ như đang nhớ lại. Tôi cũng trầm mình suy nghĩ cố gắng lục tung ký ức về đêm hôm đó.
– Hình như…
– Hình như sao?! – nó thúc tôi
– Hình như lũ virus cần phải phá hủy cái gì đó rồi hấp thụ máu vật chủ….
– Interferon!!! – nó reo lên
– Đúng rồi. Chúng cần phải phá hủy nó mới hấp thụ máu và biến đổi.
Việt vội vàng cầm bút viết những dòng chữ bé tí trên giấy rồi ráp lại với nhau…
– Mày xem này!! – nó chỉ xuống nền nhà
Lây nhiễm => hô hấp => phá hủy interferon => hấp thụ máu => biến đổi. Như vậy là 5 bước cần phải trải qua đối với 1 người bị cắn, tôi cảm thấy chúng cứ lặp đi lặp lại không tìm ra điểm kết thúc.
– Giai đoạn “hô hấp” làm tao để ý..
– Vì sao?! – tôi hỏi
– Nếu như máu người bị lây nhiễm ra ngoài cơ thể thì sao?
– Theo lời ông bác sĩ thì bọn virus vẫn tồn tại, chỉ đợi vật chủ mới là sự lây nhiễm lại xảy ra. Lũ người chết hình như vẫn ăn thứ máu đó
– Như vậy là có khả năng tồn tại cao…
– Đúng vậy..
Chẳng mấy chốc, những dữ liệu được chúng tôi đưa ra phủ kín bức tường. Nhưng đáng buồn là chúng tôi vẫn không tìm ra gì cả…
– Tại sao bọn chúng không ăn thịt đồng loại?? – Việt lại hỏi
– Tao không biết, có khi nào có 1 sự “kết nối” nào đó chăng…
– Như vậy thì chúng ta cần phải tìm ra sự kết nối đó trước khi biến đổi thành chúng!!
Cả 2 lại vắt óc ra nghĩ. 1 hồi sau, những đường rẽ nhánh chi chít trên tường, đáng tiếc chẳng tìm được manh mối gì hơn vì kiến thức hạn chế..
– Vậy còn phạm vi ảnh hưởng thì sao? – tôi xoay chuyển ý nghĩ
– Hiện tại là Hà Nội, nhưng tao nghĩ sau đêm hôm đó có thể lan sang khắp các tỉnh ngoại thành. Bây giờ thì chắc là phạm vi không thể đoán được, cho nên tao vẫn không dám đưa Thu về quê vì quá nguy hiểm…
– Vậy còn chính phủ? Quân đội?? Họ đã làm gì khi tao nằm yên trong đống đổ nát??
– Tao không rõ vì lúc đó ai cũng phải lo cho bản thân mình…
– 2 anh đang làm gì đó?
Tiếng Thu xen vào, nhưng chúng tôi chẳng để tâm, kệ em bước vào ngắm nghía để tiếp tục cuộc trò chuyện..
– Ngay sau đêm hôm đó, internet không còn, mạng di động cũng cắt, những gì tao tìm hiểu lại chẳng có gì. 2 anh em chỉ còn cách sống chui rúc như lũ chuột trong 1 thành phố bị cô lập.
– Có vẻ như họ đã bỏ mặc người dân trong thành phố của chính họ..
– Điều đáng nói bây giờ là tìm cách làm sao để chúng ta ít nguy cơ xảy ra xô xát.
Chúng tôi cứ đứng thêm 1 lúc gặm nhấm những suy nghĩ của riêng mình cho đến khi bầu trời lại nhá nhem tối..
– Thu! Long! Tao có chuyện muốn nói với 2 người..
Cả tôi và Thu nhìn nhau chờ Việt mở lời
– Thu này, anh đang tìm cách quay trở về Hưng Yên gặp lại gia đình. Nhưng tình hình bây giờ vẫn rất bế tắc, hãy cố gắng đợi anh thêm 1 chút nữa..
– Vâng…
– Long này, tao xin chia buồn về chuyện gia đình mày nhưng nếu có thể hãy đi cùng 2 anh em tao khi tao tìm ra cách gì đó. 3 người dẫu sao cũng tốt hơn 2 mà..
– Để tao suy nghĩ..
Tôi nói mang theo 1 ánh nhìn xa xăm, từ khi mất gia đình cảm thấy bản thân giống như thằng vô gia cư. Nếu đồng ý đi theo anh em nó cũng được nhưng lại cảm thấy có gì đó miễn cưỡng trong lòng, mà không đi thì mọi giả thiết về cái chết, sự bất an càng dâng lên mãnh liệt.
Cuộc sống xung quanh tôi đã trở nên vô định từ lúc nào?
– Còn 1 điều nữa…
– Gì vậy anh?!
– Cái này cần sự đồng ý của cả 3 người. 2 bác chủ nhà cũng đã tầm 50 60 tuổi, trong cuộc sống sinh tồn này chúng ta không nên trở thành gánh nặng cho họ, 1 miếng ăn đang 2 giờ phải chia cho 3. Tất cả hiểu ý tao chứ?
– Ừa, đúng vậy.. – tôi đáp
– Thế anh muốn sao?!
– Ngày mai, chúng ta sẽ tạm biệt họ và rời khỏi đây. Bọn xác sống cũng đã không còn bao vây, tất cả sẽ để lại cho họ 1 túi nhu yếu phẩm, coi như 1 lời cảm ơn. Xe máy vẫn đang nằm ở giữa phố chỉ cần có kế hoạch tác chiến với lũ người chết tốt là được.
– Nên vậy.. – tôi trầm ngâm đáp
– Còn sau đó, chúng ta không thể làm gì hơn nữa đâu…
Chúng tôi đồng loạt nhất trí, màn đêm ngoài kia đã bắt đầu che phủ. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phát ra và sau đó là giọng bác gái.
– Các cháu ơi, xuống ăn đi. Cơm vẫn còn nóng đó!
Việt, Thu và tôi ái ngại nhìn nhau nhưng cũng đành cho qua.
– Thế nhé, mọi người đã nhất trí. Chỉ còn ở lại đêm nay thôi…
Việt nói rồi mở cửa bước xuống đầu tiên, tiếp đến Thu. Tôi nhìn quanh mọi thứ trong phòng, bức tường với sơ đồ hình cây chi chít giấy, chiếc chuông gió giục giã liên hồi. Phía ngoài không gian đen đặc trùm lên cả con phố, tôi vơ vội cốc nến thắp lửa rồi cũng đành đi theo.
Sau bữa cơm thân mật với 2 bác chủ nhà tốt bụng, tôi cảm thấy khỏe khoắn hơn hẳn. Cả 3 nhanh chóng đặt chân lên phòng nghỉ ngơi.
– Tự nhiên tao thấy buồn ngủ quá, chắc mệt. Thôi tao ngủ đây, kế hoạch ngày mai vẫn thế nhé…
Việt nói rồi nằm lăn ra đất gác chân lên thành giường.
– Em cũng vậy, cảm thấy buồn ngủ ghê gớm, chúc anh Long ngủ ngon.
Chắc 2 anh em nó dậy trước tôi nên chắc còn mệt, Thu trèo lên giường nằm cong người ngủ luôn.
Bỗng đến lượt tôi cũng ngáp lên ngáp xuống…
– Sao buồn ngủ thế nhỉ?..
Tôi tự hỏi nhưng chẳng chờ đợi lao mình xuống nền nhà nhắm mắt.
– Dậy!! Dậy mau thằng khốn!!!
Việt đấm vào người làm tôi đau đớn tỉnh dậy. Xung quanh tối om nhưng chúng tôi vẫn có thể nhận ra đây là nhà vệ sinh!
– Thu đâu??! – tôi hoảng hốt
– Tao cũng không biết, tỉnh dậy đã thấy cả 2 nằm trong này!!
– Có việc gì xảy ra??!!
Tôi nói rồi lao đến vặn tay nắm cửa.
– Khóa rồi!!!
– 2 ông bà già kia đã làm gì?? Em gái tao đâu rồi??! – Việt giận giữ quát
– Phá cửa mau!
Chưa nói hết câu, nó đã húc mạnh cả thân người vào cửa kêu ầm 1 tiếng!
– Khốn kiếp!!
Tôi lập tức đạp thật mạnh vào tay nắm, trong lòng cực kỳ lo lắng xen lẫn sợ hãi. Những cú đá ruỳnh ruỳnh không ngớt vang lên trong căn phòng tối om.
– Cả 2 cùng tông đi!! – tôi thúc dục
Nó và tôi lùi về sau, thở 1 tiếng rồi nhanh như cắt lao mình húc mạnh. Chiếc cửa chẳng mấy di chuyển…
– Chó chết, chó chết!!
Việt tức giận đá liên tiếp vào tay nắm cửa, miệng không ngớt chửi bới. Trong 1 khoảnh khắc, tôi nhận ra bên cạnh mình không phải là thằng bạn thân ngày nào. Nó hoàn toàn xa lạ và đầy bạo lực, nó giống với 1 con thú hoang giận dữ đang điên cuồng phá phách từ tung.
– Mày không giúp tao còn ngây ra đó làm gì?!! – nó điên tiết quát
Tôi cảm thấy sợ hãi vội vàng tung chân đạp cật lực vào tay nắm.