[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

Chương 126: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (40)



Editor:KL

Cùng lúc đó.

Thanh Bình trưởng công chúa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng trước chủ điện, nhìn Tư Đồ Ngân vừa phê xong tấu chương, lúc này mới rốt cục có thời gian để ý tới bà, tùy ý dựa vào thành ghế sau lưng, liền mở miệng hỏi bà hôm nay vì sao vào cung.

Nghe hắn nói, trong lòng Thanh Bình trưởng công chúa bỗng dưng run lên, vội vàng quỳ xuống, trước nói xong lời tạ ơn, thấy Tư Đồ Ngân giống như bà dự đoán, không có ý tứ mở miệng gọi bà bình thân, đối với lời tạ ơn của bà càng không thèm để ý chút nào.

Hít sâu một hơi, Thanh Bình trưởng công chúa lúc này mới đem ngữ điệu trong lòng sớm đã châm chước vô số lần, cẩn thận từng li từng tí nói ra.

Bất luận chuyện phía sau đến cùng là gì, bà cũng bất quá là muốn cầu rõ ràng minh bạch mà thôi.

Là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Tư Đồ Ngân, là bà bà(*mẹ chồng) của Đường Ninh đã "chết", bà có tư cách biết chân tướng chuyện này.

Có ai nghĩ được, bà thử nói còn chưa trên hai câu, ngồi ở trên Tư Đồ Ngân liền đã đặc biệt sảng khoái trực tiếp thừa nhận.

Đúng vậy, Đường Ninh không chết, trận cháy lớn lúc trước ở phủ quốc công là hắn cho người làm, ba bộ thi thể bị thiêu đến nám đen cũng là hắn mệnh nhân sự dưới tay tìm tử thi y hệt nhau thay thế chủ tớ ba người Đường Ninh.

" Cháu trai này của trẫm trộm đi một phi tử trong hậu cung của trẫm, trẫm muốn hắn bù đắp cho trẫm một người khác, có vấn đề gì sao? Hay là các người nghĩ trẫm thật có thể rộng lượng đến ngoại nhân bước vào hậu cung của trẫm như vào chỗ không người, trộm đi phi tần của trẫm mà trẫm vẫn thờ ơ?"

Tư Đồ Ngân mỉm cười, lập tức ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống.

"Trẫm mới chủ của thiên hạ này, không phải Hạ Lan Nhược!"

Vừa nghe đến câu nói này, Thanh Bình trưởng công chúa liền lập tức câm như hến cúi người xuống, trong miệng càng không ngừng nói bớt giận, thứ tội.

Nhưng bà còn chưa quỳ trên mặt đất được một hồi, một trận bước chân liền lập tức từ bàn từng bước ép tới gần bà, sau đó Thanh Bình trưởng công chúa liền được Tư Đồ Ngân đi tới trước mặt bà đưa tay chậm rãi đỡ lên.

"Thanh Bình tỷ, Hạ Lan Nhược là Hạ Lan Nhược, tỷ là tỷ. Bất luận như thế nào, trẫm vẫn không hi vọng lại bởi vì chuyện này mà tổn thương đến tình tỷ đệ của tỷ và ta, tỷ nói xem đúng không?"

Tư Đồ Ngân buông xuống tay đỡ Thanh Bình trưởng công chúa, cười nói như vậy.

"Tất... Tất nhiên."

Thanh Bình trưởng công chúa thoảng qua có chút đắng trong miệng.

Tuy nói trong lòng của nàng đã sớm có chuẩn bị rằng Đường Ninh có lẽ thật không chết, nhưng biết chuyện như vậy thật phát sinh, bà vẫn cảm thấy khó có thể tin.

Chỉ bất quá bà lại cảm thấy Đường Ninh tiến cung tuyệt sẽ không giống Tư Đồ Ngân trong miệng nói như vậy, chỉ là bởi vì Hạ Lan Nhược tùy ý làm bậy, trong lòng của hắn(TĐN) không cam lòng, lúc này mới cố ý gọi Đường Ninh giả chết vào cung, chân tướng sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, theo bà nghĩ, người đệ đệ này của bà tuy nói từ trước đến nay suy nghĩ cùng người bình thường khác nhau, hỉ nộ vô thường nhưng tuyệt không phải người tâm tính ngây thơ.

Nhất định còn có nguyên nhân gì mà bà không biết.

Cũng mặc kệ là nguyên nhân gì, bà bây giờ rõ ràng nhất chính là Đường Ninh từ đầu tới đuôi cũng là vì nhi tử hỗn trướng của bà mà tiến cung, vì để cơn thịnh nộ của Tư Đồ Ngân ngừng lại, đem A Nhược phóng xuất từ trong đại lao, không truy cứu chuyện hắn(HLN) khi quân võng thượng bắt cóc cung phi nữa mà chủ động đi theo Tư Đồ Ngân cung.

Mà nàng ngày đó nói với bà nhiều lời như vậy, cũng bất quá chỉ là tạm biệt cuối cùng với bà bà không duyên phận với nàng mà thôi.

Phủ tướng quân những ngày này luôn luôn không có động tĩnh quá lớn, nói không chừng bọn họ đã sớm biết được tin tức.

Chỉ cần nghĩ đến đây, nước mắt Thanh Bình trưởng công chúa liền lập tức làm mơ hồ hai mắt.

Nha đầu ngốc!

Có chuyện gì không thể cùng với người làm nương như bà nói một câu chứ, lại muốn một mình nhận lãnh tất cả mọi chuyện.

Tiểu tử ngu ngốc A Nhược kia có gì tốt, đáng giá để một cô nương tốt vì hắn, vì hắn...

Kỳ thật sau khi trở lại phủ quốc công, bà mới từ trong miệng người dưới tay của A Nhược biết được, A Nhược kỳ thật sớm đã đem Kỷ Mộ Thanh trộm ra từ trong hoàng cung, khi bà còn chưa đi, sớm đã bị nha đầu bên người Đường Ninh gặp được, vì thế nàng còn cố ý để sau khi bà rời đi mới đi tìm Kỷ Mộ Thanh, ai có thể nghĩ tới Kỷ Mộ Thanh lại bị thương ở đầu, đã mất đi ký ức.

Trên đời này chỉ sợ lại không có bất cứ người nào hiểu A Nhược hơn người làm nương là bà, nhớ tình bạn cũ mềm lòng, Kỷ Mộ Thanh nếu là hảo hảo thì còn tốt, nhưng bộ dáng trước kia, hắn vô luận như thế nào cũng không thể buông tay, nói không chừng còn để Đường Ninh thấy tận mắt hình ảnh hắn cùng Kỷ Mộ Thanh chung đụng.

Đường Ninh nói là vì hắn vào cung, chẳng bằng nói cô nương ngốc này căn bản chính là đang tác thành cho bọn hắn, lúc này mới tìm phương thức táng thân biển lửa rời đi, dù sao chỉ có như vậy mới có thể khiến thân phận thê tử của A Nhược hoàn toàn biến mất, đồng thời cũng thuận tiện để A Nhược tái giá.

Nghĩ như vậy, tâm Thanh Bình trưởng công chúa liền đau đến càng thêm lợi hại.

Cô nương tốt như vậy, là A Nhược cùng phủ quốc công bọn họ không có phúc khí...

Hết lần này tới lần khác bà cũng không tìm ra ai để trách cứ, trách Tư Đồ Ngân sao? Kỳ thật nói là hắn ở sau lưng tính toán làm Đường Ninh rời phủ quốc công, chẳng bằng nói là A Nhược tự tay đem Đường Ninh nhường lại.

Lúc này Thanh Bình trưởng công chúa thực sự không dám tưởng tượng, A Nhược khi biết được tất cả mọi chuyện phía sau đến cùng sẽ có tâm tình thế nào, có lẽ, hôm nay tiến cung chính là một sai lầm.

Bà nghĩ như vậy, ai ngờ đúng lúc này, một đạo hắc ảnh lặng yên không một tiếng động rơi ở bên người Tư Đồ Ngân, đồng thời tiến đến bên tai của hắn nhỏ giọng nói gì đó.

Vừa nghe đến lời ám vệ áo đen nói, Thanh Bình trưởng công chúa rõ ràng cảm giác được trước kia còn cười với bà, khóe miệng Tư Đồ Ngân nháy mắt kéo ra một đường cong băng lãnh máu tanh, sau đó thậm chí không nói gì với bà mà nhấc chân liền hướng đi ra ngoài điện.

Nhìn thấy bộ dáng kia, không hiểu sao tim Thanh Bình trưởng công chúa bỗng nhiên kịch liệt nhảy lên.

A Nhược còn ở bên ngoài...

Bệ hạ lại lộ ra tư thế giống như là muốn tìm ai tính sổ như vậy.

Chẳng lẽ...

Trong lòng quýnh lên, Thanh Bình trưởng công chúa nhấc chân định đuổi theo bước chân Tư Đồ Ngân.

Không ngờ, bà vừa mới đi đến cửa đại điện, liền lập tức bị hộ vệ ngoài điện ngăn cản.

Rơi vào đường cùng, Thanh Bình trưởng công chúa phải lui trở về trong điện, tay nắm vuốt khăn bởi vì lo lắng mà triệt để nắm đến cùng một chỗ, trừ ở trong lòng âm thầm cầu nguyện Hạ Lan Nhược vẫn đang thành thành thật thật ở tại chỗ chờ bà ra thì không còn cách khác.

Chỉ tiếc, Hạ Lan Nhược nhất định để bà thất vọng.

Bên này, nhờ chiêm chiếp dẫn đường mà không sai biệt lắm đi tới đường nhỏ không người, xuất hiện sau lưng Đường Ninh, Hạ Lan Nhược không thể tin nhìn gương mặt quen thuộc của Đường Ninh cách hắn chỉ có xa mấy mét, trực tiếp liền giật mình ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời hắn thậm chí đều đang hoài nghi, chính hắn có phải còn hãm trong mê man, căn bản chưa tỉnh lại hay không, nếu không sao lại nhìn thấy Đường Ninh sống sờ sờ đứng trước mặt của hắn chứ.

Không chỉ có hắn kinh ngạc, Đường Ninh cũng kinh ngạc vô cùng.

Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là Đường Ninh trước một bước lấy lại tinh thần, ôm chặt mèo trắng mềm mại trong ngực, cũng không chút nào do dự xoay đầu lại, nhấc chân định đi về phía trước.

Mặc kệ Đường Ninh trước mặt đến cùng là thật hay giả, hắn là dăng ở hiện thực hay là ngủ mơ, thấy Đường Ninh muốn đi, Hạ Lan Nhược sao mà chịu chứ.

Hắn vội vàng liền muốn đuổi theo, ai ngờ hắn vừa mới đi hai bước, mấy đạo bóng đen bỗng rơi xuống, ngăn trước mặt hắn.

Chỉ là mấy ám vệ phụng mệnh bảo hộ Đường Ninh còn chưa kịp nói cái gì, lúc trước nói muốn trở về lấy tấm thảm, tiểu nha hoàn Xuân Miên liền đã ôm một tấm thảm tơ, hứng thú bừng bừng chạy chậm trở về.

"Nương nương, tấm thảm em đã mang tới, Xuân Đàn tỷ tỷ nói trời lạnh, ban đêm phòng bếp sẽ chuẩn bị lẩu nóng hổi, ban đêm khi bệ hạ tới..."

Câu nói kế tiếp Xuân Miên còn chưa nói xong, bỗng nhiên ngẩng đầu, nàng liền lập tức thấy được một người căn bản không có khả năng xuất hiện ở đây, Xuân Miên liền lập tức trọn tròn mắt, ngây ngẩn cả người.

"Nương... Nương... Bệ hạ?"

Không sai biệt lắm đã xác nhận chính mình không có đang nằm mơ, Hạ Lan Nhược khó khăn lặp lại lần hai xưng hô của Xuân Miên, liền không thể tin nhìn bóng lưng Đường Ninh, hốc mắt lập tức liền đỏ lên.

"Thê tử của ta khi nào trở thành nương nương trong hậu cung của cữu cữu ta vậy? Vì cái gì ta tuyệt không biết..."

Hạ Lan Nhược bỗng dưng siết chặt nắm tay.

"Phủ quốc công cháy lớn, nàng không phải cùng hai nha hoàn thiếp thân của nàng chết trong lửa lớn vào đêm trước khi ta trở về sao? Vì cái gì nàng còn sống chứ, không chỉ có còn sống mà còn thành nương nương cao cao tại thượng trong cung!"

Hạ Lan Nhược gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Ninh, gằn từng chữ hỏi như vậy.

Nghe đến đó, Đường Ninh vẫn không có ý tứ xoay người lại, chỉ là nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Trả lời ta, trả lời ta, Đường Ninh!"

Hạ Lan Nhược điên cuồng mà hô lớn như vậy, đồng thời nước mắt cũng từ hốc mắt của hắn rơi xuống, cả người càng bởi vì dùng sức đến cực hạn mà khống chế không nổi run rẩy lên.

Từ từ nhắm hai mắt Đường Ninh cố gắng khống chế tâm tình của mình, bình phục một hồi lâu, cũng không có trả lời Hạ Lan Nhược, nhấc chân liền muốn đi về phía trước.

Đầu này Hạ Lan Nhược thấy nàng muốn đi, chỗ nào còn nhớ được ám vệ đang ngăn trước mặt hắn, cả người giống như điên mà liều mạng liền muốn hướng phía trước.

Lại một giây sau, Đường Ninh cùng Hạ Lan Nhược cùng nhau dừng lại tại chỗ, chỉ vì bọn họ thấy được, Tư Đồ Ngân không biết lúc nào bỗng nhiên xuất hiện ở dưới cây cách đó không xa, ôm lấy khóe môi dưới, vừa vặn nhìn bọn họ.

Thấy tầm mắt mọi người cùng nhau nhìn hắn, Tư Đồ Ngân cuối cùng từ dưới cây đi ra, sau đó hướng về phía Đường Ninh liền chậm rãi đưa ra hai tay.

"Ninh Ninh, đến đây."

Hắn cười nói.

Vừa nghe đến bốn chữ này, Hạ Lan Nhược chỉ cảm thấy trong đầu chợt nổ vang.

"Đừng, đừng đi qua, Ninh Ninh..."

Hạ Lan Nhược vô thức hô như vậy.

"Không cần đi qua, sắc trời không còn sớm, nàng nên cùng ta về nhà, nàng không có xảy ra chuyện, lại ở trong hoàng cung sao mà được? Bệ hạ tuy là cữu cữu chúng ta nhưng đến cùng cũng là nam tử, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng đã ở trong cung mấy ngày nay cũng đủ rồi, cùng ta trở về đi, người trong nhà đều đang đợi chúng ta, chúng ta về nhà hảo hảo sinh hoạt, về sau đều không để ý bất kỳ người nào khác, cũng chỉ có hai chúng ta, có được không?"

Giọng Hạ Lan Nhược run có chút lợi hại, nhưng trên mặt lại vẫn cố gắng chen ra một nụ cười.

Tư Đồ Ngân ngược lại là không nói gì, chỉ là luôn luôn hướng Đường Ninh mở rộng ra ngực của mình.

Mà lúc này nghe xong Hạ Lan Nhược lời nói, Đường Ninh tại nguyên chỗ đứng một hồi, liền chậm rãi hướng trước mặt Tư Đồ Ngân đi đến.

"Ninh Ninh, Ninh Ninh, nàng quay lại, quay lại nhìn ta, nàng quay lại... Nàng đã đồng ý với ta, nàng đồng ý bồi ta đến đầu bạc, nàng đã đồng ý với ta!"

Hạ Lan Nhược rốt cục mang theo tiếng khóc nức nở gầm nhẹ.

Chỉ tiếc tất cả đều là vô ích, đầu này Đường Ninh vừa bởi vì hắn nghẹn ngào dừng bước, trước đó còn đứng ở tại chỗ, Tư Đồ Ngân liền lập tức hai bước đi tới bên cạnh nàng, đưa cả người nàng đều ôm vào trong ngực của mình, "Bên ngoài lạnh, sao hôm nay đi ra ngoài cũng không khoác áo choàng, lần trước không phải làm cho nàng rất nhiều kiện y phục sao? Sao một kiện cũng không thấy nàng mặc? Không vừa sao? Hẳn là sẽ không đâu, những y phục kia đều là trẫm cố ý để y cục theo số đo nàng mà làm, sẽ không thể không vừa."

Tư Đồ Ngân một tay nắm cả bả vai Đường Ninh, một tay nắm vuốt tay hơi có chút lạnh buốt của nàng, nhíu mày nói như vậy.

"Nếu là không vừa, không sao, hôm nay trẫm lại để cho những người kia đến đo kích thước cho nàng một lần nữa, vào cung mấy ngày rồi, nàng sợ là mập một chút, y phục không vừa cũng là có thể."

(*🙂🙂 ế tới cuối đời đi)

Nói, hắn nắm tay Đường Ninh liền muốn đi về phía trước.

"Tư Đồ Ngân!"

Ai có thể nghĩ đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng của Hạ Lan Nhược lần nữa vang lên phía sau bọn họ.

Nghe được đối phương lại gọi thẳng tên hắn, Tư Đồ Ngân lập tức nhíu mày.

"Ta có khi nào đắc tội qua ngươi hay không, hay là ngươi thích cướp đoạt thê tử người khác? Đường Ninh nàng là thê tử ta dùng tam thư lục lễ, bái thiên địa, nhập qua động phòng, ngươi dựa vào cái gì ngăn ta cùng nàng gặp nhau? Luận thân phận, ngươi là quân ta là thần, luận huyết thống, ngươi là cữu cữu của ta, ngươi làm như thế thật không sợ người trong thiên hạ chế nhạo phỉ nhổ sao?"

"Ồ?"

Tư Đồ Ngân chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hạ Lan Nhược sau lưng, "Chế nhạo? Phỉ nhổ? Không nói đến trẫm không thèm để ý điểm ấy chế nhạo phỉ nhổ, chỉ nói thê tử của Hạ Lan Nhược ngươi không phải cũng sớm đã chết trong lửa lớn đêm đó ở phủ quốc công sao? Hiện tại đứng tại trước mặt ngươi, chỉ là nữ tử có tướng mạo đặc biệt tương tự thê tử ngươi mà thôi, người trong thiên hạ chế nhạo phỉ nhổ trẫm cái gì?"

Tư Đồ Ngân hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là chỉ cần ta đủ vô sỉ, người bên ngoài liền không có lý do chế nhạo ta.

"Ngươi... cháy lớn ngày ấy, ngươi dám nói không có quan hệ gì với ngươi hay không? Trước là Kỷ Mộ Thanh, hiện tại là thê tử Đường Ninh của ta, vì sao ngươi một lần lại một lần cướp đoạt nữ nhân ta yêu mến? Ta đến cùng cùng ngươi có thâm cừu đại hận gì?"

Hạ Lan Nhược nghiến răng nghiến lợi nói.

"Trẫm cần uốn nắn một sai lầm của ngươi, lúc trước Kỷ Mộ Thanh sở dĩ tiến cung cũng không phải trẫm cướp đoạt bức bách, mà là chính nàng ta chủ động, điểm này chính là ngươi đem đám người Kỷ Mộ Thanh, Kỷ Tương tất cả đều gọi vào trẫm trước mặt, cùng trẫm đối chất, trẫm cũng không chột dạ. Còn, Đường Ninh..."

"Nàng vì cái gì tiến cung, vậy thì phải hỏi ngươi, ngươi trộm đi một phi tử của ta, theo đạo lý, có phải nên bù cho ta một người hay không? Kỷ Mộ Thanh ngươi thích, trẫm liền đưa cho ngươi, trẫm đổi lấy Đường Ninh. Trẫm đương nhiên cũng đã hỏi nàng..."

"Nàng nói, chỉ cần trẫm đồng ý phóng xuất ngươi khỏi đại lao, về sau cũng sẽ không tiếp tục truy cứu, thành toàn duyên phận của ngươi cùng Kỷ Mộ Thanh, như thế nàng mới có thể tiến cung."

Nói, Tư Đồ Ngân liền cười khẽ.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, nghe được tin tức này, Hạ Lan Nhược lại cảm thấy đại não mình giống như là bị người cầm thiết chùy nặng nề nện xuống, cả người đều trố mắt tại chỗ.

["Nàng ta vốn là hậu phi, để nàng ta trở về, không được sao?"

"Chàng để Kỷ Mộ Thanh hồi hậu cung có được không? Chàng để nàng ta trở về... Cùng lắm thì chúng ta không ở kinh thành nữa, ta cùng chàng đi biên cương, về sau chúng ta không trở lại nữa, có được không?"

"Chàng sẽ chết, hay là nói chàng tình nguyện cùng Kỷ Mộ Thanh chết chung cũng không nguyện ý cùng ta sống, ta mới là thê tử của chàng mà!"

"Được, ta không bức chàng."

"Phải chiếu cố chính mình thật tốt."

"Ta đi trước."]

Thì ra là thế, thì ra là thế.

Nguyên lai ngày ấy Đường Ninh ở đại lao nói những lời kia là ý tứ này, khi đó nàng khả năng liền đã bị Tư Đồ Ngân quấn lên, sau khi hắn(HLN) làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nàng bị buộc phải quyết định hai lựa chọn, một là để hắn chịu dày vò trong lao ngục, hai là tiến cung.

Cho nên khi đó Đường Ninh mới ôm hi vọng cuối cùng vào đại lao gặp hắn, thế nhưng hắn đã làm gì?

Mộ Thanh cùng Đường Ninh, hắn không chút do dự chọn Mộ Thanh, thậm chí... Thậm chí còn nói nàng không nên ép hắn...

A.

Quả nhiên Đường Ninh không ép hắn, nàng chủ động lựa chọn tiến cung để đổi lấy hắn cùng Mộ Thanh an toàn ra lao.

Ha ha ha ha.

Nguyên lai ngày ấy hắn bồn chồn lo sợ không phải là không có lý do, nguyên lai Đường Ninh ngày ấy nói hắn chiếu cố chính mình thật tốt là bởi vì sau này nàng rốt cuộc không thể chiếu cố hắn, đi trước càng là muốn vi phạm ước định của hai người bọn họ, muốn rời đi.

Cả người Hạ Lan Nhược lảo đảo một chút, nước mắt làm mông lung mắt hắn.

Ninh Ninh, đó là Ninh Ninh của hắn, vì cái gì, vì cái gì...

Đường Ninh bị Tư Đồ Ngân mang đi, Hạ Lan Nhược thậm chí cũng không biết mình rốt cuộc là thế nào rời khỏi nơi đó, vừa mới đi tới không bao lâu, hắn liền nhìn thấy nương hắn một mặt lo lắng đứng dưới hiên, vừa nhìn thấy hắn xuất hiện liền lập tức tiến lên hai bước, lập tức kéo lại cánh tay hắn.

"Hoàng cung là nơi trọng địa, cũng không phải tiểu hài tử tại sao lại chạy loạn, nếu là..."

Câu nói kế tiếp Thanh Bình trưởng công chúa còn chưa nói xong, vừa mới ngẩng đầu, liền bị bộ dạng giống như là làm mất đi nửa cái mạng của Hạ Lan Nhược bây giờ dọa sợ.

Bà vừa định mở miệng hỏi thăm nhưng liên tưởng tới Tư Đồ Ngân lúc trước vội vàng rời đi, lại thêm bộ dáng Hạ Lan Nhược bây giờ.

Trong lòng bỗng nhiên lướt qua một suy đoán, Thanh Bình trưởng công chúa nhìn thấy một giọt nước mắt từ khuôn mặt của hắn rơi xuống, trong lòng nữ tử cung trang màu xanh lam tê rần, lúc này liền đem con của bà ôm vào trong ngực.

"A Nhược, chúng ta không có phúc khí, cũng đừng lại nghĩ nữa có được không? Con không phải thích Kỷ Mộ Thanh sao? Nương đồng ý, đồng ý, chỉ cần con nguyện ý, trở về chúng ta liền cưới nàng ta vào cửa, có được không?"

Nói, Thanh Bình trưởng công chúa lôi kéo hắn đi ra ngoài.

Ai ngờ, căn bản không thể kéo động.

"Cả đời này, thê tử của con chỉ có một mình Đường Ninh, ngoài ra không có ai khác."

Hạ Lan Nhược khàn giọng đến kịch liệt.

Nghe được câu này trong lòng Thanh Bình trưởng công chúa chua xót, không nói tiếp nữa, lôi kéo Hạ Lan Nhược xuất cung.

Ra hoàng cung, trở về phủ quốc công, Thanh Bình trưởng công chúa cùng Hạ Lan Nhược liền lập tức nghe được hạ nhân vội vàng chạy tới bẩm báo.

Nói là lúc bọn họ rời đi, Kỷ tiểu thư đã tỉnh lại, đều đã có thể nói chuyện ăn cơm, cũng không biết những tiểu nha hoàn nhiều chuyện kia ở bên tai của nàng nói gì, bây giờ Kỷ tiểu thư lại sốt cao, bất kể thế nào cũng không hạ xuống được, trông hung hiểm cực kì, sợ là... Sợ là qua không được...

Vừa nghe đến chỗ này, cho dù không thích Kỷ Mộ Thanh, nhưng đến cùng cũng là mạng người, Thanh Bình trưởng công chúa không hề nghĩ ngợi đi vào kho lấy gốc nhân sâm ngàn năm của bà, liền dắt Hạ Lan Nhược ngơ ngơ ngác ngác tranh thủ thời gian chạy tới.

Đút nhân sâm, lại rót thuốc, tình huống của Kỷ Mộ Thanh cuối cùng không còn hung hiểm như lúc trước.

Một phương diện hi vọng tìm một chút chuyện cho Hạ Lan Nhược làm, một phương diện khác cũng hi vọng Kỷ Mộ Thanh có thể làm Hạ Lan Nhược quên Đường Ninh bây giờ đã tiến cung, do dự lại do dự, Thanh Bình trưởng công chúa nhẫn nhịn lại trong lòng không thích, đem Hạ Lan Nhược lưu lại bên giường Kỷ Mộ Thanh.

Còn chuyện khác sau này hãy nói đi.

Mà bị lưu lại bên giường Kỷ Mộ Thanh, mắt Hạ Lan Nhược rõ ràng nhìn người trên giường nhưng tâm lại cũng sớm đã bay vô tung vô ảnh.

Thậm chí, trong lòng còn lên suy nghĩ ích kỷ: Nếu là Mộ Thanh tự do cần Đường Ninh đến đổi, vậy thì hắn tình nguyện hắn từ đầu tới đuôi đều không đem nàng ta từ trong lãnh cung của Tư Đồ Ngân đi ra.

Nghĩ như vậy, hắn bỗng nhiên chú ý tới nằm trên giường cả người Kỷ Mộ Thanh một chút liền không được bình thường, phảng phất như trong mơ bị người nào bóp lấy cổ, nàng trực tiếp liền vươn hai tay lên, trong miệng còn không ngừng mà hô hào gì đó.

Hạ Lan Nhược kinh ngạc, hắn bỗng nhiên liền nghe được trong lời của đối phương có cái tên Đường Ninh.

"... Tần Đường Ninh, không phải ta hại chết ngươi, đừng đến tìm ta, đừng giết ta..."

"Ta không phải cố ý... Lãnh cung quá khổ, ta mới viết huyết thư... Ta muốn tiếp tục sống! Người giang hồ dịch dung kia...là ta kêu gia gia... để hắn cùng Tử Sơ gặp nhau, thế nhưng không dùng, không dùng..."

"Không có cách nào, ai bảo Tử Sơ thích ngươi như vậy... Huynh ấy rất thích ngươi... Ta trừ giả mất trí nhớ... Không có cách nào khác... Ta không phải cố ý."

"Cứu mạng, cứu mạng! Tử Sơ ta sai rồi... Từ vừa mới bắt đầu ta không nên nghe lời của gia gia... Tiến cung... Mau cứu ta!"

...

Ai cũng không rõ Kỷ Mộ Thanh đến cùng mơ thấy gì.

Trừ --

Một thân một mình ghé vào trước bàn trang điểm Vị Ương Cung, Đường Ninh tùy ý giơ tay liền đem đông châu đẩy đến trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy êm tai.

Đúng thế, thế giới trước mua tái hiện ác mộng, trùng hợp còn lại một cái, nắm nguyên tắc không lãng phí, Đường Ninh liền dùng.

Ai có thể nghĩ tới, vị Kỷ tiểu thư này trông là kẻ hung hãn, không ngờ lá gan lại nhỏ như vậy, còn sợ quỷ nha.

Đúng vậy, bị dịch dung, lại trong lãnh cung bị hành hạ lâu như vậy, nguyên chủ nhìn thấy không ít người tựa như nữ quỷ.

Mà lúc này, nghe xong "Lời từ đáy lòng" của Kỷ Mộ Thanh, Hạ Lan Nhược ngay từ đầu vẫn chỉ là tay run, nhưng rất nhanh toàn thân trên dưới đều run lên theo.

Thì ra là giả, hết thảy đều là giả.

Lúc trước bị buộc tiến cung là giả, mất trí nhớ là giả, cái gì cũng là giả.

Vậy ai đến nói cho hắn biết, có cái gì là thật?

19h45-22h30 25/10/2022

Gần 4600 chữ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.