[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

Chương 129: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (43)



Editor:KL

Một đêm mưa qua đi, không khí sáng sớm ngày hôm sau cũng mát mẻ hơn mấy phần, chim hót không ngừng vang lên bên ngoài Vị Ương Cung, lúc này trong điện bao phủ một vệt nắng sớm trong suốt.

Bởi vì cửa tủ vốn không đóng chặt, ánh sáng bên ngoài rất nhanh xuyên vào trong ngăn tủ, rơi ở trên vách, trên mặt Tư Đồ Ngân đang ngủ say sưa.

Ánh sáng kí,ch thích khiến cho trong lúc ngủ mơ lông mi đen rậm của Tư Đồ Ngân nhẹ nhàng rung động, mi tâm hơi hơi nhíu, rất nhanh hắn liền mở mắt.

Vừa thấy rõ ràng chỗ mình đang ở, Tư Đồ Ngân còn có chút chưa lấy lại tinh thần, có thể là ký ức đêm qua đánh tới, nhớ ra cái gì đó cả người Tư Đồ Ngân triệt để tỉnh táo lại, cảm nhận được phân lượng trên vai, hắn bỗng nhiên cúi đầu, mượn ánh sáng xuyên qua cửa tủ nhìn ngủ nhan điềm tĩnh của Đường Ninh.

Lúc này, ký ức liên quan tới đêm qua của Tư Đồ Ngân cũng càng thêm rõ ràng.

Vừa nghĩ tới đêm qua, người kia dùng tay ấm áp mềm mại che hai tai hắn, âm thanh sấm sét dần dần an tâm an bình rời hắn mà đi, nghe thấy tiếng hát đồng dao vang lên, cảm giác được tái sinh trong lòng hắn cũng cùng bay lên.

Vì cái gì?

Nhìn thấy bộ dáng phát bệnh của hắn đêm qua buồn nôn như vậy, vốn bị hắn ép vào cung, từ trong lòng không thích hắn, Đường Ninh không phải nên càng chán ghét, càng phiền sao?

Vì sao...

Tư Đồ Ngân mang ánh mắt kinh ngạc nhìn gương mặt nữ tử ngủ hơi có chút phiếm hồng, từ sau khi cùng Đường Ninh gặp nhau, lực chú ý chưa hề rời khỏi mùi thơm tỏa ra trên người nàng, Tư Đồ Ngân lần đầu hoàn toàn quên đi dị hương trên người Đường Ninh.

Chỉ cần nhìn nàng như vậy cũng cảm thấy trong lòng hảo hảo vui vẻ.

Nhìn một chút như vậy, ma xui quỷ khiến, hắn bỗng nhiên duỗi ra ngón tay, khẽ chạm gương mặt trông thật mềm non của Đường Ninh, lại đụng một cái.

Tứ chi tiếp xúc thân mật khiến cho cả người Tư Đồ Ngân đều sinh ra một cảm giác thỏa mãn không nói rõ được cũng không tả rõ được, phảng phất như chỉ cần chạm như vậy liền có thể làm lòng hắn mềm mềm lún xuống.

Mà khuôn mặt của nàng cũng quả thật giống như hắn nghĩ, vừa mềm lại nóng.

Nóng?

Mới nghĩ tới đây, ánh mắt Tư Đồ Ngân run lên, lập tức dùng tay trên trán của Đường Ninh thử một chút nhiệt độ.

Thử xong, hắn phịch một tiếng liền lập tức đá văng cửa tủ trước mặt, sao lại nóng như thế?

Nhất định là đêm qua ở trong tủ bị lạnh, lúc này mới...

Nôn nóng, sợ hãi, kinh lo các loại cảm xúc dâng trào trong lòng Tư Đồ Ngân, trong lúc nhất thời hắn thậm chí cũng không kịp phái người đi gọi thái y đến mà là trực tiếp mò lên trên giường đem chăn gấm đắp cho Đường Ninh cực kỳ chặt chẽ, đến giày cũng không kịp mang liền cõng nàng dùng khinh công thẳng đến thái y viện mà đi.

Một đầu, một đám quan viên sáng sớm đến thái y viện điểm danh, vừa mới ngồi chưa được bao lâu, cả sách thuốc cũng chưa lật ra liền thấy Hoàng đế quần áo không chỉnh tề, lưng cõng chăn gấm, khuôn mặt trắng bệch xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Tư Đồ Ngân đến làm một buổi sáng sớm của thái y viện bắt đầu người ngã ngựa đổ.

Dưới sự bức bách của hắn, chỉ một bệnh phong hàn nho nhỏ cũng làm đám thái y này trị cho ra hoa.

Thẳng đến xế trưa, Đường Ninh chậm rãi vừa tỉnh lại, Tư Đồ Ngân mới rốt cục đình chỉ giày vò trên dưới thái y viện.

"Bệ..."

Tỉnh táo lại Đường Ninh thấy bộ dáng bây giờ của Tư Đồ Ngân, lòng tràn đầy kinh ngạc còn chưa nói gì, bên kia thuốc thái y làm cho nàng liền đã xong, nhìn thấy chén dược trấp đen sì, Đường Ninh còn chưa có ý kiến gì, ngồi bên giường nàng một tấc cũng không rời Tư Đồ Ngân liền đã trước một bước nhíu chặt lông mày, "Thuốc này trông rất đắng, trẫm không phải đã nói với các ngươi, thuốc không thể quá đắng sao?"

"Cái này..."

Tiểu y bưng dược trấp một mặt khó xử, từ xưa thuốc đắng dã tật, bọn họ trong nhận thức biết được thuốc không đắng liền không có hiệu quả.

"Không có chuyện gì, chút đắng ấy không có gì ảnh hưởng, ngươi đi xuống trước đi..."

Đường Ninh hợp thời mở miệng giải vây, đưa tay nhận lấy chén thuốc, vừa chuẩn bị đưa chén thuốc còn nóng tới bên miệng uống một ngụm, ai có thể nghĩ nàng vừa mới nhận lấy, Tư Đồ Ngân liền đặc biệt tự nhiên nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, dùng thìa khuấy dược trấp bên trong, lại thổi thổi, lúc này mới múc một muỗng thuốc, run run rẩy rẩy đưa tới bên miệng Đường Ninh.

Thấy thế, Đường Ninh nhất thời một mặt kinh ngạc nhìn hắn, nhìn trên mặt hắn không tự chủ được nhiễm lên một vệt đỏ mỏng.

"Uống nhanh!"

Hắn ác thanh ác khí nói.



"Ừm... Ừm."

Vì không để hắn xấu hổ, Đường Ninh vội vàng đình chỉ cười, há miệng vừa định đem thuốc kia uống hết, ai ngờ nàng uống, Tư Đồ Ngân bên kia liền nâng thìa làm cuối cùng nàng uống vào trong miệng cũng chỉ có nửa thìa mà thôi, còn nửa thìa kia toàn bộ đổ lên chăn.

Thấy thế, Đường Ninh bức chính mình không nhìn tới nước đọng chăn gấm, tiếp tục uống thuốc Tư Đồ Ngân đút, nhưng bất đắc dĩ người này giống như trước kia chưa từng chăm sóc ai nên cũng không thắp sáng kỹ năng chăm sóc người khác, vẫn uống nửa muỗng đổ nửa muỗng, lúc này chăn gấm đang đắp trên người Đường Ninh vẫn hoàn toàn không thể nhìn không nói, ngay cả trên vạt áo cũng văng đến không ít.

Nàng thấy Tư Đồ Ngân còn muốn đút cho nàng, thực sự nhịn không nổi nữa Đường Ninh rốt cục mở miệng thăm dò, "Nếu không để ta tự mình uống?"

Nàng không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng Tư Đồ Ngân liền lập tức yên lặng nhìn nàng, "Nàng có phải chê ta tay chân vụng về hay không?"

Nói, khí nộ ủy khuất chợt lóe qua trong lòng hắn.

Tư Đồ Ngân cũng là không nghĩ tới, hắn thật vất vả chăm sóc người ta một chút còn bị chê, lúc này hắn liền có chút giận đem nửa bát thuốc còn lại chén thuốc trực tiếp nhét vào trong tay Đường Ninh, ngồi ở một bên bắt đầu sinh ra dỗi hờn.

Rõ ràng tối hôm qua còn ôn nhu bịt tai cho hắn, thậm chí còn hát đồng dao cho hắn nhưng hôm nay liền bắt đầu ghét bỏ hắn, nàng cũng quá dễ thay đổi rồi.

Nữ nhân dễ thay đổi.

Thế nào cũng không nghĩ tới nàng chỉ là muốn tự mình uống thuốc lại như chọc phải tổ ong vò vẽ, Đường Ninh hiện tại liền có chút kinh ngạc nhìn Tư Đồ Ngân giống như đang tức giận, nhìn mắt đối phương chớp mở, bộ dáng cũng không biết suy nghĩ cái gì, lúc này đã cảm thấy trong lòng có chút buồn cười.

Nhưng nàng không thể cười, nàng dám khẳng định, nếu hiện tại nàng dám cười Tư Đồ Ngân, đối phương tuyệt đối sẽ thẹn quá hoá giận, nói không chừng còn có thể phẩy tay áo bỏ đi.

Nhìn thấy Tư Đồ Ngân lúc này quần áo không chỉnh tề, tóc hơi có chút lộn xộn, thậm chí liền giày cũng không mang, Đường Ninh ở trong lòng cong cong khóe môi.

Vậy phải dỗ dành sao?

Dỗ dành nha, đây là sở trường của nàng.

Mấp máy khóe môi, Đường Ninh cố ý múc một muỗng dược trấp hướng miệng chính mình đưa tới, ai ngờ mới đưa đến một nửa, tay run làm nửa thìa thuốc đổ toàn bộ trên thân, một cái chớp mắt, nàng liền lập tức thấp giọng hô.

Tư Đồ Ngân vừa vặn liếc mắt nhìn thấy màn này, lập tức liền chú ý tới Đường Ninh một mặt khó chịu đem thìa lại thả lại đến trong chén, vô thức nhìn hắn.

Thấy thế, Tư Đồ Ngân lập tức thu hồi ánh mắt, lập tức rất nhanh liền cảm nhận được ống tay áo của mình bị người nhẹ nhàng giật giật, "Bệ hạ, bệnh của thần thiếp còn chưa hết, tay giống như không có lực, người phát thiện tâm, giúp ta một chút có được hay không?"

Đường Ninh bên này cầu, Tư Đồ Ngân liền không chịu được nữa, ánh mắt càng kịch liệt gợn sóng.

Thấy có hiệu quả, Đường Ninh tiếp tục không ngừng cố gắng, "Van cầu người, thần thiếp rất cần..."

Câu nói kế tiếp Đường Ninh thậm chí đều chưa nói xong, liền lập tức nhìn thấy trước đó quay lưng về phía nàng mà ngồi, Tư Đồ Ngân lúc này mới chậm rãi xoay người lại, khóe miệng hơi vểnh, còn liếc nàng. Nếu nàng không nhìn lầm, trong mắt đối phương sáng loáng viết, hiện tại biết mới trẫm tốt sao, thật không có cách nào với nàng.

Xem hiểu hàm nghĩa của ánh mắt này, Đường Ninh thực sự là có chút nhịn không được, lúc này liền trầm thấp nở nụ cười.

Càng cười thanh âm càng lớn, càng cười thanh âm càng ngọt.

Thấy nàng sinh cơ bừng bừng bộ, đường cong khóe miệng của Tư Đồ Ngân cũng không khống chế mà rõ hơn.

Mà lúc này, ngoài cửa nghe được tiếng cười, Phương Viện Lệnh cũng cười híp mắt nắn vuốt râu, chưa được một hồi, giống như là nghĩ đến cái gì, lão liền lập tức nhíu nhíu mày.

Xem ra bệ hạ bây giờ giống như là lưu tâm vị Ninh phi nương nương này, nhưng nếu phương hướng bọn họ nghiên cứu không sai thì đường sống của bệ hạ tám chín phần mười rơi vào trên người vị Ninh phi nương nương này.

Dù sao bây giờ dị hương trên người nương nương cũng chỉ là có thể tạm thời ngăn chặn độc tố đã tới giai đoạn thứ hai trong cơ thể bệ hạ mà thôi, đến giai đoạn thứ ba, sợ là đến mùi thơm trên người nương nương cũng không áp chế nổi.

Mùi thơm xác thực áp chế không nổi nhưng máu thì sao?

Nếu bọn họ cuối cùng phát hiện máu tươi của Ninh phi nương nương có thể triệt để quét sạch kịch độc trong cơ thể bệ hạ, như vậy đến lúc đó...

Ở trong lòng nặng nề thở dài, trong lúc nhất thời, ngay cả Phương Viện Lệnh xảo trá như cáo cũng nghĩ không ra kế sách gì vẹn toàn đôi bên.

Đường Ninh một bệnh thế này liền bệnh trọn vẹn bảy ngày, cả người mới rốt cục không cần Tư Đồ Ngân phục thị uống dược trấp.

Khác với hoàng cung vắng ngắt, bởi vì sắp tới gần lễ hội hoa nổi danh nhất triều Đại Lâm, kinh thành đã sớm ngày càng náo nhiệt, thậm chí hai bên đường phố liền bắt đầu bày bán các loại hoa.

Nghe nói lễ hội hoa của triều Đại Lâm sẽ tổ chức ba ngày liên tiếp, trong vòng ba ngày, dân chúng sẽ ra bên ngoài ngắm hoa, trong nhà cắt hoa giấy đỏ, thả hoa đăng, tổ chức hội trăm hoa, trong nhà cũng sẽ trồng hoa cắm hoa, ăn bánh hoa uống trà nhài để chúc mừng.

Tây Hà huyện đến cùng chỉ là địa phương nhỏ, đến lễ hội hoa cũng chỉ là tùy ý qua loa, nguyên chủ từng ngắm hoa trong nhà một mình, người ít còn không giàu có, thực sự là muốn náo nhiệt cũng náo nhiệt không nổi.

Kinh thành lại khác biệt, căn cứ Xuân Miên, Xuân Đàn miêu tả, ngày đầu tiên của lễ hội hoa, trên đường sẽ tổ chức một giải thi đấu làm thơ muôn hoa đua thắm, trước so hoa, sau so tài.

Tài tử thắng được sẽ có được Hoa vương xinh đẹp nhất trong muôn hoa đua thắm, nghe nói trong một năm sẽ được hoa thần phù hộ, mọi chuyện trôi chảy, bình an.

Thấy Xuân Miên nói đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Đường Ninh mím môi liền cười, "Vậy sao? Ta không biết, thời điểm đến kinh thành lễ hội hoa qua lâu rồi, lễ hội hoa mấy ngày nữa ta lại ở trong cung không thể ra ngoài..."

Nói, trong mắt Đường Ninh chợt lóe qua vẻ cô đơn.

"Muốn đi? Trẫm dẫn nàng ra ngoài dạo chơi được không?"

Không nghĩ tới các nàng trò chuyện đều bị Tư Đồ Ngân không biết lúc nào xuất hiện ở cửa điện nghe thấy, Đường Ninh bỗng nhiên quay đầu, Xuân Miên, Xuân Đàn bên cạnh càng vội vàng cúi người hành lễ.

"Bệ hạ muốn dẫn thần thiếp ra ngoài?"

Trong mắt Đường Ninh nhất thời dâng lên một vệt kinh hỉ, nhưng rất nhanh kinh hỉ này liền biến mất vô tung vô ảnh, nàng vô thức cười cười, "Bệ hạ lại đùa ta tìm vui vẻ..."

Thấy Đường Ninh không vui, Tư Đồ Ngân một chút liền nhíu lại lông mày, "Sao lại đùa nàng tìm vui vẻ chứ? Trẫm nói muốn dẫn nàng ra ngoài liền mang nàng ra ngoài..."

"Thế nhưng ta hiện tại..."

Đường Ninh một mặt do dự.

"Hiện tại thế nào?"

Tư Đồ Ngân vẫn có một ít khó hiểu.

"Bệ hạ quên rồi sao? Bây giờ trong mắt người ở bên ngoài, ta sớm đã chết trong lửa lớn ở phủ quốc công đêm đó, sao lại có thể xuất hiện trước mặt bọn họ chứ?" Đang nói chuyện, Đường Ninh khẽ cắn mô.i dưới, "Bất quá cũng không sao, ta cảm thấy ta ở trong cung cũng rất tốt, không phải nhất định phải đi xem hoa gì đó làm gì, hoa trong ngự hoa viên chẳng lẽ còn không đủ nhìn sao?"

Nàng cố gắng lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Cười như vậy khiến cho lòng Tư Đồ Ngân lại vô cùng khó chịu.

Đúng vậy, bây giờ Đường Ninh là gì đâu, lửa lớn đêm đó ở phủ quốc công đã triệt để xóa đi tồn tại của nàng, rõ ràng ở ngay bên cạnh hắn nhưng lại không danh không phận, giống như là không thể lộ ra ngoài ánh sáng.




Thế nhưng dựa vào cái gì?

Cho dù có người đã làm sai chuyện thì đó cũng là Kỷ Mộ Thanh cùng Hạ Lan Nhược, Đường Ninh dựa vào cái gì lại phải trốn trốn tránh tránh chứ!

Lại nói, nữ nhân của hắn tại sao phải không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Bên này thấy rõ biểu lộ của Tư Đồ Ngân, Đường Ninh ở trong lòng cong khóe môi, mặc dù không nhìn thấy độ thiện cảm nhưng nàng cảm thấy qua đêm dông tố kia, nàng hẳn là xoát không ít độ thiện cảm, thời điểm trở về tầm mắt của đại chúng dù sao coi như tăng độ yêu thích, nàng cũng thật không thích xoát một cách lén lén lút lút như hiện tại.

Nàng cần phải ẩn thân như vậy sao?

Lễ hội hoa lần này, nàng trái nghĩ bên phải nghĩ, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có vị trí Hoàng hậu là có thể xứng với nàng, hi vọng Tư Đồ Ngân có thể lĩnh ngộ một chút.

Mặc dù sau khi cuộc nói chuyện hôm nay kết thúc Tư Đồ Ngân không có lập tức mở miệng nói muốn dẫn nàng đi xuất cung xem lễ hội hoa rầm rộ gì đó, nhưng Đường Ninh biết, nàng xuất cung chỉ sợ đã thành chuyện chắc như đinh đóng cột.

Không phải sao, mấy ngày sau, ngày đầu tiên của lễ hội hoa ở kinh thành, Tư Đồ Ngân liền thần thần bí bí bịt kín mắt nàng, nói muốn dẫn nàng đi đến một chỗ.

Chờ miếng vải trên mắt bị Tư Đồ Ngân nhẹ nhàng giật xuống, rơi vào tầm mắt Đường Ninh chính là kinh thành đèn đuốc xán lạn hơn phân nửa, mà chỗ đứng của nàng lúc này chính là trên tường thành cao cao.

Đường Ninh không thể tin nhìn đám người đi lại rộn rộn ràng ràng phía dưới, nhìn hai bên đường bày đầy các loại hoa, nhìn cạnh sông hộ thành cách đó không xa, mấy tiểu cô nương thả hoa đăng đủ loại hình dạng, hứa đủ loại kỳ vọng tốt đẹp, khóe miệng Đường Ninh cũng không khỏi được giương lên.

"Đẹp không?"

Tư Đồ Ngân không chớp mắt nhìn bên mặt tươi đẹp xán lạn của Đường Ninh, trong lòng hắn bỗng nhiên bịch bịch nhảy dựng lên, vô thức hỏi.

"Đẹp lắm."

"Phía dưới càng đẹp, ta mang nàng xuống dưới dạo chơi, muốn không?"

Tư Đồ Ngân hỏi lần nữa.

"Có thể chứ?"

Đường Ninh bỗng nhiên quay đầu, mắt tinh tinh phát sáng nhìn Tư Đồ Ngân.

Thấy ánh mắt nàng như vậy, trong lòng Tư Đồ Ngân tràn ra một cảm giác thỏa mãn khó mà hình dung.

"Đương nhiên có thể."

Nói, hắn dắt Đường Ninh, liền theo cầu thang hướng ngoài thành.

Còn chưa đi ra, Tư Đồ Ngân liền đã trước một bước mang lên mặt nạ cho mình, đồng thời còn mang mạng che mặt cho Đường Ninh.

Mạng che mặt?

Đường Ninh nhíu mày, luôn cảm thấy biểu lộ của Tư Đồ Ngân trông có chút không đúng, xem ra giống như một hồi sẽ có chuyện gì phát sinh nha!

Đợi bọn họ đều che xong, Tư Đồ Ngân liền lập tức lôi kéo tay Đường Ninh chạy ra bên ngoài đầu khu phố, trên đường đi hai người mua hoa, ăn đủ loại điểm tâm từ hoa, thậm chí còn cùng nhau thả một cái đèn hoa đăng, Đường Ninh liền chú ý đến tay Tư Đồ Ngân nắm nàng giống như sớm đã có mục đích đi đến đâu đó.

Đi theo hắn đến chỗ ấy, Đường Ninh mới phát hiện Tư Đồ Ngân mang nàng tới nơi tổ chức muôn hoa đua thắm mỗi năm một lần trong kinh, mà lúc này nơi này người đã sớm đầy ắp ba tầng trong ba tầng ngoài.

Chỉ có thể nói cái gọi là lực ảnh hưởng của muôn hoa đua thắm thật sự rất lớn, nơi này sợ là tụ tập hơn phân nửa người kinh thành, đặc biệt là trong bao sương của những tửu lâu bên đường càng ngồi đầy các quan to hiển quý.

Nàng để hệ thống tuỳ ý lướt qua, liền quét ra những người nào tới.

Ngồi ngay ngắn ở phía trước cửa sổ, Vệ Cảnh không ngừng uống trà, biểu lộ lạnh lùng, ngồi trong một phòng khác, Tần Thiên Thiên dáng người gầy gò, oán khí liên tục xuất hiện, trong phủ quốc công bị Thanh Bình trưởng công chúa cứng rắn ngăn đón không cho rời đi, Hạ Lan Nhược không biết lúc nào lại cùng Kỷ Mộ Thanh phủ Thừa tướng pha trộn đến cùng một chỗ, một mặt xấu hổ, ánh mắt lại oán độc, còn có một ít đám đại thần triều đình khác.

Có trời mới biết một lễ hội hoa muôn hoa đua thắm mà thôi, người tới thế nào đầy đủ như vậy chứ.

Không hiểu, Đường Ninh đã cảm thấy những người này tề tụ, cùng Tư Đồ Ngân mang theo mặt nạ đứng bên cạnh nàng cởi không ra liên quan.

Hắn đây là muốn làm gì?

Rất nhanh, Đường Ninh liền biết hắn muốn làm gì.

Cái gọi là muôn hoa đua thắm, dựa theo tập tục năm trước, chia làm hai phần: nửa trước và nửa sau.

Hơn nửa trước so hoa, nửa sau so tài.

Đường Ninh bọn họ tới tương đối trễ, bây giờ hơn nửa trước so hoa so đã kết thúc, Hoa vương năm nay là một đóa mẫu đơn vàng óng ánh nở tiên diễm, lúc này đang được cắm trong một bình bạch ngọc, cho dù trong bốn phía đèn đuốc chiếu rọi cũng không có bị đoạt đi nửa phần ánh sáng, không thẹn với danh Hoa vương.

Nửa sau liên quan tới thi so tài bắt đầu.

Ai ngờ đúng lúc này, Tư Đồ Ngân bỗng nhiên liền buông lỏng ra tay luôn luôn nắm tay của nàng, tiến tới bên tai của nàng, dùng chỉ có thanh âm hai người bọn họ có thể nghe được mang theo vui vẻ nói, "Thấy này nhìn Hoa vương kia nãy giờ, thích không? Hay nàng ở đây đợi trẫm một lát, trẫm rất nhanh liền đem Hoa vương thắng về cho nàng được không?"

"Aiz..."

Đường Ninh thậm chí cũng chưa kịp ngăn cản, Tư Đồ Ngân liền đã lên đài.

Nàng biết người này giết người thật lành nghề, nhưng thật không biết hắn cũng có chút thành tích văn thơ.

Nếu nói lúc trước nàng không có ôm hi vọng gì về hắn, mắt thấy Tư Đồ Ngân như đinh đính trên đài không đi, ngược lại đem từng thanh niên tài tuấn từ trên đài đi xuống, chung quanh tiếng hoan hô càng lúc càng lớn, Đường Ninh cũng giống là bị lây nhiễm, tâm cao cao nhấc lên, cũng vì hắn mà hoan hô.

Nửa sau này cũng là có thời gian hạn chế, giới hạn một canh giờ, chỉ cần có người có thể đứng trên đài cho đến cuối cùng, như vậy hắn coi như thắng, Hoa vương cũng tất nhiên mà về tay hắn.

Xung quanh tiếng hoan hô càng lúc càng lớn, thậm chí liền chú ý của quan to hiển quý trong tửu lâu bốn phía cũng đều bị hấp dẫn.

Bọn họ hướng phía dưới nhìn một chút mới biết được, nguyên lai là đã có người trên đài muôn hoa đua thắm một canh giờ, bất luận ai đi lên đều không cách nào làm hắn đi xuống, mới khiến cho tất cả mọi người kích động như vậy.

Cũng không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không, trong bao sương tửu lâu Thanh Bình trưởng công chúa bao gồm mấy vị đại thần không hiểu sai cảm thấy thân ảnh trên đài dưới lầu kia quá phận quen thuộc.

Rất nhanh, một cái tên người liền hiện lên trong đầu bọn họ, chỉ bất quá vừa mới nổi lên, những người này liền tranh thủ thời gian hãi hùng khiếp vía lắc đầu.

Sao lại nghĩ đến Sát Thần kia chứ?

Hắn từ trước đến nay ghét nhất là náo nhiệt, lúc này sợ là liền hoàng cung còn không ra, sao lại xuất hiện vào lễ hội hoa này, thậm chí là trên đài của muôn hoa đua thắm, so thơ ca cùng người khác!

Là thế đạo này điên rồi hay là bọn hắn điên rồi!




Như vậy nghĩ xong, lực chú ý của bọn họ cũng không khỏi bị lầu dưới náo nhiệt hấp dẫn, trong lúc nhất thời, mấy quan to hiển quý bọn họ lại cũng cùng dân chúng thấp cổ bé họng say sưa xem trận muôn hoa đua thắm này.

Nhìn một chút, bọn họ thậm chí ngẫu nhiên còn có thể bởi vì câu thơ tinh diệu mà vỗ tay khen hay theo.

Biểu hiện như vậy, vị nam tử vô danh mang theo mặt nạ này tất nhiên thắng cuộc.

Không chỉ có như thế, thậm chí còn dẫn tới trên lầu mấy tên đại thần quý tài để ý, trực tiếp gọi tới gã sai vặt, để bọn hắn sau khi muôn hoa đua thắm kết thúc đi hỏi thăm một chút lai lịch của vị nam tử này, nếu có thể, bọn họ còn muốn đem hắn chiêu mộ dưới trướng mình.

Nhận mệnh lệnh bọn sai vặt xuống lầu tìm hiểu.

Mà đầu này, thắng tranh tài Tư Đồ Ngân từ người làm chủ nhận lấy Hoa vương trong tay, đối phương chúc mừng còn chưa nói xong, hắn trực tiếp thẳng hướng Đường Ninh dưới đài.

"Kỳ thật hôm nay, ta lên đài chủ yếu là vì phu nhân của ta thích Hoa vương này, nàng lúc trước liền đã nhìn hồi lâu, nếu có thể, ta hi vọng có thể đem Hoa vương ngụ ý bất phàm này chuyển tặng cho thê tử của ta, không biết có thể hay không?"

Vừa nghe đến như vậy, tiếng hoan hô lập tức càng lớn hơn.

Bên này Đường Ninh một mặt bị hành động chuyển tặng của Tư Đồ Ngân làm cho mộng, một phương diện khác tức thì bị tiếng phu nhân, thê tử của Tư Đồ Ngân làm cho. chưa tỉnh hồn lại.

Mà lần theo ánh mắt Tư Đồ Ngân, mọi người rất nhanh liền đem ánh mắt chuyển dời đến trên thân Đường Ninh.

Cuối cùng trong chúc phúc trêu ghẹo reo hò của mọi người, dưới ánh mắt sáng rực của Tư Đồ Ngân, Đường Ninh không thể làm gì khác hơn là lên đài.

Vừa mới đi tới bên người Tư Đồ Ngân, kéo một cái góc áo của hắn, thấp giọng hỏi hắn muốn làm gì.

Liền nhìn thấy Tư Đồ Ngân nhẹ nhàng bẻ đi thân cành của Hoa vương mẫu đơn, sau đó cẩn thận từng li từng tí đem mẫu đơn vàng cài trên tóc nàng, ánh mắt lưu luyến, động tác ôn nhu, làm Đường Ninh nhất thời thậm chí đều có chút mê hoặc.

Cài xong mẫu đơn, cũng không biết là Tư Đồ Ngân cố ý hay là vô tình, nhẹ đưa tay, mạng che mặt của Đường Ninh liền lập tức từ trên mặt của nàng trượt xuống, trực tiếp lộ ra khuôn mặt so với mẫu đơn vàng cài trên tóc nàng còn tinh xảo tuyệt mỹ hơn mấy phần.

Vừa mới nhìn thấy sắc đẹp này, bách tính phía dưới trước đó còn ồn ào náo nhiệt giờ lại cùng nhau thở một hơi lãnh khí, đừng nói là bọn họ, ngay cả đám người trong bao sương tửu lâu cũng đều nín thở theo.

An tĩnh mấy giây lát, thẳng đến một tiếng kinh hô ồn ào nổ vang bên tai của bọn họ.

"Tần Đường Ninh, ngươi không phải chết rồi sao?"

Tần Đường Ninh?

Tần Đường Ninh!

Nàng là Tần Đường Ninh, là Tần Đường Ninh chết trong lửa lớn ở phủ quốc công?

Trong lúc nhất thời, mọi người đều ồ lên.

Chính là lúc này, Tư Đồ Ngân chậm rãi cởi xuống mặt nạ trên mặt, ánh mắt như điện liếc chỗ vừa mới lên tiếng.

"Vừa nãy là ai..."

"Nói hoàng hậu của trẫm đã chết?"

Hoàng hậu?

.....

Hoàng hậu!!!!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Đồ Ngân: Hài lòng không? Kinh hỉ không? Có cao hứng không?

Quan to hiển quý:...

Cao hứng chỉ có hoàng đế điên kia, cùng chúng ta một chút quan hệ cũng không có.

17h42-21h29 5/11/2022

Hơn 4700 chữ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.