[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

Chương 142: Bạn Gái Cũ Đột Kích (7)



Editor:KL

Đợi Hàn Tuyển một hơi chạy xuống dưới lầu nhà Hạ Ương, gió đêm thấm lạnh thổi vào mặt làm cơn say của hắn cũng tỉnh gần hết, ngọn lửa vô danh bốc lên trong lòng vì câu chia tay của Hạ Ương cũng lụi dần.

Nhìn qua đêm tối đen như mực trống rỗng, cảm xúc chậm rãi ổn định lại, nhưng trong lòng Hàn Tuyển dần dần tràn đầy một mảnh mờ mịt cùng bất lực.

Lúc đối mặt Hạ Ương, trên miệng hắn nói đến chắc chắn nhưng trong lòng lại đầy không chắc chắn cùng do dự, bởi vì từ sau tách ra ở thành phố Vân lần trước, Đường Ninh tựa như là biến thành người khác, thay đổi đến hắn cảm thấy có chút xa lạ.

Kỳ thật cũng không thể nói cô thay đổi mà tính tình cô chỉ là đối xử với hắn không giống những người khác, nhưng giờ thái độ cô đối với hắn bắt đầu giống đối đãi với họ, lại không hề đặc thù cùng thiên vị.

Nhưng trong lòng Đường Ninh, tại sao hắn có thể giống người bình thường chứ?

Rõ ràng bọn họ cùng một chỗ ròng rã mười năm, mười năm này bọn họ từng khổ qua ngọt qua, khóc qua cười qua, đỡ lấy lẫn nhau vượt qua hết cửa ải này đến cửa ải khác, mặc kệ gặp chuyện gì, chỉ cần vừa quay đầu, hai người liền nhất định sẽ nhìn thấy đối phương đứng bên cạnh, đã trải qua cùng nhau như vậy, sao hắn có thể giống những người khác chứ?

Hàn Tuyển dùng sức nhéo siết nắm tay, cũng không biết qua bao lâu mới chậm rãi nhấc chân, hướng tới xe chính mình dừng ở ven đường.

Cong vẹo, hữu kinh vô hiểm lần nữa lái xe đến lầu dưới biệt thự, Hàn Tuyển hơi ngẩng đầu liền thấy trong biệt thự đã tối, nhìn đồng hồ tay một chút, đã tám giờ rồi sao hai người bọn họ còn chưa trở về?

Hay là nói...

Vừa nghĩ tới một loại khả năng nào đó, Hàn Tuyển liền hoàn toàn không để ý tới đi chuyện khác, tắt máy xe bước nhanh đi tới biệt thự.

Càng tới gần biệt thự, nhịp tim Hàn Tuyển càng nhanh, nhịp tim tăng tốc khiến cho lúc đầu ngón tay nam nhân dùng vân tay mở cửa lớn của biệt thự đều đang run rẩy.

Chờ hắn rốt cục tiến vào biệt thự, ấn sáng đèn phòng khách, trực tiếp lên lầu hai, đẩy ra cửa phòng ngủ của Đường Ninh, hình ảnh trong dự đoán mà hắn không thể nào tiếp thu cũng không có xuất hiện.

Không có gì xuất hiện, cũng là lúc này, Hàn Tuyển mới kinh ngạc phát hiện, gian phòng Đường Ninh vậy mà vào thời điểm hắn không biết đã triệt để rỗng.

Bên trong không còn gì nữa.

Nếu không phải trong gian phòng còn tản ra mùi nước hoa Đường Ninh thường dùng, Hàn Tuyển thực sự sẽ hoài nghi Đường Ninh thật đã ở đây sao?

Đường Ninh dọn đi rồi, không nói gì với hắn mà cứ như vậy dọn đi rồi.

Nhìn gian phòng trống rỗng trước mắt, Hàn Tuyển cảm thấy tim mình giống như cũng trống ra một khoảng lớn.

Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ thời điểm chuyển vào phòng này, Đường Ninh nắm tay của hắn, triển vọng tương lai, cười đến như đứa bé con, khoa tay múa chân.

Nhưng bây giờ, không có, cái gì cũng không...

Gian phòng rỗng, Đường Ninh cũng dọn đi rồi.

Cả người Hàn Tuyển chợt lảo đảo, tay muốn vịnh thứ gì đó để ổn định thân thể của mình nhưng trong phòng trống căn bản không có gì để hắn có thể vịnh vào, trên tay trống rỗng, nam nhân liền ngã rầm trên mặt đất.

Hắn kinh ngạc nhìn đèn treo thủy tinh mà Đường Ninh tự mình chọn trên đỉnh đầu, một cỗ sợ hãi luống cuống lập tức đánh lên trong lòng hắn.

Nhìn một chút, hắn vội theo trong túi tiền của mình móc ra điện thoại hắn vừa mua, liền bấm gọi Đường Ninh, thế nhưng không gọi được, mặc kệ hắn gọi mấy lần đều không gọi được.

Chỗ nào không biết Đường Ninh rõ ràng chính là đem số điện thoại hắn kéo đen, Hàn Tuyển chán nản để điện thoại xuống, nâng lên hai tay liền bưng kín mặt của mình.

Vì cái gì đang tốt đẹp hắn cùng Đường Ninh lại tới tình trạng này chứ?

Vì cái gì...

Cũng không biết bên kia sau khi biết được cô dọn đi Hàn Tuyển sẽ phản ứng thế này, Đường Ninh nhìn phòng ở của mình bày đầy đồ đến cơ hồ đều sắp không có chỗ đặt chân, chỉ cảm thấy đau đầu.

Đúng lúc này, cô chợt nghe điện thoại của mình đặt trên bàn trà phòng khách vang lên.



Thấy thế, Đường Ninh vội vàng "Trèo đèo lội suối" đi tới bàn trà, nhìn thấy số lạ, sửng sốt một chút liền nhận, sau đó cô liền nghe được tiếng nói ôn hòa của Bùi Uyên vang lên bên tai cô.

Nghe hắn hỏi cô lúc nào đến, Đường Ninh lúc này mới chợt nhớ tới mình đến cùng quên cái gì, cô trước đó đã đáp ứng tối sẽ đi Lam Kình Loan thăm Bùi Uyên, kết quả bởi vì dọn nhà, cô vậy mà đem chuyện quan trọng như vậy quên đến không còn chút nào.

Nghĩ tới đây, cô cũng không đoái hoài tới nhà mới loạn thất bát tao của mình, ra cửa, lái xe liền thẳng đến Lam Kình Loan.

Đợi cô mở ra cửa lớn nơi ở hiện tại của Bùi Uyên hiện, ngẩng đầu liền thấy, Bùi Uyên có thể là nghe được tiếng mở cửa của cô hai tay ướt đẫm từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt cô càng mang theo một cỗ chột dạ rõ ràng đến cô muốn xem nhẹ cũng không được.

Thấy hắn như thế, Đường Ninh đổi giày lập tức đi qua.

Nghe được tiếng bước chân của cô, Bùi Uyên lập tức bị giật nảy mình, hắn không phải không thử qua ngăn cản, chỉ là hắn căn bản nhìn không thấy, chỗ nào có thể ngăn được mắt Đường Ninh đặc biệt sáng rõ.

Mấy bước, cô liền tiến vào phòng bếp sau lưng nam nhân, sau đó liền thấy nồi cơm điện đang bật cùng rau cần mới cắt được một nửa trên thớt...

Chỉ một chút, Đường Ninh liền ngây ngẩn cả người.

Có thể là do không nghe được thanh âm của Đường Ninh, biểu lộ Bùi Uyên càng luống cuống, hắn lục lọi đi về phía trước hai bước, liền lắp ba lắp bắp giải thích nói, "Lúc chuyển tới trong tủ lạnh còn có chút đồ ăn anh mang tới, đồ của anh không nhiều,... Người của em an bài rất nhanh đã giúp anh chuyển xong, anh nghĩ muộn như vậy em sẽ không đến, chắc là đang bận, nói không chừng liền cơm cũng không kịp ăn, anh liền... Liền..."

"Em yên tâm, lúc bình thường anh ở một mình cũng sẽ từ mình là bữa ăn đơn giản cho mình, anh mặc dù không nhìn thấy nhưng những chuyện này anh vẫn có thể làm, anh cũng không vô dụng như những người khác nghĩ, anh chỉ là mắt không nhìn thấy, anh..."

Thấy Bùi Uyên nói nói đến giống như sắp khóc lên, trong mắt Đường Ninh lập tức dâng lên một mảnh vẻ đau lòng, cô không chút do dự quay người liền ôm lấy eo Bùi Uyên.

"Không có không có, em không cảm thấy anh vô dụng, ngược lại em cảm thấy anh đặc biệt đặc biệt tài giỏi, ưu tú cực kỳ!"

Tay Đường Ninh ôm thân eo hắn càng thêm dùng sức một ít.

Cảm nhận được kiên định cùng ấm áp như thế, một vệt giật mình ngây người xuất hiện trong mắt Bùi Uyên khiến nét mặt của hắn rất nhanh liền nhu hòa xuống, cũng chậm rãi đưa tay ôm lấy Đường Ninh trong ngực.

"Cảm ơn."

Hắn nói.

"Với em còn nói cảm ơn làm gì!"

Đường Ninh cười.

Mặc dù nhìn không thấy Đường Ninh cười, nhưng phát giác được trong giọng nói của cô mang theo ý cười, Bùi Uyên cũng giương lên khóe miệng.

Hai người cứ như vậy ngốc hề hề cười không đầy một lát, Đường Ninh lúc này mới buông lỏng ra ngực của mình, quay đầu liếc nhìn rau cần được cắt to to nhỏ nhỏ trên thớt gỗ cạnh Bùi Uyên, dù sao để người không nhìn thấy như Bùi Uyên nấu cơm cho cô, loại chuyện tàn nhẫn như vậy cô không làm được, nhưng trình độ sáng tạo hắc ám của cô, cô cảm thấy hai người bọn họ ra ngoài ăn tương đối an toàn.

Trong lòng nghĩ như vậy, Đường Ninh cũng cùng Bùi Uyên nói, "Em cũng chưa nói với anh, kỳ thật hôm nay em cũng dọn ra ngoài, anh dọn nhà em cũng dọn nhà, đây đều lai hai chuyện vui, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn mừng một bữa đi, em biết bên này có một quán cơm mùi vị thật rất không tệ, em dẫn anh đi nếm thử, có được không?"

Vừa nói chuyện, Đường Ninh vừa rút giấy cúi đầu tỉ mỉ đem tay dính nước của Bùi Uyên lau sạch.

Ánh mắt phức tạp nhìn Đường Ninh tự nhiên chiếu cố hắn như thế, Bùi Uyên nhẹ gật đầu, "Được."

Thấy Bùi Uyên đáp ứng, Đường Ninh lập tức nắm tay của hắn, dẫn hắn lên xe của mình, liền thẳng đến nơi gọi là 'Tiệm cơm nhỏ của chú Tần'.

Trên đường đi Đường Ninh cùng Bùi Uyên miêu tả món ăn ở đây mỹ vị đến mức nào, nghe nói nhà này chủ quán cơm là chú Tần có tổ tiên là ngự trù, gia tộc sâu xa, lại thêm bản thân ông là người ăn, hai năm trước dứt khoát bỏ đi công việc làm quản lý trong xí nghiệp lương năm trăm vạn, sau đó bỏ vốn làm quán cơm, ai ngờ một chút liền nổi tiếng, hiện tại đến đó ăn cơm, không nói trước hai ngày thì chắc chắn ăn không được.

"... Bất quá em không cần giống thế, vị chú Tần trước kia làm quản lý cùng em có... quan hệ không tệ, chú ấy biết em thích ăn nên đều sẽ lưu lại cho em một chỗ, nói là chỉ cần em muốn ăn, tùy thời đều có thể tới."

Đường Ninh cười híp mắt cùng Bùi Uyên khoe khoang.

Nghe được cô nói như vậy, Bùi Uyên còn chưa mở miệng liền cảm giác được Đường Ninh đạp phanh xe.

"Đến rồi."

Cô hứng thú bừng bừng nói như vậy.

Dẫn Bùi Uyên cẩn thận từng li từng tí bước lên bậc thang, tiến vào quán cơm, đồng thời được nhân viên phục vụ mặc sườn xám mang đến phòng riêng.

Cô đầu này vừa mới ngồi xuống, không tới một phút đồng hồ, chú Tần mập mạp liền chạy tới, vừa thấy được ông, Đường Ninh vội vàng cười lên tiếng chào.

"Đường tổng cô muốn tới nhưng sao không nói trước với tôi chứ?"

Tần thúc cười ha hả hỏi như vậy nói.

"Chỉ là đến ăn một bữa cơm mà thôi, còn sớm chào hỏi làm phiền chú làm gì chứ? Đúng rồi, hiện tại muộn như vậy, chiêu bài thịt cua đầu sư tử còn nữa không?"

"Có, nhất định phải có. Đường tổng đại giá quang lâm, không có cũng phải có."

Tần thúc lập tức bảo đảm nói.

Đường Ninh cười đến càng bất đắc dĩ, "Chú lại đùa con!"

Về sau con liền do chú Tần làm chủ, gọi mấy món, vừa nói vừa cười cô bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Uyên ngồi bên cạnh nửa ngày đều không lên tiếng, vội hỏi, "A đúng rồi, còn chưa hỏi ngươi muốn ăn món gì? Mấy món vừa rồi đều là món em thích ăn, cũng chưa hỏi anh, anh thích ăn gì, cần kiêng gì không?"

"Anh không xoi mói, đều có thể."

Bùi Uyên cười đến hiền hoà.

Nghe hắn nói như vậy, Đường Ninh cũng không miễn cưỡng, lại dựa vào khẩu vị đại chúng mà gọi vài món, "Mấy món ăn này đều là chiêu bài của chú Tần, anh lần đầu tiên tới nên em gọi mấy món đó cho anh, cũng không biết anh có ăn được hay không, bất quá cũng không sao, sau này chúng ta cùng nhau ăn mấy lần, em nghĩ anh hẳn là có thể nếm được món ăn ở khắp nơi. Anh muốn uống gì?"

Nói chuyện, Đường Ninh thuận tay cầm khăn ăn trên bàn giúp Bùi Uyên chỉnh lý tốt.

Động tác như vậy của cô khiến cho chú Tần đứng ở một bên dáng tươi cười không đổi, trong mắt chợt lóe qua kinh ngạc.



Đợi sau khi ông ra cửa, nụ cười trên mặt lập tức thu liễm, không chỉ có như thế, lông mày cũng đi theo nhíu lại.

Ông cùng Đường Ninh, Hàn Tuyển cũng là bạn cũ lâu năm, hai người bọn họ đi đoạn đường này, ông cũng coi là cái nhân chứng, ông không phải nghe nói, trước đó không lâu hai người đều sắp chuẩn bị kết hôn sao? Thế nào...

Đường Ninh cùng nam nhân dung mạo xuất sắc kia thân mật, người ngoài như ông cũng có thể nhìn ra, cho nên đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Lúc trước ông gặp qua Đường Ninh cùng Hàn Tuyển ở chung còn tưởng rằng liền hình thức bọn họ cái kia ở chung, nếu sau này xem như có người buông tay trước tiên, người đó cũng tuyệt đối sẽ là Hàn Tuyển, vì thế ông còn lo lắng qua.

Nhưng ông chẳng thể nghĩ tới, người trước tiên dẫn người xuất hiện vậy mà là Đường Ninh.

Lấy hiểu rõ của ông đối bọn họ, coi như Đường Ninh tìm người khác trước, cũng nhất định là do Hàn Tuyển bên kia tích lũy đủ thất vọng, nếu không lấy tính tình của cô tuyệt không có khả năng làm ra chuyện ngoại tình.

Cũng không biết lão bạn già của nguyên chủ đi ra còn nghĩ nhiều như vậy, Đường Ninh cũng vào lúc này hồi tưởng lại phần diễn của vị chú Tần này trong cốt truyện.

Khi Đường Ninh bị người giội cho nước, còn sót lại không nhiều người nguyện ý tin tưởng cô, ông hình như là người còn đứng bên cạnh cô, nguyên nhân là ông đã sớm không chỉ một lần nhìn thấy Hàn Tuyển dẫn Hạ Ương đủ loại rêu rao, thậm chí còn không chỉ một lần mời hắn đến uống rượu, thuyết phục hắn.

Chỉ tiếc khi đó Hàn Tuyển liền một chữ đều nghe không vào, lãng phí khổ tâm của ông một cách vô ích.

Sau khi Đường Ninh vào tù, ông cũng thường thường sang đây thăm Đường Ninh, chỉ tiếc thời điểm đó nguyên chủ sớm đã lòng như tro nguội, cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào, hai người cũng liền không gặp qua mấy lần.

Nhưng dù cho như thế, sau khi nguyên chủ chết, thân hậu sự cũng là từ ông cùng Bùi Uyên cùng nhau làm.

Một đầu, trong phòng bao, cùng người bên cạnh vừa ăn vừa nói chuyện, Đường Ninh cũng là lúc này mới lúng túng phát hiện chính mình còn giống như không biết người mà cô đã cùng hắn ngủ một giấc, hôn mấy cái, còn quyết định muốn cùng một chỗ tên là gì?

Không chỉ có như thế, cô hình như cái gì đều không hiểu rõ hắn.

Chờ Đường Ninh lên tiếng khụ khụ hỏi xong vấn đề của mình, Bùi Uyên vô thức ngẩn người, sau đó nhịn không được liền trầm thấp nở nụ cười, cười không ngừng được, Đường Ninh có chút ngượng ngùng, hắn lúc này mới ấm giọng giới thiệu chính mình cho cô.

Hắn nói, hắn tên Thẩm Dần, khi còn bé bởi vì mắt mù mà cha mẹ ly hôn, trước khi hắn chín tuổi luôn luôn sống cùng mẹ, thẳng đến mười một tuổi năm đó mẹ ngoài ý muốn qua đời, sau đó hắn liền ra nước ngoài cùng cha, luôn luôn như vậy đến trước đó không lâu hắn vừa mới về nước.

Trước đó hắn đi quán bar cũng là bởi vì vừa về nước không quen đường trong nước, điện thoại lại vừa vặn hết pin, lúc này mới cùng người ven đường hỏi đường, chưa từng nghĩ người ta chỉ đường đến quán bar cho hắn, sau đó liền gặp Đường Ninh.

Nghe đến đó, Đường Ninh mới rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.

Nói như thế nào đây?

Bùi Uyên nói chuyện xưa, thật thật giả giả, giả có thật, thật có giả chính là cảnh giới tối cao của nói dối.

Về phần Đường Ninh, cho dù cô không nói, đối phương cũng sớm đã điều tra rõ ràng, cô tất nhiên sẽ không nói dối, đem tình huống của mình cũng nói cho hắn nghe.

Sau khi giới thiệu lẫn nhau kết thúc, quan hệ của hai người giống như không hiểu sao lại thân cận hơn một ít.

Thời điểm dùng cơm, bận tâm Bùi Uyên mắt mù, lực chú ý của Đường Ninh liền không có một khắc rời đi hắn, vừa nhìn thấy hắn nói muốn ăn gì, cô liền sẽ lập tức không để lại dấu vết dùng đũa đem món đó gắp vào trong chén hắn, cam đoan trong bát của hắn nhất định sẽ không trống rỗng.

Bùi Uyên không phải thật sự mù, tất nhiên có thể chú ý tới những cử động này của Đường Ninh.

Nhìn một chút, đôi mắt của hắn bất giác sâu hơn một ít, ngay cả tay nắm vuốt thìa cũng nắm thật chặt.

Một bữa cơm ăn xong, sau khi cùng chú Tần chào hỏi, thấy không còn sớm, Đường Ninh vội vàng đem Bùi Uyên đưa về Lam Kình Loan, cũng bởi vì sợ hắn đến chỗ mới không thích ứng, người giúp việc ngày mai mới có thể đến, quả thực là cố ý chờ hắn tắm xong, người cũng nằm trên giường, Đường Ninh lúc này mới cùng hắn nói ngủ ngon, ra cửa.

Cô bên này vừa ngồi lên xe của mình, rèm che lầu hai biệt thự Bùi Uyên không biết lúc nào đã đứng ở chỗ này, không chớp mắt nhìn bóng xe của cô từ từ đi xa, đôi mắt đen như mực.

Cũng không biết nhìn bao lâu, thẳng đến Đường Ninh đèn xe cũng không còn dấu vết, hắn lúc này mới hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng mỉa mai câu lên.

Đều là giả, mặc kệ tốt bao nhiêu, đều là giả.

Chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy tùy thời đều có thể lại bỏ rơi mày, tùy thời đều có thể...

Mà một đầu, trở về nhà Đường Ninh, vừa mở cửa ra thấy được bên trong loạn thất bát tao, đầu lại đau.

Nhìn đồng hồ hiện tại cũng hơn mười giờ đêm, muốn tìm nhân viên làm thêm giờ sợ là cũng không tìm tới, không có cách, buổi tối hôm nay trước hết chấp nhận một đêm đi, ngày mai lại gọi người đến quét dọn.

Ngày thứ hai, sau khi đi làm, Đường Ninh cố ý an bài thư ký giúp cô gọi mấy nhân viên làm thêm giờ, quét dọn ròng rã một ngày, nhà mới của cô mới rốt cục có một chút ra hình ra dáng.

Xem video quay nhà cô sạch sẽ mà tiểu thư ký gửi tới, Đường Ninh rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ tiếc khẩu khí này vừa mới lỏng đến một nửa, cô mới chợt nhớ tới, thiết lập nhân vật hiện tại của cô vẫn là sát thủ phòng bếp, củi mục sinh hoạt nha, trước kia cùng Hàn Tuyển ở chung, đối phương thỉnh thoảng sẽ xuống bếp, lại thêm trong nhà mời được dì giúp việc biết là món cay Tứ Xuyên nên cô mới thư thái lâu như vậy.

Nhưng bây giờ, Hàn Tuyển là không cần trông cậy vào, dì kia trùng hợp như vậy, con trai có con, con dâu cũng phải đi làm, vợ chồng trẻ bận không qua nổi liền năn nỉ dì trở về trợ giúp.

Nghĩ tới đây, Đường Ninh liền lần nữa bấm dãy số phòng thư ký, để bọn họ tìm tới công ty giới thiệu dì giúp việc kia cho cô, thỉnh nơi đó lại giới thiệu cho cô một dì giúp việc khác.

Cô phân phó vừa xuống, một lúc cũng chưa tới, thư ký liền chủ động gõ cửa tiến đến nói với cô là đã tìm xong, căn cứ giờ tan sở của cô, sáu giờ rưỡi tối sẽ đi đến biệt thự của cô thử việc.

Nghe đến đó, Đường Ninh sao cũng được gật gật đầu, lại lần nữa lao đầu vào làm việc.

Cô làm việc bình thường đều sẽ trực tiếp tiến vào cảnh giới vong ngã, hoàn toàn chú ý không đến biến hóa giữa lúc đo. Không phải sao, đợi cô xử lý xong chuyện của mình, liếc nhìn thời gian, phát hiện vậy mà đã 7h.

Nghĩ đến dì giúp việc kia sáu giờ rưỡi khả năng đã đến cửa ra vào biệt thự của cô, Đường Ninh lập tức hoảng, vội tan việc, lái xe trở về nhà, nhưng nghĩ đến người bình thường đợi một lúc còn không chờ thấy người, hẳn là cũng sẽ không ở lại đợi nữa.

Đường Ninh ở trong lòng nghĩ như vậy.

Quả nhiên, sau khi dừng xe, Đường Ninh cũng không thấy cửa ra vào biệt thự nhà mình có dì giúp việc nào chờ phỏng vấn, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, Đường Ninh đi lên bậc thang, vừa mới chuẩn bị mở ra cửa lớn đi vào.

Ai ngờ đúng lúc này, một thanh âm yếu ớt của thiếu niên vang lên cạnh cô.

"Xin chào..."




Hai chữ này suýt chút đem Đường Ninh giật nảy mình, đợi đến cô vô thức giơ lên đèn pin chiếu qua, liền nhìn thấy một thiếu niên tóc đen ôm túi sách màu xanh lam, mặc dù biểu lộ hơi có chút co quắp lại đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, phản xạ có điều kiện nâng lên tay liền chặn ánh mắt của mình.

Chờ Đường Ninh phát giác được hành động này của mình có chút không lễ phép, vội tắt đèn pin, thiếu niên cũng buông xuống tay mình, lộ ra một đôi mắt cẩu cẩu đen như mực, nhìn qua vừa trong sáng vừa ngoan.

Chỉ tiếc đỉnh đầu của hắn --

Tô Mặc.

Hệ thống chấm điểm: 93.

Độ hảo cảm: 0

Thấy hắn như thế, Đường Ninh vô thức nhíu nhíu mày, "Cậu là?"

"Xin hỏi là Đường Ninh Đường tiểu thư đúng không? Tôi là nhân viên Thư Đạt gia chính giới thiệu đến phỏng vấn, tôi tên Tô Mặc."

Sau khi thiếu niên giới thiệu xong chính mình, hoàn lễ mạo cúi người với cô, sau đó cười liền lộ ra một răng nanh nhọn.

"Thư Đạt gia chính, phỏng vấn?"

Đường Ninh lặp lại, kinh ngạc trong mắt cũng sắp không che giấu được, sau đó cười khẽ, "Nếu như tôi không có nhớ lầm, yêu cầu của tôi là muốn một người phụ nữ có kinh nghiệm phong phú, tốt nhất có mười năm kinh nghiệm làm việc, bên cạnh đó còn có khả năng nấu ăn ngon."

Chữ 'người phụ nữ' của Đường Ninh được nhấn mạnh.

Sau đó đánh giá nam sinh tên là Tô Mặc trước mặt, "Cậu từ đầu đến chân hình như đều không phù hợp yêu cầu của tôi, xin lỗi, tôi..."

Câu nói kế tiếp của Đường Ninh còn chưa nói xong, cô liền nhìn thấy thiếu niên trước đó còn đứng ở trước mặt cô một chút liền vọt lên, đôi mắt nhu thuận cẩu cẩu một chút liền đỏ lên, "Không cần, Đường tiểu thư, van cầu chị, tôi thật rất cần cơ hội này, rất cần tiền, em gái tôi bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, tôi đã thiếu bệnh viện rất nhiều rất nhiều tiền, bọn họ nói nếu tôi không trả tiền, bọn họ liền sẽ để em gái tôi xuất viện..."

"Chị, tôi van cầu chị, cầu chị cho tôi một cơ hội có thể chứng minh khả năng của mình, tôi.. Tôi làm đồ ăn rất ngon, tôi có cố ý đi học qua, ăn rất ngon, chị nếm thử liền biết. Tôi chẳng những biết làm đồ ăn, tôi còn có thể rất nhiều thứ, ngay cả trang điểm cùng phối đò, còn có xoa bóp gì đó, tôi đều đã học qua, tôi xin chị cho tôi một cơ hội!"

Thiếu niên Tô Mặc nói nói thanh âm liền nghẹn ngào.

Thấy hắn như thế, chân mày Đường Ninh nhíu chặt hơn, khi hắn đỏ bừng đôi mắt nhìn chăm chú, rốt cục nới lỏng miệng, "Được, vậy cậu liền vào đi, làm vài món ăn thử xem."

Nghe cô nói, Tô Mặc dùng sức xoa xoa nước mắt, không ngừng cảm kích cúc cung Đường Ninh.

Qua ước chừng chừng 1 tiếng, Đường Ninh nhìn trên bàn bày biện bốn món đủ sắc hương vị cùng một chén canh, kinh ngạc nhướng mày.

Sau đó liền trong ánh mắt mong đợi của Tô Mặc, Đường Ninh gắp nếm nếm, thật sự là không nếm không biết, nếm rồi lại giật mình.

Đồ ăn ngon đến mắt Đường Ninh đều sáng lên, lúc này cô liền quyết định nhận vị Tô Mặc này.

Cô thật không nói dối, vị đối tượng cuối cùng này nấu ăn dù so ra kém chú Tần lộng lẫy tinh xảo, đều là một ít món ăn hàng ngày nhưng mùi vị thực sự rất tuyệt.

Lại thêm kỹ năng nhất lưu bán thảm, khó trách đối phương dám tới cửa phỏng vấn.

Lại nói bởi vậy, cô chẳng phải biến thành đi làm cùng Hàn Tuyển nhớ lại một chút chuyện cũ, tan tầm cùng Bùi Uyên điềm điềm mật mật, về nhà còn có thể tiếp thụ Tô Mặc dùng thức ăn ngon bạo kích cùng từng li từng tí chiếu cố.

A, cô rất thích cuộc sống phú bà nhiều màu sắc như vậy!

19h59-20h06 16/11/2022

8h56-10h26

11h29-12h40 17/11/2022

Hơn 4500 chữ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.