Editor:KL
"Đường Ninh, không xong rồi..."
Gần như đồng thời, đang đọc lời chào mừng trên sân khấu, Đường Ninh nghe được như vậy, bắt được thông tri bạn trai rơi xuống nước, cô chỗ nào còn nhớ được chuyện khác, nhấc lên váy dạ hội liền thẳng đến hồ bơi.
Vừa mới chạy đến bên cạnh hồ bơi, đẩy ra tầng tầng đám người ngăn ở trước mặt, quay đầu, Đường Ninh liền nhìn thấy mặt Bùi Uyên tái nhợt đến dọa người được người cứu đi lên, lúc này đang nhắm chặt hai mắt, ướt sũng nằm cạnh hồ bơi.
Thấy thế, trong đầu Đường Ninh oanh một cái, lảo đảo liền hướng đầu kia chạy tới, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Bùi Uyên nằm ở nơi đó.
Đầu này cô vừa mới chạy đến bên cạnh Bùi Uyên, được người làm hai lần khôi phục tim phổi, nam nhân liền lập tức ho khan vài tiếng,, hàng mi dính kết đến cùng một chỗ khẽ run hai cái, kèm theo tiếng hoan hô, ngạc nhiên của mọi người, ánh mắt mờ mịt hắn thanh tỉnh lại.
Ráng chống đỡ lên thân thể của mình, hắn thậm chí đều không thấy rõ ràng bộ dáng đám người vây quanh hắn, một giây sau một nguồn sức mạnh đánh tới, hắn bị một cái ôm ấm áp mềm mại ôm đầy cõi lòng.
Còn chưa tới kịp khước từ, ngửi được mùi thơm quen thuộc trên người vừa tới, nam nhân vô thức trở tay ôm lấy thân thể trong ngực hơi có chút run rẩy.
"Anh không sao, em đừng sợ..."
Hắn vỗ nhẹ lưng nữ nhân, không ngừng an ủi như thế.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới nghe được một thanh âm "ừm" thật thấp bên tai của hắn.
Đến thời điểm này, Hàn Tuyển chỗ nào không rõ chính mình rõ ràng chính là bị kẻ mù này tính kế.
Tức giận oán giận, hắn không hề nghĩ ngợi cũng tới chỗ Đường Ninh cùng Bùi Uyên ôm nhau, nhìn thấy Đường Ninh chậm rãi đỡ lên nam nhân trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn đến hắn(HT), trong mắt chợt lóe qua căm ghét.
"Tôi chưa từng nghĩ qua anh lại là người như vậy."
Thanh âm Đường Ninh rất lạnh.
Nhưng tâm Hàn Tuyển lạnh hơn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Đường Ninh chưa điều tra rõ ràng chuyện gì mà cứ như vậy ném cái nồi đen đến trên đầu hắn, lúc này giận quá mà cười nói, "Người như vậy là hạng người gì? Trong lòng em, anh là người có thể làm loại chuyện này sao?"
Nói chuyện, Hàn Tuyển không chút do dự đưa tay liền chỉ hướng Bùi Uyên sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, "Là hắn, căn bản chính là hắn đang hãm hại anh, hắn là cố ý làm như bị anh đẩy tới hồ bơi, chính là vì đổ oan cho anh, vì để cho đồng học còn có em, cho rằng là anh đẩy hắn xuống dưới..."
Nghe đến đó, những người khác còn có chút chưa lấy lại tinh thần, Bùi Uyên liền đã không thể tin lắc đầu, "Hàn tổng, tôi cảm thấy anh và tôi không phải có hiểu lầm gì đó chứ? Tôi căn bản không biết bơi, làm sao lại..."
"Anh còn ở đây giả vờ với tôi, người vừa nãy trước khi rớt xuống nói hiện tại là có thể hủy hoại tôi, không phải anh thì là ai?"
Hàn Tuyển thực sự không cách nào tưởng tượng, trên đời này làm sao lại có nam nhân vô sỉ như vậy, rõ ràng chính là hắn hãm hại hắn, bây giờ còn ở nơi này cùng hắn giả vô tội!
"Tôi..."
Bùi Uyên bóp bóp nắm tay, lập tức nhanh chóng lại chật vật cúi đầu, "Đúng... Vừa nãy là tôi không cẩn thận rớt xuống bể bơi, cùng... Hàn tổng không liên quan, là chính tôi không nhìn thấy, cũng không đứng vững..."
Vừa nghe đến Bùi Uyên nói như vậy, Đường Ninh lập tức siết chặt tay Bùi Uyên, phẫn hận căm hận trong mắt nặng hơn, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn về Hàn Tuyển trước mặt, xì khẽ, "Xin hỏi thế này Hàn tổng của chúng ta hài lòng không? Nếu như hài lòng, có thể tránh sang một bên được không? Hiện tại đã vào thu, trời rất lạnh, bạn trai tôi cần lập tức lên lầu thay quần áo!"
Nói dứt lời, cô nắm tay Bùi Uyên, nhấc chân liền đi lên phía trước, rốt cuộc không hướng mặt lộ bi phẫn, Hàn Tuyển nhìn lên một cái.
Nhưng lại khi cô sắp thẳng tắp sượt qua Hàn Tuyển, một cái chớp mắt, nam nhân bắt lại cổ tay của cô, khàn giọng nói, "Đường Ninh, em tin anh, thật là hắn..."
Câu nói kế tiếp Hàn Tuyển vẫn chưa nói xong, một bên Đường Ninh liền đã cấp tốc tránh thoát sự kiềm chế của hắn, sau đó trở tay tát một bạt tay trên mặt đối phương, tát đến không hề chuẩn bị gương mặt Hàn Tuyển nhanh chóng nghiêng qua một bên.
"Anh thật làm tôi thấy buồn nôn!"
Đường Ninh gằn từng chữ một.
Nghe được mấy chữ như thế, Hàn Tuyển chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị người dùng đao hung hăng vạch ra một đường vết rách, đau đến hắn thậm chí có chút chết lặng.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng trò chuyện của đồng học xì xào bàn tán bốn phía, lần nữa chậm rãi ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy bóng lưng Đường Ninh dụng tâm đỡ nam nhân bên cạnh đi càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, cho đến rốt cuộc không còn nhìn thấy.
"Ha ha..."
Chính là lúc này, Hàn Tuyển lúc này mới không được mà bật cười thành tiếng.
Tiếng cười vừa thất vọng vừa thương xót.
Đường Ninh không tin hắn, bọn họ cùng một chỗ đã ròng rã mười năm, mười năm, khổ gì cũng đã nếm qua nhưng cô vậy mà không tin hắn, chỉ vì tiểu bạch kiểm muốn cái gì không có cái đó kia!
Hàn Tuyển càng nghĩ, tim liền đau đến càng lợi hại.
Đối với chuyện này, Đường Ninh thập phần hoan nghênh.
Dù sao trong cốt truyện Hạ Ương cũng dùng qua thủ đoạn giống vậy hại qua Đường Ninh không chỉ một lần, lúc đó cô ấy cũng nói giống vậy với hắn(HT), thỉnh hắn tin tưởng cô căn bản cũng không có khả năng làm ra chuyện như vậy, nhưng khi đó Hàn Tuyển làm gì, hắn còn không phải kiên định lựa chọn đứng ở phe Hạ Ương hay sao.
Bây giờ bị người khác dùng thủ đoạn đối đãi giống nhau thì lại không chịu nổi?
Một thù trả một thù mà thôi.
"Hàn Tuyển..."
Mà đúng lúc này, trong đám người Hạ Ương rốt cục đi tới bên cạnh hắn, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, "Cô ta không tin anh nhưng tôi tin anh, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ không làm chuyện như vậy..."
Đối với cái này, trong mắt Hàn Tuyển cũng không có bất kỳ chập chờn, mặt nam nhân không thay đổi nhấc chân liền hướng đi về trước.
"Hàn Tuyển, Hàn Tuyển, Hàn Tuyển..."
Thấy thế, Hạ Ương lập tức đuổi theo.
Cửa khách sạn, Hàn Tuyển chân trước mới vừa lên xe của mình, chân sau Hạ Ương liền ngồi lên tay lái phụ của hắn, trong miệng còn tại líu lo không ngừng, "Tôi thật không nghĩ tới Đường Ninh sẽ là người không phân thị phi thế này, anh có thân phận gì, kẻ mù kia có thân phận gì, cô ta vậy mà..."
"Đi xuống."
Câu nói kế tiếp Hạ Ương còn chưa nói xong, liền bị hai chữ của Hàn Tuyển lạnh lùng cắt đứt.
Nghe hắn nói, cô khó có thể tin nhìn Hàn Tuyển luôn nhìn về phía trước bên cạnh.
"Hàn Tuyển, anh nói cái gì?"
"Đi xuống!"
"Anh..."
"Tôi không muốn nói thêm lần thứ ba, có lẽ cô muốn tôi trực tiếp ném cô xuống dưới hơn."
Ánh mắt Hàn Tuyển lạnh như băng nhìn cô ta một cái.
Đối với cái nhìn này, Hạ Ương dùng sức cắn cắn môi, sau đó chật vật liền xuống xe, người đều còn không có đứng vững, xe Hàn Tuyển liền đã khởi động chạy như bay ra ngoài.
"Đáng đời anh bị người khác đổ oan!"
Cắn răng nghiến lợi thầm mắng một câu, Hạ Ương vừa mới quay người, liền thấy mấy bạn học thời đại họ không biết lúc nào cũng cùng đi ra, tiến đến một bên nói gì đó.
Thậm chí đều không cần nghe, Hạ Ương cũng biết những người này tám chín phần là đang cười nhạo cô ta.
Chuyện này khiến cô ta hoài nghi, cô ta quyết định đặc biệt về nước tìm đến Hàn Tuyển là thật chính xác sao? Dù sao lấy trình độ của cô ta, dù cho không tìm Hàn Tuyển, tìm phú hào phổ phổ thông thông phú hào vẫn là có thể, làm gì nhất định phải ở đây chịu khổ vì Hàn Tuyển, đồng thời còn một lần lại một lần bị Đường Ninh vũ nhục...
Mặc dù nghĩ như vậy, hết lần này tới lần khác một cỗ không cam tâm không nói rõ được cũng không tả rõ được dâng lên trong lòng, làm cô ta không hạ được quyết định từ bỏ.
Ngay khi Hạ Ương trong lòng đủ loại xoắn xuýt,, bên kia, Đường Ninh đã đỡ Bùi Uyên tiến vào phòng khách sạn trên lầu.
Ngay lập tức để Bùi Uyên toàn thân đều ướt đẫm vào trong phòng tắm tắm rửa trước, cô lúc này mới gọi điện trợ lý của mình nói hắn nhanh đến cửa hàng mua hai bộ quần áo có kích thước của Bùi Uyên đến khách sạn.
Chờ Bùi Uyên đổi xong quần áo, mắt thấy họp lớp lầu dưới cũng sắp kết thúc, Đường Ninh liền dứt khoát đưa Bùi Uyên trở về, tốt nhất nói người giúp việc trong nhà nấu trà gừng cho hắn.
Có ai nghĩ được đúng lúc này, Bùi Uyên chủ động nói để Đường Ninh đi xem camera.
"Kỳ thật lúc ấy là thế nào rơi xuống nước chính anh cũng có chút hồ đồ, nếu Hàn tổng nói không có quan hệ gì với anh ta, anh nghĩ tốt nhất xem camera mới đảm bảo, đúng không? Cũng miễn cho oan uổng người khác..."
Nói chuyện, Bùi Uyên giống như một đóa tiểu bạch liên chập chờn trong gió.
Đường Ninh không cần nhìn cũng biết, nếu người này chủ động muốn xem camera như vậy tính toán của hắn tất nhiên là
thiên y vô phùng(*hoàn hảo) mới cân nhắc đến. Hắn không phải hảo tâm lấy camera để rửa sạch hiềm nghi của Hàn Tuyển, rõ ràng chính là muốn dùng camera làm hắn(HT) triệt để bị đóng đinh trên trụ sỉ nhục.
Chậc chậc.
Trước đó mặc dù Đường Ninh đọc lời chào mừng trên sân khấu, nhưng chú ý của cô căn bản không có rời đi Hàn Tuyển cùng Bùi Uyên, cô từ xa liền thấy Hàn Tuyển nói với Bùi Uyên gì đó, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn không phải lời gì tốt, mới dẫn tới hắn(BU) trả thù lớn thế này.
Cô muốn nói với Hàn Tuyển, anh là một thẳng nam, đang êm đẹp sao lại nhất định phải đụng tới một bạch liên có thù tất báo, tâm nhãn tiểu nhân max cấp làm gì?
Thấy bị chỉnh vui không?
Quả nhiên, camera hoàn mỹ chứng minh chính là Hàn Tuyển đẩy Bùi Uyên xuống bể bơi.
Đường Ninh không chớp mắt nhìn động tác có độ khó cao trong camera, trong lòng ngầm khen một câu, nhưng ngoài miệng không ngừng lên án Hàn Tuyển.
Trên đường từ khách sạn đến biệt thự Lam Kình Loan đều luôn lẩm bẩm về Hàn Tuyển.
"Em trước đó chỉ cho là hắn... Không nghĩ tới bây giờ liền loại chuyện này cũng có thể làm ra, em trước kia căn bản chính là mắt bị mù, còn may là anh không có chuyện gì..."
Đã đem Bùi Uyên đưa vào biệt thự, Đường Ninh nói xong lời nói này, thở hắt ra, quay đầu nhìn Bùi Uyên một chút, lại lần nữa xác nhận, "Anh thật sự không sao đúng không?"
Nghe được cô hỏi như vậy, Bùi Uyên lập tức liền chậm rãi thõng xuống đầu của hắn, cũng không nói chuyện.
"Thẩm Dần?"
Đường Ninh nghi hoặc hỏi thăm.
Tiếp theo liền nhìn thấy nam nhân bên cạnh nhíu mày, hai mắt không có tiêu cự chậm rãi nhìn cô.
"Em, lại muốn đi phải không?"
Thanh âm vô cùng đáng thương thế này khiến cho Đường Ninh muốn nói rời khỏi thực sự có chút nói không nên lời.
"Em..."
"Không có chuyện gì, em muốn trở về thì cứ trở về đi, anh sẽ chiếu cố chính mình thật tốt, em trên đường cẩn thận..."
Bùi Uyên lộ ra nụ cười ôn hòa với cô, nếu như ánh mắt của hắn không có cô đơn như vậy.
Mà lúc này đã chậm rãi đứng dậy Đường Ninh tùy ý để Bùi Uyên ráng chống đỡ cười tiễn cô đến cửa ra vào, sau khi nói câu ngủ ngon liền chậm rãi đi tới xe của mình.
Đi chưa được hai bước, cô liền ngừng lại, đồng thời khẽ nhắm nhắm mắt, sau đó liền từ trong túi sách của mình lấy điện thoại, nhắn một tin nhắn cho Tô Mặc, hít một hơi thật sâu, quay người liền hướng Bùi Uyên sau lưng vẫn chưa đóng cửa.
Nghe được tiếng bước chân của Đường Ninh, trên mặt Bùi Uyên lộ ra nghi hoặc cùng vẻ khó hiểu.
"Đường Ninh? Tại sao trở lại? Là làm mất thứ gì sao?"
Giả vờ, anh giả vờ cho tôi xem!
Đường Ninh ở trong lòng liếc mắt, nhưng vẫn là dắt tay Bùi Uyên, vào cửa, sau đó liền đóng cửa lại, "Không rơi gì cả, em nghĩ kỹ rồi, buổi tối hôm nay em muốn ở chỗ này ngủ, anh mới rơi xuống nước, ban đêm cũng không biết có thể phát sốt hay không, mắt anh lại không nhìn thấy, em ở đây cũng thuận tiện hơn."
"Thật?"
Trong mắt Bùi Uyên lập tức tràn đầy một tầng kinh hỉ.
"Ừm!"
Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu.
Nhưng bởi vì hiện tại thời gian còn sớm, hai người liền chuẩn bị trước tiên ở phòng khách xem TV rồi lại lên tầng đi ngủ, đương nhiên là Đường Ninh vừa nhìn, vừa thuật lại bên tai Bùi Uyên.
Trong lúc đó, người giúp việc trong nhà còn đưa một bàn hoa quả.
Vừa ăn vừa nói chuyện vừa xem TV, thời gian vui vẻ luôn luôn qua thật nhanh.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Đường Ninh lập tức liền thúc giục Bùi Uyên lên lầu đi ngủ, cô ngay sát vách hắn, ban đêm mặc kệ có chuyện gì đều có thể đến tìm cô.
Bùi Uyên nghe lời tùy ý để Đường Ninh dắt hắn đến trước cửa phòng mình, muốn khép cửa lại, hắn bỗng nhiên liền kêu Đường Ninh một tiếng.
"Hửm?"
Đường Ninh ngẩng đầu, một giây sau liền cảm giác được trên trán chính mình mềm nhũn.
"Ngủ ngon."
Cô ngây người nhìn Bùi Uyên cười nhẹ nhàng nói như vậy.
Lúc này mới hồi phục tinh thần lại, Đường Ninh bỗng nhiên đưa tay liền bưng kín chỗ chính mình vừa mới bị hôn, "... Ngủ ngon!"
Đóng cửa phòng, Bùi Uyên khẽ vuốt khóe môi của mình, khóe miệng nhếch lên một đường cong nho nhỏ, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Làm sao bây giờ? Hắn giống như có chút nghiện...
Quan tâm cùng chiếu cố Đường Ninh.
Hắn bắt đầu muốn càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều...
Một tia u ám lướt qua trong mắt Bùi Uyên.
Ngày hôm sau, có thể là bởi vì đêm trước rơi xuống nước, Bùi Uyên thành công phát sốt.
Vừa nhìn thấy cả khuôn mặt Bùi Uyên nóng đến đỏ bừng, Đường Ninh thậm chí liền công ty đều không đi mà ở nhà chăm sóc hắn.
"Anh không sao, chỉ là phát sốt mà thôi, uống thuốc rồi ngủ một giấc thì tốt thôi, thật không cần gấp gáp..." Bùi Uyên lập tức chống lên thân thể của mình nói như vậy.
"Nhiệt độ cao tới 39. 5, còn không sao?Đem anh sốt thành kẻ ngu mới gọi là nghiêm trọng đúng không? Công ty một ngày không đi lại không có gì quan trọng, em nhất định phải trông anh cho thật kỹ, nếu là tình huống không tốt, lập tức đưa anh đi bệnh viện truyền dịch!"
Đường Ninh tức giận nói, "Đây, trước tiên ăn cháo lót dạ một chút, sau lại uống thuốc."
Đường Ninh đều đã đem lời nói thành thế này, Bùi Uyên đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn ăn cháo uống thuốc.
Thật không nghĩ, hắn ăn ăn, khóe miệng còn giương lên.
"Anh cười cái gì?"
Đường Ninh thực sự đều có chút bất đắc dĩ, "Sinh bệnh người không khó chịu sao? Còn cười...Em thấy anh sắp sốt thành đồ ngốc rồi!"
"Anh chỉ là vui vẻ..."
"Vui vẻ chính mình sinh bệnh sao?"
Đường Ninh chọc hắn một câu.
Đã thấy Bùi Uyên dùng sức lắc đầu, "Vui vẻ vì sinh bệnh có người chăm sóc anh..."
Chỉ một câu liền đem Đường Ninh ngây ra ngay tại chỗ.
Câu nói này Bùi Uyên thật không có nói dối, nhìn chung lịch sử trưởng thành của hắn, sau khi hắn sinh bệnh, người mẹ điên điên khùng của hắn chỉ có thể đánh hắn đánh cho lợi hại hơn, cho dù sau khi đi nước ngoài, cho dù bệnh nặng nằm trên giường, cha hắn cũng chỉ sẽ không qua thăm, những anh em cùng cha khác mẹ càng chờ đến cơ hội trêu cợt, người hầu trong nhà cũng sẽ làm như không thấy.
Chỉ trừ Đường Ninh, mặc kệ là khi cô còn bé hay là cô bây giờ đều sẽ ở bên hắn khi hắn sinh bệnh, chỉ có Đường Ninh.
Không uổng công hắn hôm qua ngâm nước lạnh trong bồn tắm hai giờ, thể chất của hắn không có người nào so với hắn rõ ràng hơn.
Bây giờ chẳng phải phát sốt rồi sao?
Hắn rất thích Đường Ninh toàn tâm toàn ý chỉ chăm sóc hắn như bây giờ, chỉ nghĩ tới cảm giác của hắn, huống chi, sốt thành thế này mới có thể làm Đường Ninh càng căm ghét phiền chán kẻ cầm đầu Hàn Tuyển, không phải sao?
[Độ hảo cảm Bùi Uyên: 90.]
Tác giả có lời muốn nói: Đường Ninh: Không hổ là ngươi!
Tô Mặc: Không hổ là ngươi!. harry potter fanfic
Bùi Uyên: Không hổ là ta!
Hàn Tuyển: Ta bíp-- bíp-- bíp -- bíp --
Ừm, Bùi bạch liên của chúng ta đến 90 nên hạ tràng một đoạn thời gian, kế tiếp hai chương là của Tô trà xanh, cũng sẽ giải thích vị này sao lại thích tiền như vậy, sau đó lại chính là hai người quyết đấu đỉnh cao ~~
Vị diện này sẽ không quá dài, thương các ngươi ~~
17h46-19h40 26/11/2022Hơn 3300 chữ