Thực tế quả là vô cùng tàn khốc! Ta chờ mòn mỏi, chờ tới một tuần lễ, vẫn không thấy biến hình. Cái duy nhất có ‘biến’ là bộ lông đã dài hơn một chút, bù đắp cho trái tim sắp lạnh cóng. Trong một tuần này, ta cố nén không nói cho An An, bởi vì muốn chờ đến lúc có thể chắc chắn biến hình mới chia sẻ nhiềm vui luôn. Nào ngờ, đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy gì hết.
Hai ngày trước, ta gặp Tiểu Cửu ở dưới tầng trệt, vội vàng kéo Tiểu Cửu lại hỏi chuyện. Tiểu Cửu bảo ta tiếp tục chờ, đừng nóng. Sao có thể không nóng chứ? Ta nôn sắp chết luôn rồi! Nhưng vì hôm đó người giúp việc dẫn Tiểu Cửu đi sớm, nên lúc ta xuống thì Tiểu Cửu đã tới giờ về, chỉ hỏi được hai ba câu thôi.
Hôm nay, Tiêu Miên còn chưa chuẩn bị xong ta đã vội vã chạy ra cửa chờ, ý đồ rõ rành rành: mau đi tản bộ thôi! Dường như trong mắt ta lấp lánh luôn mấy chữ này nên Tiêu Miên vừa dọn dẹp vừa nhìn ta cười.
Trời ơi, cô gái à, nhanh lên đi, đừng cười nữa! Mặc dù cô cười trông rất đáng yêu, nhưng hiện giờ tôi không có thời gian thưởng thức đâu!
Tiêu Miên thấy vậy, đành để mớ đồ chơi của ta lại chờ một lát về dọn tiếp, mặc dù ta hoàn toàn không hề chơi chút nào. Ta dùng nhân cách của ta để thề là ta thật sự không có chơi chúng!
Ta vừa xuống tới tầng trệt là bắt đầu tìm Tiểu Cửu ngay. Bên cạnh bồn hoa, không có. Trong vườn hoa, không có. Bên hồ, không có. Bên cây đa lớn, cũng không có!
Tiểu Cửu đang được Nhị Nhị dắt ra từ trong sảnh lớn.
Ôi thân mến, rốt cuộc tôi cũng thấy anh rồi! Ta bỗng có xúc động chạy lại cầm lấy tay Tiểu Cửu, kích động giống như người dân được gặp thủ tướng, để biểu đạt tâm tình vui sướng của ta. Nhưng, vẫn câu nói kia, hiện thực vô cùng tàn khốc, chờ ta thành người đã rồi hẵng nói.
Ta vội vã kéo Tiêu Miên chạy về phía Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu đang vây quanh Nhị Nhị, thấy ta đến bèn nói, “Ha, lông của cậu đã dài hơn một chút rồi đó!”
Ta gật đầu, cảm giác tâm tình Tiểu Cửu không tệ. Trên mặt Nhị Nhị đang xuất hiện nụ cười hiếm thấy, hèn chi…. Chỉ cần Nhị Nhị vui là Tiểu Cửu cũng vui.
Ai cũng hạnh phúc hết chỉ có mỗi ta là ưu thương thôi. Đau khổ quá….
Nhị Nhị thấy ta và Tiểu Cửu có vẻ thân, cười chào Tiêu Miên rồi đi chậm bên cạnh Tiêu Miên.Mùa đông ở Phượng Châu rất kỳ lạ, lúc rất lạnh, lúc lại mát mẻ y hệt mùa thu. Ví dụ như hôm nay, đã cuối tháng mười một nhưng vẫn cho người ta cảm giác dù có mặc áo khoác mỏng đi dạo ngoài đường cũng không lạnh bao nhiêu. Nhị Nhị rất tin nên Tiểu Cửu chưa bao giờ tròng dây, còn Tiêu Miên do Trình Duy thuê, để ngừa ngộ nhỡ mỗi lần ra cửa đều tròng dây vào cổ ta, để tránh việc ta thừa dịp sơ ý chạy mất tăm.
Sao có thể trách Tiểu Cửu được chứ! Ta vội vàng lắc đầu, “Anh đừng nói vậy! Là do tôi tò mò không biết sau khi biến hình trông mình sẽ như thế nào thôi! Tôi sẽ chờ, không nôn nữa. Anh kể thêm cho tôi nghe một ít chuyện về chó dị tộc hoặc mèo dị tộc gì đi! Anh từng nói mèo dị tộc đoàn kết, còn chó dị tộc lại không, vậy thuộc tính của cả hai không giống nhau à? Nói về sự đoàn kết và tinh thần trách nhiệm thì tôi cứ nghĩ chó phải có nhiều hơn chứ?!” Ta hỏi điều đã thắc mắc bấy lâu.
Tiểu Cửu cười nói, “Mặc dù tộc của chúng ta cũng gọi là ‘chó’, nhưng thực sự bản chất rất khác với chó bình thường, nên cậu không thể dùng thuộc tính của chó mèo bình thường để hình dung được, đúng hơn là phải so sánh với cuộc sống của loài người. Nếu bỏ qua bản thể là chó thì có nhiều thành viên trong tộc càng có khuynh hướng tự gọi là dị nhân hơn, tùy vào cậu thích thân phận nào thôi. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Ta bỗng ngộ ra.
Tiểu Cửu tiếp tục nói, “Về thuộc tính của mèo dị tộc, thật ra tôi chỉ thấy họ lúc còn rất nhỏ nên cũng không rõ lắm. Cha tôi từng nói, bọn họ sống ràng buộc và có trách nhiệm hơn chó dị tộc nhiều. Mẹ tôi thì nhận xét, cơ bản là họ cao ngạo, khinh thường làm mấy chuyện mất mặt đó. Tộc này vô cùng bí ẩn, người ngoài không dễ gặp. Bọn họ cho tôi ấn tượng sống có kỷ luật, bởi vậy tôi rất có thiện cảm với họ. Ngược lại bản tính của tộc chúng ta khá tùy tiện, thích sống gần con người, vừa lớn đã rời gia đình, thậm chí có thành viên còn chưa trưởng thành đã bị cha mẹ đuổi đi tự lập, do đó khó tránh việc phát triển tư tưởng lệch lạc…. Cậu cũng biết đấy!”
“Nghe anh nói tự nhiên tôi thấy tò mò về mèo dị tộc quá!”
Tiểu Cửu nở nụ cười, sau đó chợt nói, “Đúng rồi, quên nói cho cậu biết, bởi vì chúng ta khác với chó bình thường nên những đồ chó bình thường không được ăn, đối với chúng ta lại không có hại gì hết. Chúng ta ăn uống không khác gì con người, thậm chí có một số thứ con người không ăn được, chúng ta vẫn có thể ăn. Hẳn là chủ của cậu không biết cậu là chó dị tộc đúng không? Cho nên từ trước tới giờ cậu cứ ăn đồ ăn cho chó mãi?” din;ễn.đàm;n/lê,quý,đm;ôn Tiểu Cửu thấy ta gật đầu bèn tiếp, “Hèn chi! Có lẽ là do dinh dưỡng không đủ nên cậu mới không biến hình được.”
Ta nghe xong, vô cùng kích động, đồng thời cũng không còn gì để nói, thì ra lúc trước ăn bậy đồ ăn của con người một thời gian mới cung cấp đủ dinh dưỡng cho việc biến hình trong chốc lát. An An lại vì chuyện đó phê bình ta một trận, thật là oan ức quá!
Sau khi hiểu thêm về chó dị tộc, ta hỏi Tiểu Cửu, “Có vẻ tâm tình của Nhị Nhị không tệ….” Tiểu Cửu nhìn Nhị Nhị đáp, “Đúng rồi, bởi vì tên kia đã dẫn mẹ và hai đứa em đi du lịch nước ngoài.”
Ta nhìn Nhị Nhị lại nhìn Tiểu Cửu, càng nhìn càng không nhịn được, “Tiểu Cửu, anh nói Nhị Nhị sợ cô đơn, nhưng anh cũng có thể biến thành người mà, sao không dùng thân phận con người làm bạn với Nhị Nhị, chăm sóc cho cô ấy? Chẳng phải anh càng đáng tin hơn những người kia nhiều sao?!” Đợi chút, ta đang dạy Tiểu Cửu thông đồng với người đã có chồng?! Không được!
Tiểu Cửu nghe ta nói xong, ngây dại một hồi, thật lâu sau mới nói lẩm bẩm, “Tôi… có thể sao?”
Ta nghĩ, Tiểu Cửu của chúng ta dịu dàng lương thiện như vậy, dù chưa thấy hình người của Tiểu Cửu, nhưng nghe miêu tả đã biết là đẹp trai miễn chê rồi, sao lại không thể?! dn;.iễn.đàn/lêm;,quý,đôln Nhưng ta không muốn Tiểu Cửu vô tình làm chuyện khiến người ta mắng là bại hoại, bèn khuyên, “Nếu như, tôi nói là nếu như sau này Nhị Nhị ly hôn với tên kia, anh hãy xuất hiện cũng không muộn. Còn bây giờ hãy lặng lẽ ở bên và bảo vệ Nhị Nhị.”
Tiểu Cửu rũ mắt, suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu. “Tôi sẽ mãi mãi bên ở bên cạnh Nhị Nhị! Thật ra thì…. lúc Nhị Nhị học lớp mười một, tôi đã từng làm bộ vô tình gặp Nhị Nhị trong hình dáng con người….”
Trong mắt Tiểu Cửu chứa nụ cười, dường như đang chìm vào ký ức tốt đẹp.
Ta tò mò hỏi, “Trong hoàn cảnh nào?”
“Nhị Nhị đứng bên đường chờ đèn xanh, tôi đứng bên cạnh cô ấy.”
Ta muốn phun một búng máu tươi! Người anh em à, anh thật là hàm súc, như vậy mà cũng gọi là ‘vô tình gặp’ sao? “Rồi sao nữa?”
“Nhị Nhị nhìn tôi một cái.”
“Sau đó?”
“Tôi nhìn Nhị Nhị cười.”
“….”
“Nhị Nhị cười lại với tôi.”
Tiểu Cửu thật ngây thơ! Vừa nghĩ tới hình ảnh đó ta đã thấy ấm áp! Nhất định Nhị Nhị không ngờ rằng chú chó vốn nên ở nhà chờ lại đang đứng bên cạnh.
Lãng mạn quá! Tiểu Cửu ngốc nghếch hẳn đã thích Nhị Nhị từ khi đó rồi! Chỉ số EQ thấp quá!
Nếu lúc trước Tiểu Cửu cố gắng một chút biết đâu bây giờ người kết hôn với Nhị Nhị đã là Tiểu Cửu rồi. Ta nghiêng đầu nhìn Nhị Nhị với mái tóc ngắn mạnh mẽ, nhớ lại Tiểu Cửu từng nói hồi trước Nhị Nhị để tóc dài tới tận eo.
May cho Tiểu Cửu là có một người bạn như Einstein ở đây! Ta sẽ giúp Tiểu Cửu theo đuổi Nhị Nhị!
Ta nâng móng vuốt lên, vỗ vỗ lưng Tiểu Cửu, cam đoan, “Yên tâm đi, rồi sẽ tốt cả thôi!”
Chờ ta biến thành người, chuyện thứ nhất sẽ làm là giúp Tiểu Cửu đánh mẹ chồng hung ác, đuổi tên chồng cặn bã, trả lại hình tượng tốt đẹp cho phái nam! Mặc dù nhiệm vụ gian khổ, nhưng rất đáng!
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện vui vẻ với Tiểu Cửu, ta và Tiêu Miên về nhà.
Trình Duy đang đi công tác, mấy ngày nay Tiêu Miên ở lại đêm chăm sóc ta, nên ta đã lâu không được tám chuyện với An An được. Nếu nhớ nhung là một loại bệnh vậy thì ta đã đến giai đoạn cuối của bệnh rồi!
Sáng hôm sau, Tiêu Miên đi siêu thị mua đồ. Ta ở nhà chán quá, bèn quấn Tiêu Miên, đòi đi theo. Không phải ta cố tình gây sự đâu, ta biết mấy siêu thị quanh đây đều cho dẫn thú cưng vào nên mới dám đòi chứ bộ!
Cho nên, chị Tiêu Miên xinh đẹp à, dẫn em theo đi!
Cuối cùng Tiêu Miên cũng chịu thỏa hiệp, đủ thấy công lực quấn người của ta đã cao tới cỡ nào! Nếu như mấy người muốn học hỏi kinh nghiệm, tôi sẽ nói cho mấy người biết, bí quyết chỉ có một: ôm chặt chân không thả! Ôm thật chặt! Thật chặt! Dù người ta có nói đồng ý, cũng không được buông, bởi vì rất có thể đó chỉ là lời hứa hoãn binh, nhất định phải để người ta dẫn ra ngoài, khóa cửa lại mới tin!
Đẹp trai không bằng chai mặt. Ta là loại mặt siêu dày!