Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 31



Hai giờ sau. 

Nếu như ta nói cho mấy người biết hiện giờ ta đang bị bịt miệng, trói chặt bốn chân, nhét vào trong một chiếc xe tải rách nát, mấy người có cười ta không?! Lâu thiệt lâu mới đi siêu thị một lần mà cũng gặp phải bọn bắt chó nữa, trách do ăn ở?!

Thật là giang hồ hiểm ác, thói đời bạc bẽo! Ta đúng là lam nhan bạc mệnh!

Thật ra thì trách nhiệm thuộc về ta, nếu không do ta nhất thời xúc động thì đã không gặp phải tình cảnh này, cho nên nói kích động là ma quỷ, không bao giờ được kích động! Einstein-PhìstEinstein-Phì-Phì đã dùng tính mạng để gõ vang hồi chuông cảnh báo mấy người: kích động là ma quỷ! Nhất định phải bình tĩnh, hết sức tỉnh táo để xử lý mọi việc. Kích động là ma quỷ!

Muốn hiểu mọi chuyện phải quay lại hai giờ trước.

Tiêu Miên dẫn ta vào trong siêu thị, kể từ khi biết không cần phải kiêng ăn, thấy cái gì ta cũng muốn mua, nhưng Tiêu Miên lại rất kiên định lập trường, cái gì cũng không chịu mua cho ta! Đúng là một con người có trách nhiệm! Ta rất tán thưởng sự kiên định của Tiêu Miên, cho nên, ta thỏa hiệp.

Một giờ trước.

Ta lười biếng đi theo sau Tiêu Miên đang xách bọc lớn bọc nhỏ ra khỏi siêu thị. Vừa bước ra cửa ta đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người này dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra, đó là tên bạn đầu sỏ uống rượu gây rối khiến ta chết oan chết uổng.

Tên đầy đủ của cậu ta là Triệu Minh Vũ, là bạn hồi đại học của ta, chính xác hơn là bạn ngồi bàn trên bàn dưới, học cùng khóa, sau khi tốt nghiệp cũng vào cùng công ty. din;ễn.đàn/lê;m;"quý,đôm"mn Lần đó uống rượu là vì tổ của ta và tổ của Triệu Minh Vũ hợp tác thành công một đơn hàng lớn, hai tổ quyết định mở tiệc chúc mừng. Những người tự lái xe hầu như đều không uống rượu, cuối cùng nhận trách nhiệm đưa mấy người uống say về, ví dụ như ta. Nhà trọ của Triệu Minh Vũ và của ta tương đối gần, tự nhiên ta phải đưa tên uống say như chết này về. Đầu tiên ta đã đưa hai đồng nghiệp nữ ở chung nhà về rồi sau đó mới tới Triệu Minh Vũ. 

Chuyện xảy ra sau đó hẳn là ta khỏi phải nhắc lại nữa, cứ nhìn dáng vẻ người không người chó không chó của ta bây giờ là biết rồi. Có điều cũng coi như trong họa có phúc, tối thiểu không phải cả đời đều là chó. Ta rất biết ơn ông trời đã cho ta đầu thai thành chó dị tộc. Dù vậy cũng thể nhẹ nhàng bỏ qua cho Triệu Minh Vũ được, ta phải phát tiết một chút cơn giận và lòng bi phẫn! Không cắn một cái, cũng phải cào mấy phát cho hả! 

Ta thừa dịp Tiêu Miên đứng lại sửa sang đống đồ chỉ nắm hờ sợi dây, bỏ chạy về phía Triệu Minh Vũ. Ta cứ nghĩ sẽ đi không xa, dạy dỗ Triệu Minh Vũ một trận xong là lập tức về ngay, chưa bao nghĩ sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng đến thế này.

Lúc ta sắp đuổi kịp Triệu Minh Vũ, cậu ta nghe thấy tiếng động đột nhiên quay đầu lại nhìn. Ta vừa thấy khuôn mặt của Triệu Minh Vũ, đầu bỗng đau như bị kim châm, đến mức phải dừng bước thở hổn hển, phản ứng khác thường này khiến khí thế của ta nhanh chóng giảm xuống.

Chó cũng biết đau đầu?!

Triệu Minh Vũ phát hiện ta đuổi theo, cảnh giác lui về sau một bước. Sau khi cơn đau biến mất, ta nhe răng, diễu võ dương oai. Có lẽ Triệu Minh Vũ cũng nhận ra ta có địch ý rất lớn bèn làm bộ muốn nhặt đồ đánh ta, hành động này có thể sẽ có ích với mấy con chó bình thường, nhưng đối với Einstein-Phì ta thì chẳng khác gì trò mèo!

Ta đi vòng quanh Triệu Minh Vũ một vòng không chút sợ hãi. Triệu Minh Vũ tức giận nhìn ta. Ta thấy hù đủ rồi, bắt đầu mài mài móng vuốt, bỗng phát hiện không ra tay được, nói chính xác hơn là không biết phải cào vào đâu. Lúc này không phải mùa hè, quần áo khá dày, không phải cứ tùy tiện cào một cái là có thể phá da. Ta quan sát toàn thân Triệu Minh Vũ từ trên xuống dưới, phát hiện chỉ có khuôn mặt cậu ta là lộ ra ngoài, nhưng ta lại không đành lòng ‘hủy dung’ người khác. Nếu Triệu Minh Vũ bị ‘hủy dung’, bạn gái cậu ta biết, không xé xác ta mới là lạ! 

Triệu Minh Vũ thừa dịp ta do dự, co giò bỏ chạy, vừa chạy vừa nghiêng đầu nhìn xem ta có đuổi theo không. Ta thấy Triệu Minh Vũ chạy quá nhanh, chẳng thèm đuổi theo nữa. Tha cho cậu ta một lần! Sau này tới mộ xem thử Triệu Minh Vũ có tế vòng hoa, rượu ngon đồ ăn ngon cho ta không, không có thì chắc chắn sẽ đi tìm cậu ta tính sổ!

Ta xoay người đi tìm Tiêu Miên. Lúc này hẳn là Tiêu Miên đang hoảng sợ lắm, ta phải về nhanh thôi. Đã tự nhủ không đi, nhưng thấy đầu sỏ gây tội, lại không tránh được kích động, ta nặng nề thở dài một tiếng. 

Không ngờ đã chạy xa đến vậy, quẹo trái, quẹo phải…. Mẹ ơi, lạc đường!

….

Kiến trúc ở khu này thật sự rất giống nhau khiến ta có hơi mơ hồ, cho ta chút thời gian nhất định sẽ tìm được đường đi. Hãy cho ta chút thời gian!

Trong lúc ta đang cố gắng suy nghĩ nên rẽ bên trái hay bên phải thì cổ bị siết chặt, miệng bị nắm lấy.

Cổ ta bị quấn tới mức thở không ra hơi. Ta vùng vằng dữ dội, nhưng dưới sức mạnh của hai người đàn ông trưởng thành rốt cuộc ta lĩnh ngộ sâu sắc cái gì gọi là ‘châu chấu đá xe’. Khốn kiếp, chờ ta chạy thoát ta sẽ kêu đàn em giỏi giang của ta đi phá tan hang ổ của bọn này!

Ta không hành động vô ích nữa, quyết định giữ sức để bỏ trốn. 

Hai tên này trói bốn chân ta lại, ném vào một cái lồng tre, rồi đặt trong thùng xe. Ta phát hiện bên cạnh mình còn hai con chó nữa cũng có số phận tương tự. Trên cổ chúng có vòng đeo đàng hoàng, vừa nhìn đã biết là chó có chủ.

Trộm chó?

Trộm chó đúng là chỗ nào cũng có!

Sau đó ta nhận ra ta quá ngây thơ rồi, quên mất trên thế giới này vẫn còn tồn tại bọn xấu xa lấy danh nghĩa từ thiện để làm xằng làm bậy lừa gạt mọi người.

Tên lái xe nghiêng đầu nhìn ta một cái rồi nói với đồng bọn, “Hôm nay thu hoạch không tệ ha!”

Tên mập ngồi ở ghế phụ đáp, “Ừ! Chút nữa trét cho tụi nó bẩn một chút, bỏ đói mấy ngày, rồi chụp hình đăng lên mạng, hẳn là lại quyên được một khoảng lớn!” Tên lái xe nghe xong, gật đầu đồng ý.

Ba bọn ta bị đưa đến một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô. Cửa xe vừa mở ra ta đã nghe thấy tiếng chó sủa không ngừng.

Lại có hai tên trẻ tuổi khác bước ra từ trong nhà, mặc áo viết mấy chữ ‘Trạm cứu trợ chó mèo’, phông chữ màu trắng trên nền áo xanh nhạt trông mát mẻ thoải mái, nhưng nhìn mặt bọn họ lại không khiến người ta thấy thoải mái được. Một tên đi lại, vỗ vỗ lồng tre nhốt ta. 

Đây là tên to con nhất bọn, tóc cắt kiểu húi cua, cười híp mắt nói mấy lời khiến người ta không rét mà run, “Bỏ đói tụi nó ba ngày trước, không cho ăn gì khác ngoài nước.”

Tên mập trên xe lúc nãy gật đầu tán thành, “Tao cũng vừa nói với Trương Dũng như vậy! Bỏ đói ba ngày, rồi bôi trét cho bẩn, chụp hình đăng lên trang của chúng ta, để Vương Nham bịa ra một câu chuyện thảm thiết kêu gọi quyên góp. Nhàn nhã mà lại kiếm được còn nhiều hơn so với trộm gia công đồ thiết đi bán nhiều!”

Tên tóc húi cua cười ha ha nói, “Biết mùi ngon rồi đúng không! Nhưng việc này không thể làm lâu dài được, trên đó có mấy đứa ngu rảnh hơi đòi tới chỗ này làm công ích kìa! Làm xong mấy quả nữa gom đủ tiền rồi chúng ta lại đổi nghề!”

Tên đeo mắt kính lùn lùn mới bước ra nghe thấy tên tóc húi cua nói, phụ họa, “Anh Hắc Bì nói không sai, đây không phải kế lâu dài! Đến lúc đó chúng ta cứ nói không kiếm được vốn quay vòng, phải ngừng việc cứu trợ lại, sau đó xóa hết tất cả, mai danh ẩn tích. din;l;ễn.đnànư/lê,quý,đôn;ln Nếu mấy đứa rảnh kia đòi đến làm công ích kia vẫn cứ gửi tin nhắn riêng thì chúng ta sẽ trả lời là đủ người rồi chỉ thiếu tiền.”

“Ý hay!”

“Mặc dù trên mạng có rất nhiều đứa dư yêu, nhưng đa số đều là anh hùng bàn phím, ngoài miệng nói vậy hô hào cho lắm vào chứ thật sự bảo làm thì chẳng khác gì rùa đen rút đầu!” Tên lái xe nói.

Ba tên còn lại đều cười tỏ vẻ đồng ý. Tên đeo kính vỗ bả vai tên mập nói, “Anh hùng bàn phím rất nhiều, bo bo giữ mình quan trọng hơn! Đừng cãi mấy chuyện vớ vẩn với bọn chúng!” 

Bốn tên này vừa cười cười nói nói vừa xách bọn ta vứt hết vào cái lồng sắt to giữa sân, chỉ mở miếng dán trên miệng, bốn chân vẫn cột chặt.

Bị đói ba ngày chỉ có thể uống nước khiến ta nhận ra thức ăn cho chó đáng quý tới cỡ nào. Lúc bị đói ta rất muốn tự tát mặt mình, nếu không do ta nhất thời xúc động thì đã không gặp phải tình cảnh như hôm nay. Đói không chịu nổi, ta đành phải suy nghĩ này nọ để phân tán sự chú ý. Có lẽ trong siêu thị ta đòi ăn quá nhiều, ông trời thấy ta tham lam, muốn chỉnh ta mới để ta tới nơi này, khảo nghiệm sự kiên cường của ta.

Bụng lại réo to một hồi cắt đứt dòng suy nghĩ, bắt ta đối mặt với thực tế tàn khốc.

Bên cạnh ta là hai chú chó bị trói cùng lúc nãy, một con chó bướm, một con chó gấu. Hai bạn này kêu gào vô cùng thê thảm. Ta thử nói chuyện khuyên chúng tiết kiệm sức đừng để tiêu hao thể lực vô ích nhưng chúng lơ ta. Chú chó bướm hình như lớn hơn có để ý đến ta một tí, nhưng bọn ta cũng chỉ trao đổi được vài câu đơn giản như là đói bụng, nhớ chủ này nọ thôi. Chắc nó chỉ là một con chó bình thường. Chú chó gấu vốn có bộ lông trắng muốt giờ dơ bẩn không chịu nổi nhìn vô cùng đáng thương. Hẳn là cuộc sống lúc trước của chúng rất vô tư, không buồn không lo, được chăm sóc đầy đủ, hiện tại cả nước cũng không đủ uống…. Ta chỉ có thể giúp chúng bằng cách cho chúng uống nhiều nước một chút xem như lót bụng, ngóng trông mấy người kia thả bọn ta ra.

Không biết lợi dụng bọn ta xong có thả bọn ta về không?

Ta biết rõ mình đang nằm mơ giữa ban ngày nhưng vẫn luôn nghĩ nếu biến hình được thì ta có thể dễ dàng mở cửa lồng sắt rồi, tốt nhất là biến vào buổi tối.

Có điều giờ ta sắp thành quỷ đói rồi, không còn hơi sức biến hình nữa. Einstein-Phì thật thê thảm, không, chẳng mấy chốc có thể đổi tên từ Einstein-Phì thành Einstein-Gầy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.