Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 40-1



Đang lúc ta lo An An về rồi không cho ta đi đóng phim nữa thì An An đột nhiên hoãn ngày về lại. Lúc ta và Trang Khả Hinh biết được tin này, quả thật vui muốn điên luôn.

Khi An An về, gạo đã nấu thành cơm, xem cậu ta có dám xé hợp đồng không cho ta đi đóng phim không! Ha ha ha…. Cứ nghĩ tới chuyện đã hố được An An là thấy vui rồi!

Hôm đi diễn thử, ta gặp được rất nhiều chú chó thông minh ngoan ngoãn, nhưng không con nào có thể nói chuyện lưu loát với ta, nhiều lắm chỉ là tán dóc mấy câu, cho nên kết luận ở đây không có đồng loại. 

Buổi diễn thử rất đơn giản, đầu tiên là quan sát bề ngoài của bọn ta xem có thích hợp hay không, hai là xem độ nhạy bén, ba là xem mức độ nghe lời, và một ít chi tiết vặt vãnh khác. Xong xuôi hết cũng tốn ba tiếng đồng hồ, tâm tình Khả Hinh không tệ, quyết định dẫn ta đi ăn bữa ngon, sau đó thuận đường đi cắt tỉa lông tắm rửa sạch sẽ từ đầu tới chân. Lúc tắm rửa có người xoa bóp cho, cực kỳ thoải mái.

“Cô Trang, chú chó của cô là bé cưng ngoan nhất tôi gặp từ trước tới giờ đó! Không hề ầm ĩ chút nào, rất phối hợp!” Cô bé xoa bóp ngạc nhiên nói với Trang Khả Hinh.

Nghe có người nói vậy, ta càng thêm giữ vững tinh thần, quyết tâm nghĩ không thể để Trang Khả Hinh mất mặt. Em gái của An An chính là em gái của ta! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!

À, cảm giác cùng vinh dự hình như có hơi mạnh một chút đúng không?!

Khả Hinh cười nói, “Cám ơn! Phì Phì luôn rất ngoan.” 

Có thể nói Khả Hinh như một tiểu thư khiêm tốn nho nhã, không vì gia cảnh giàu có mà ngang ngược, tính hoạt bát vừa phải, lúc cười mặt mày cong cong, bớt đi vài phần xa cách, thêm phần đáng yêu thân thiết, vì vậy ta rất thích cô bé. Thỉnh thoảng Khả Hinh có hơi nghịch ngợm, nhưng bản tính lương thiện nên An An tuy có hơi độc mồm độc miệng, nhưng vẫn để Khả Hinh làm việc mình thích. Ngay cả ta cũng muốn cưng chiều cô bé này nữa là! Nếu Khả Hinh là em gái của ta, chắc ta không cách nào giữ được vẻ lạnh nhạt như An An rồi.

Mọi việc thuận lợi hơn ta tưởng rất nhiều, chỉ một tuần sau, Khả Hinh và trợ lý Châu Châu đã dẫn ta vào đoàn phim. Ngày đầu tiên là nghi thức mở máy, đạo diễn, diễn viên và nhân viên cả đoàn làm lễ, sau đó bắt đầu quay cảnh đầu tiên. 

Nghe nói bộ phim này vốn định chiếu trên kênh truyền hình của thành phố, nhưng sau công ty bàn bạc lại quyết định làm thành phim mạng. Quay trước mấy tập tải lên mạng xem thử phản ứng của người xem rồi mới tiếp tục vừa quay vừa chiếu. d[,iễn.đàn/lê[q"pmpuý,đôn Nếu có phản hồi tốt công ty sẽ làm thành một series phim luôn. Khả Hinh nói nếu giữ được phản hồi tốt suốt một quý, không chừng ta có thể xuất hiện trên đài truyền hình thành phố, lộ mặt trước bao nhiêu hộ gia đình! Chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!

Nội dung phim chú chó cưng của cậu cảnh sát trẻ mới ra trường đã giúp cậu phá được nhiều vụ án. Chú chó nhờ vào sự thông minh cơ trí của bản thân luôn hóa nguy thành an, trợ giúp nam chính tìm được chứng cớ cực kỳ quan trọng. Đây là thể loại phim trinh thám thần tượng, những nhân vật quan trọng dĩ nhiên là nghệ sĩ có thực lực nổi tiếng đóng, còn nam chính là một thần tượng trẻ tuổi. Nghe nói cậu nam chính là sinh viên năm ba của học viện điện ảnh, diễn nhân vật có tính tình tích cực tiến tới, không sợ khó không sợ khổ. 

Nam phụ thứ nhất là anh em tốt của nam chính, chung đội phá án, tính tình trầm ổn hơn, có kỹ năng làm yếu đi cảm giác tồn tại của bản thân. Nam phụ thứ hai là cấp trên của nam chính, thuộc kiểu ông chú chín chắn, có trách nhiệm, lúc nam chính không nghe lệnh cấp trên tự ý hành động sẽ cố gắng phản bác cấp trên bảo vệ nam chính nhưng thực ra là nhân vật phản diện chí ý sắc bén.

Nam chính thích một cô gái, xem như là nữ chính. Nhưng cảnh của nữ chính rất ít, trừ xuất hiện lúc nam chính giúp bắt tên cướp đã giật máy chụp hình, còn lại gần như chỉ làm nền. Tính ra bộ phim này chủ yếu nói về đấu tranh giữa chính nghĩa và tà ác, không phải phim tình yêu thần tượng đúng nghĩa.

Cảnh quay của ta và nam chính tương đối nhiều. Về phần chó cưng, tất nhiên cũng có chó chính, chó phụ thứ nhất, chó phụ thứ hai, thậm chí còn có chó phụ thứ ba thứ tư do nhân vật phản diện nuôi nữa.

Cứ vậy ta đã vào đoàn phim được ba ngày. Hai ngày trước Khả Hinh đi với ta, không tiếc tiền mua đồ ăn ngon cho cả đoàn phim, hôm nay Khả Hinh bận việc, chỉ có trợ lý. Lúc Khả Hinh không có mặt, cô bé sẽ xếp thêm một trợ lý chuyên chăm lo sinh hoạt cho ta, còn Châu Châu chỉ phụ trách phần công tác, ví dụ như để bàn với đạo diễn về cảnh quay của ta. Hai người đều rất hết lòng với ta, ta vô cùng hài lòng, cũng rất biết ơn họ.

Ta chỉ thỉnh thoảng có mấy cảnh nguy hiểm phải nhảy lên nhảy xuống này nọ, thời gian còn lại khá nhẹ nhàng, hết ăn ăn uống uống lại yên lặng xem người khác diễn. Đừng nghĩ rằng Einstein-Phì ta chỉ là một con chó thì không cần quan tâm kĩ năng diễn xuất. Ba ngày qua, ngay cả đạo diễn cũng khen ta có thiên phú nữa, giỏi hơn nam chính gấp trăm lần cứ hễ chút là diễn sai. Dĩ nhiên có thể vì ta là chó nên họ không yêu cầu quá cao, chỉ cần thoáng để lộ một chút khả năng nghe hiểu những gì đạo diễn yêu cầu là đã nhận được không ít lời khen. 

Bản thân ta khá đồng tình với nam chính, cậu bé đáng thương, đừng khẩn trương! Cố gắng lên! dbliễn.đ;àn/lê["quý /;",đô;ln Tuy cậu là người mới nhưng vừa đóng phim đã diễn ngay vai chính, tất nhiên đạo diễn phải yêu cầu cao rồi! Ta thầm an ủi nam chính một phen, sau đó thong thả đi lướt qua Châu Châu và phó đạo diễn. Ta vừa về phòng nghỉ là lập tức có trợ lý đưa nước cho. Ta hút ngay một hơi dài, thoải mái quá!

Ta nằm xuống ổ chó, chuẩn bị ngủ chốc lát, bỗng ngửi thấy một mùi quen thuộc, đoán chừng đã lâu không nghe nên hơi nhạt, nhất thời nhớ không ra là của ai, chỉ biết cảm giác rất thoải mái rất an tâm khiến ta muốn lập tức tiến vào mộng đẹp.

Thôi, mặc kệ đi! Mệt quá, ngủ một lát đã!

Hả?

Ai bóp mặt ta?

Xấc xược! Dám bóp mặt ngôi sao tương lai?! Gan to bằng trời! 

Ta khó khăn vén mí mắt lên, đập vào mắt là khuôn mặt của người ta đã cố ý lãng quên, An An.

Ta giật thót, sém chút sợ tới mức tiểu ra quần (mà thực ra là không có quần). 

Ta lập tức ngẩng đầu lên, nịnh nọt vẫy đuôi, nhếch miệng cười với An An. 

An An! Cậu về rồi à! Nghe tôi nói này, tôi là một người có ước mơ, cậu phải ủng hộ ước mơ của tôi, không được ngăn cản, đúng không!

Ta dùng ánh mắt truyền đạt khát vọng muốn làm diễn viên với An An (thực tế là khát vọng với tiền, nhưng không thể nói thật, nhất là vào thời điểm này!), sau đó thả một chân lên đầu gối An An, cọ cọ đầu giả bộ thân mật, tỏ vẻ rất nhớ cậu ấy. Ta cọ rồi cọ. 

An An đúng như ta dự đoán, lập tức đẩy ta ra với vẻ mặt ghét bỏ, giọng bình tĩnh, nói, “Chơi rất vui?”

Ta gật đầu, sau đó vội vàng lắc đầu: Chơi cái gì mà chơi, tôi đang làm việc đàng hoàng, làm việc đó! Không phải chơi!

Châu Châu đang nhìn An An với ánh mắt kỳ lạ. 

An An cậu đừng có dùng bộ mặt phớt tỉnh như vậy nói chuyện với tôi, sẽ bị người ta nghi là đầu óc có vấn đề đó…. 

Ta cúi đầu, dùng móng vuốt lay lay An An, níu vạt áo của cậu ta, để cậu ta chú ý, cứ nghĩ tới việc An An chói sáng của ta bị người khác nghi ngờ đầu óc có vấn đề là ta thấy không vui rồi!

Hình như An An hiểu ra, quay đầu hỏi Châu Châu, “Hôm nay Phì Phì còn mấy cảnh nữa?”

Châu Châu lập tức đáp, “Một lát có một cảnh, tám giờ tối có một cảnh, còn cảnh tiếp theo là bảy giờ sáng hôm sau.”

An An gật đầu tỏ vẻ đã nghe, sau đó kêu Châu Châu để bọn ta ở riêng.

Trong phòng nghỉ chỉ còn ta và An An. Hình như An An vừa mới xuống máy bay, có vẻ mệt mỏi. An An cúi đầu ngắt mũi ta, hỏi, “Nghe Khả Hinh nói cậu đã quay ba ngày rồi?” Ta gật đầu xem như đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.