Đôi mắt mơ màng mở ra, Lam Nhiên nhíu mày vì ánh đèn điện. Cô trở mình sang bên phải, ông chồng mới cưới của cô nằm sát bên.
Lam Nhiên cố gắng lục lọi lại kí ức của mình. Một chuỗi sự việc chạy qua đầu cô. Hừ! Hạ Dĩnh, chuẩn bị tiếp nhận sự trả thù của tôi đi.
Lam Nhiên nhìn xuống thân, là quần áo mới. Vậy là đã "làm" rồi sao? Lam Nhiên bước xuống giường lật chăn ra.
Đã thay tấm trải giường rồi sao? Lam Nhiên cố gắng tìm kiếm mảnh kí ức về chuyện ấy của hai đứa.
Lam Nhiên nằm xuống bên giường.
- Dậy rồi à? - La Đình Diệp cười sáng lạn.
- "Làm" sướng không?
- Làm? Làm gì cơ? - La Đình Diệp ngơ ngác.
- Đó là lần đầu của tôi!
- Hả? - Ngơ ngác tập 2. Nghĩ nghĩ gì đó, La Đình Diệp "à" lên một tiếng.
- Chưa làm!
- Sao lại chưa? - Đến lượt Lam Nhiên ngơ ngác. Một miếng thịt tươi như cô đã dâng tới miệng mà còn...
- Anh đã cố gắng! - La Đình Diệp lắc đầu ra vẻ thông cảm.
- Anh bị yếu sinh lý à? Hay vô sinh? - Ánh mắt Lam Nhiên xuất hiện tia hoảng hốt.
- Em có cần tôi chứng minh không? - La Đình Diệp bắt đầu giận dữ.
- A! Không cần! Vậy anh....- Lam Nhiên ngập ngừng.
- Hử?
- "Anh ta không thích phụ nữ? Ầy, không đúng. Lần trước anh ta dắt phụ nữ về ân ân ái ái cơ mà!"- Lam Nhiên thầm nghĩ.
- Có chuyện gì sao? - La Đình Diệp nhăn mày.
- Không có gì! - Lam Nhiên tiếp tục nghĩ - "Hay mình không đủ quyến rũ, không đủ đẹp?"
- Em rửa mặt đi. Xuống chào ông rồi mình về nhà.- La Đình Diệp bước xuống giường.
- Ừ.
=========================
Một lát sau...
-"Tít...tít...tít"
- Alo! Chị gọi em chi thế? - Giọng nói trầm trầm của Đỗ Thuần vang lên.
- Chị đẹp không?
- Chị hỏi cái gì vậy? Trước giờ vẫn không để ý đó sao?
- Một trả lời, hai...- Lam Nhiên hăm dọa.
- Ấy! Chị đẹp lắm luôn á! - Đỗ Thuần nhanh nhảu.
- Thật không?
- Nếu không đàn ông đâu có xếp hàng chờ chị đâu chứ!
- Ừm.
====
-"Tít...tít...tít..."
- À nhô Nhiên. Gọi chi thế? - Mỹ Nhã ở đầu dây bên kia ngáp ngắn ngáp dài.
- Tao đẹp không?
- Hả? Mày cụng đầu vào cột điện à? - Mỹ Nhã bên kia không nóng không lạnh nói.
- Mày thật là...- Lam Nhiên ngượng ngùng.
- Mày đẹp lắm lắm. Nếu không lũ đàn ông ngoài kia sao thích mày.- Mỹ Nhã đáp thẳng.
- Ừm. Tao hỏi cái này...
=======================
Tối......
Sau bữa tối, Lam Nhiên chạy lên phòng úp úp mở mở làm chuyện gì đó.
Trong thư phòng, gấp chiếc laptop lại, La Đình Diệp xoa xoa thái dương. Cả ngày nay hắn đã phải giải quyết cả đống văn kiện thiếu bóng hắn trong mấy ngày cưới. La Đình Diệp nặng nề lết thân về phòng ngủ.
Một, hai, ba.
- Cạch. - La Đình Diệp vừa mở cửa thì...
Ối mẹ ơi sặc máu! Lam Nhiên...cô ấy...đang mặc áo sơ mi của hắn. Cổ áo bị bẻ ra sau không thể che lấp đi cái cổ nhỏ trắng nõn. Xương quai xanh được lộ rõ sau lớp áo mỏng. Đôi chân dài lộ ra khiến bọn đàn ông phải quỳ rạp. La Đình Diệp khẽ nuốt nước bọt. Hắn đang cố kìm chế tưởng tượng của mình về cơ thể yêu mị thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp vải mỏng tan.
- Xong việc rồi sao? - Lam Nhiên hỏi.
- Ừ! Em mặc như vậy sẽ bị cảm! - La Đình Diệp nheo mắt.
- Đồ cũ có chút không thoải mái, mượn đồ anh. Không vấn đề chứ?
- Không sao. - Sắp sặc máu tới nơi mà vẫn gượng nói không sao, La Đình Diệp cảm thấy càng lúc hắn càng trở nên vĩ đại.
- Đi ngủ thôi. - Lam Nhiên bước lên giường đắp chăn, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh như cô vợ nhỏ chăm chồng ngủ.
La Đình Diệp thấy một cảnh này, tim ngọt ngào như rót mật, liền nhanh chóng trèo lên giường.
Một lát sau....
La Đình Diệp chăm chú nhìn Lam Nhiên đang say nồng giấc ngủ. Qua ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt cô càng diễm lệ hơn.
Lam Nhiên bỗng lật người sang phía La Đình Diệp, vô tình ôm lấy tay hắn, khiến bộ ngực đẫy đà của cô ma sát với tay hắn. Chút điều nhỏ khiến La Đình Diệp như sắp điên. Hắn cố gắng động đậy để thoát khỏi cô, nhưng hắn càng vẫy thì cô càng ôm chặt lấy hắn. Sau đó cô ôm từ cánh tay cho cả người hắn.
Mùi hương bạc hà của cô xông thẳng vào mũi La Đình Diệp kích thích hắn. La Đình Diệp xoay người ôm lấy Lam Nhiên hôn môi cô. Cái lưỡi càn quấy của hắn nhanh chóng tách hàm răng đang say giấc, sau đó gọn gàng đem tất thảy hương vị của cô nuốt trọn. Môi bạc mỏng tan của hắn dời môi cô lại chuyển sang cô, liếm nhè nhẹ khiến Lam Nhiên không nhịn được mà ngâm nga vài tiếng. La Đình Diệp cứ thế mà lấn tới. Bàn tay không yên phận sờ soạng khắp nơi. Sau khi quậy phá đôi gò bồng nhấp nhô theo nhịp thở đều đều của Lam Nhiên đầy quyến rũ. La Đình Diệp không nhịn được liền cởi nút áo cô ra, xoa xoa vùng bụng trắng nõn. Bàn tay thành thục di chuyển xuống mông cô xoa nhẹ. Lam Nhiên lại rên vài tiếng khiến La Đình Diệp tỉnh mộng. Hắn lập tức ngồi dậy, vẻ mặt đau khổ nhìn Lam Nhiên:"Em cứ như vậy, tôi sẽ điên mất!". La Đình Diệp sải bước vào phòng tắm.
Ngoài giường có một cô gái nhỏ bật dậy, thầm nghĩ sự rù quyến của cô vẫn hấp dẫn hắn. Thì ra hắn không phải không được mà vì sợ cô ghét hắn sao?
Lam Nhiên bỗng dưng thấy khi ở cùng La Đình Diệp, cô có chút tùy hứng, có chút trẻ con, có chút làm nũng thậm chí còn làm hắn hằng đêm "được" tắm nước lạnh nữa. Nhưng chưa bao giờ hắn khó chịu với cô, còn rất chu đáo nữa. Thật ra cô không bày xích chuyện hắn chạm vào cô. Cô thích nụ hôn của hắn, ngọt ngào, điềm tĩnh lại mang theo chút cuồng dã. Chẳng lẽ như Mỹ Nhã nói cô thích hắn sao?