Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 25: Làm khán giả của riêng mình



Em cô đơn, cô đơn là được, anh thật sự chẳng cần tới mỉm cười trong hồi ức của em.

Em không tin em sẽ ngốc nghếch tới nỗi không thể quên, cũng chẳng thể buông bỏ.

Con người vốn dĩ đã cô đơn, thứ đã vay mượn đều nên được hoàn trả.

Rồi em sẽ cai anh. Vẫn là anh vẹn nguyên ấy.

Là em tự nằm mơ anh đã thay đổi gì, có yêu nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Mỗi người có nghiệp chướng nhân quả của riêng mình, sẽ có gì thì cũng chẳng có gì.

<Cô đơn, cô đơn là được>

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Tử Quân bình tĩnh lại, sau đó mới đứng dậy bước những bước chân kiên định. Cô nhớ lại, bắt đầu từ lúc nào đây, từ lúc nào cô bắt đầu quan tâm tới cậu thiếu niên ấy? Cô luôn thích đưa ra rất nhiều yêu cầu, không phải vì sở thích của cô quá phong phú, chẳng qua chỉ là muốn có được sự quan tâm của một người khác. Chỉ có điều, đến cuối cùng, từng chút từng ít đều bị đáp lại bằng sự lạnh nhạt. Một hôm, khi về nhà, cô thấy anh ngồi trên sofa uể oải hút thuốc, khi ấy rõ ràng anh mới học lớp Mười một, nhưng khuôn mặt đã tỏa ra khí chất anh tuấn. Cô cứ nhìn anh như thế, gần như quên cả chuyển động.

Cho đến khi Tô Diệc Mân về phòng mình, cô mới bước tới nơi anh vừa nằm. Tàn thuốc anh vừa hút bị ném ở một chỗ hơi khuất. Cô khom người, sau đó nhặt đầu mẩu thuốc đó lên. Cô chạm vào, có nhiệt độ ấm áp. Cô cười khẽ, sau đó cất kỹ đầu mẩu thuốc ấy.

Bắt đầu từ hôm đó, cô học hút thuốc. Cô muốn biết, hương vị khiến anh say mê này rốt cuộc là thế nào. Cô hút thuốc có quy luật, chỉ khi đêm khuya thanh vắng mới trải nghiệm thứ cảm giác ấy. Có điều, rõ ràng cô không nghiện, nhưng lại yêu thứ cảm giác sương khói vấn vít ấy. Tựa như tất cả mọi bất mãn đều có thể bài trừ thông qua cách thức đó, trải qua cuộc đời thuộc về mình trong đêm đen. Chỉ là, vẫn bị Tô Diệc Mân phát hiện một lần.

Đó là thứ cảm giác chẳng thể nói rõ, muốn tiếp cận, song lại không thể đến gần, ngăn cách bởi thời gian hoặc không gian nhất định, bèn dùng cách của bản thân để tiếp cận. Cô dùng đàn piano của anh chơi những nốt khó nhất, như thể làm thế thì có thể chứng minh điều gì đó ở bản thân. Sau đó, cuối cùng cô phát hiện, mình quá mức hèn mọn. Và cô thì không muốn chấp nhận một bản thân mình hèn mọn như thế.

Cô luôn đứng ở khoảng cách cách xa anh năm mét, vừa có thể nhìn anh, nhưng cũng không tới nỗi khiến anh chú ý. Chỉ là, trong đôi mắt càng lúc càng trầm mặc của anh, cô nhìn thấy tâm sự của mình trở nên càng ngày càng yếu ớt trong hy vọng thoắt ẩn thoắt hiện. Cho nên, sảng khoái rời ra, sảng khoái cắt đứt, sảng khoái cai nghiện.

Sau khi thấy những động vật bị dùng để thí nghiệm trên tivi, cơ thể động vật có thiếu hụt nghiêm trọng, cô cảm thấy những kẻ làm thí nghiệm đó nên tiêm thẳng thuốc vào những động vật nhỏ đó để chúng chết luôn còn hơn. Hà tất phải nhân danh chủ nghĩa nhân đạo giả tạo để lại mạng sống cho chúng, chẳng qua chỉ là nhận thêm nhiều đau đớn hơn mà thôi. Với bản thân cô cũng vậy, nếu đã không nhìn thấy hy vọng, vây thì hãy thoát thân nhân lúc còn sớm, việc gì phải đặt bản thân vào một vị trí hèn mọn. Cô chưa từng nghĩ phải sống rất kiêu ngạo, nhưng ít nhất phải bình đẳng, đúng không.

Trương Tiểu Nhàn nói: Bạn gặp gỡ một người, bạn yêu người ấy nhiều hơn, vậy thì, chung quy bạn sẽ mất người ấy. Sau đó, bạn gặp một người khác, anh ta yêu bạn nhiều hơn, vậy thì, sớm muộn bạn cũng sẽ rời xa anh ta. Cho đến một ngày, bạn gặp một người, hai người các bạn yêu nhau, cuối cùng bạn hiểu ra, mọi sự tìm kiếm cũng có một quá trình. Trước còn nơi chân trời, mà giờ đã kề cận.

Cho nên, cô không muốn làm kẻ yếu kia.

Tô Tử Quân đi mấy bước, tâm trí hơi rối bời, nhưng bước chân cô vẫn rất kiên định.

Đến góc ngoặt, bước chân cô dừng lại, ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía trước.

“Đã lâu không gặp.” Triệu Tử Hoa nhìn cô, bình thản, không có bất cứ cảm xúc nào.

Tô Tử Quân lại cảm thấy chợt như giấc mơ. Tựa như màn đối thoại trên QQ vậy: “Đã lâu không gặp”.

Thông thường, cô sẽ trả lời đối phương: “Chúng ta có quen nhau sao?”.

Nhưng rõ ràng, lúc này cô không thể trả lời một câu như thế giống như người xa lạ.

Tô Tử Quân theo Triệu Tử Hoa ra khỏi bệnh viện. Triệu Tử Hoa quan sát sắc mặt cô, hơi lo lắng. “Sao thế? Em có vẻ rất khó chịu.”

Trên thực tế, hồi nãy anh ta đã đứng đó, một mực nhìn cô dựa vào tường, chẳng hề nhúc nhích. Nhưng anh ta có thể cảm thấy được, vào khoảnh khắc ấy, ngàn vạn cảm xúc trôi nổi trong lòng cô.

Tô Tử Quân lắc đầu, không nói gì.

Triệu Tử Hoa nở nụ cười khổ. “Chẳng lẽ em thật sự định mãi mãi không gặp anh, hạ quyết tâm coi anh thành người xa lạ hay sao?”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi vẫn là một người nói lời không giữ lời?” Cô tưởng lần trước cô đã bày tỏ rất rõ lập trường của mình rồi.

Triệu Tử Hoa cười khổ. “Thực ra, tuy em đã làm, nhưng trong lòng em vẫn còn oán giận anh đúng không?”

Tô Tử Quân nhíu mày. “Có nghĩa lý gì không khi cứ lăn tăn mãi chuyện đã xảy ra.”

“Không có nghĩa lý gì. Vậy có tiện cho anh mời em đi ăn cơm không?”

Tô Tử Quân thở dài, bây giờ cô chẳng muốn về cái gọi là nhà ấy một chút nào. Cô đi theo Triệu Tử Hoa, vào một nhà hàng khá nhỏ.

Triệu Tử Hoa cẩn thận kéo ghế cho cô, hành vi vốn ga-lăng này rõ ràng có cảm giác kì lạ ở một quán nhỏ thế này. Nhưng hai người đều không nhận thấy. Tô Tử Quân khẽ thở dài. “Tại sao anh lại ở bệnh viện?”

“Bệnh tim của bố anh lại tái phát, anh ở viện với ông ấy.”

Lại? Lòng cô cũng mềm lại. “Vậy tình hình bây giờ thế nào?”

“Vừa làm phẫu thuật xong, còn phải quan sát một thời gian.” Anh ta nhướng mày. “Bây giờ em vẫn ổn chứ?”

“Tôi có ổn hay không, anh cứ tự nhìn xem.” Cô bưng tách trà trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm.

Bấy giờ, Triệu Tử Hoa nở nụ cười. “Quả nhiên là tác phong của em. Nếu anh nói em không tốt thì chẳng phải đang cố ý nguyền rủa cuộc hôn nhân của em hay sao? Còn thể hiện sự nhỏ nhen của anh nữa.” Anh ta lắc đầu, lúc này, sắc mặt mới trở nên an nhiên.

Phục vụ bưng mấy món ăn lên, Tô Tử Quân cầm đũa bắt đầu bữa ăn. “Anh nghĩ xa quá rồi, tôi chỉ bảo anh đánh giá thôi.”

“Thực ra, rất nhiều lúc, anh luôn muốn biết, nếu khi ấy anh đồng ý đưa em đi, vậy bây giờ chúng ta sẽ thế nào?” Nói đoạn, bản thân anh ta đã cười. “Rõ ràng biết không nên đặt giả thiết ‘nếu’ như vậy, nhưng vẫn không khỏi tiếc nuối, không khỏi hoài niệm.”

Tô Tử Quân cắn môi, thở dài. “Ban đầu Lý Tầm Hoan tử bỏ Lâm Thi Âm vì một tình bạn, trở thành một truyền kỳ và cũng tạo ra một bi kịch. Sau đó, chàng ta chạm khắc hình ảnh Lâm Thi Âm nhiều lần, khi ấy bùi ngùi rằng chàng ta yêu nhiều biết mấy. Nhưng, chỉ vì sự từ bỏ ban đầu, cho nên chàng ta mới không nỡ, bởi vì chàng ta không có được, cho nên mới nhớ nhung mãi. Nếu ban đầu họ ở bên nhau, có lẽ câu chuyện sẽ không như thế. Bi kịch mới trở thành vĩnh hằng.”

“Em luôn kiên định tin vào suy nghĩ của mình. Nhận định lựa chọn của mình, cho dù rõ ràng là sai lầm.”

“Ít nhất, đường nên do mình tự lựa chọn. Dù phải đối mặt với điều gì thì đều có thể tự nói với mình rằng đây là cái giá của lựa chọn.”

“Em oán hận đúng không? Oán hận sự lựa chọn ban đầu của anh.” Giọng anh ta trầm thấp mà ú ớ.

Tô Tử Quân bỗng chấy chua xót, mắt bắt đầu cay cay. “Không oán hận. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm thế. Huống hồ, khi ấy tôi không phải là không có lựa chọn khác, giả dụ tôi thanh cao hơn, tôi sẽ gây trò gì đó, hoặc là dứt khoát hơn thì đòi tự sát. Không phải là tôi không có con đường nào để đi, nhưng tôi lại lựa chọn thỏa hiệp với cuộc sống, cho nên, đây cũng là lựa chọn của tôi. Lựa chọn của tôi, tôi chấp nhận.”

Với điều này, anh ta không có tư cách đánh giá, chỉ có thể cười khổ. “Tô Diệc Mân không phải một nhân vật đơn giản.”

Ngược lại, Tô Tử Quân nở nụ cười. “Chưa từng có ai nói anh ấy đơn giản cả.”

Triệu Tử Hoa thở dài. “Anh không đề cập đến điều đó, ý anh là nói tới chuyện lần trước. Thực ra, anh phát hiện, trước khi em cho anh mức giá sàn đó, có người đã từng tiết lộ cho anh rồi.”

Tô Tử Quân kinh ngạc nhìn anh ta. “Ai?”

“Nếu anh nói là Tô Diệc Mân gợi ý, em có tin không?”

Tô Tử Quân mím môi chẳng tỏ rõ ý kiến.

“Anh ta vốn không muốn Sơn Lĩnh, nhưng vì nguyên nhân không biết tên mà không thể để anh ta từ bỏ cạnh tranh một cách công khai. Cho nên mới nghĩ ra cách đó, mượn tay anh để từ bỏ Sơn Lĩnh. Còn anh lại chuyển Sơn Lĩnh qua cho Tưởng Thị. Mọi thứ anh ta đều tính chuẩn cả rồi. Khi ấy, anh còn chưa hiểu tại sao, mãi đến hôm qua tuyên bố sắp xây một tuyến đường sắt từ Thâm Hạ ra ngoại tỉnh, và vị trí địa lý của Sơn Lĩnh vừa khéo nằm trong tuyến đường quy hoạch cho tuyến đường sắt kia, anh mới chợt ngộ ra. Chúng ta đều trở thành quân cờ của Tô Diệc Mân rồi.”

Đôi mắt Tô Tử Quân hơi trống rỗng. “Thực ra, điều anh muốn nói với tôi là chuyện này chứ gì!”

“Phải. Tô Diệc Mân không dễ đối phó, em phải cẩn thận. Tuy anh ta rất…” Triệu Tử Hoa nhìn cô. “Trong mắt anh ta, có lẽ lợi ích còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

“Tôi hiểu rồi.”

Trong ngày hôm nay, hai người đã đưa ra cho cô hai đề nghị trái ngược nhau hoàn toàn. Lý Giai Tinh bảo cô phải tranh thủ, nắm lấy cơ hội trong tay. Còn Triệu Tử Hoa lại nhắc nhở cô đừng trao đi cả bản thân mình.

Thật nan giải.

Tạm biệt Triệu Tử Hoa, cô về nhà. Còn Tô Diệc Mân căn bản không ở nhà.

Tô Diệc Mân đang đứng trước một chiếc máy tính, người ngồi trước máy tính là Tưởng Nhã Đình. Cô đang ngồi trước máy tính kể cho Tô Diệc Mân biết đơn hàng tháng này của cô. Cô hí hửng mở một cửa hàng trên mạng, muốn kiếm một món lớn, chứng minh với Tưởng Chí Nam rằng cô cũng có thể tự lập. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là công việc này khá tự do, còn có thể lướt các trang mạng.

“Thế nào? Việc làm ăn của em cũng ổn chứ?” Tưởng Nhã Đình ngẩng đầu, chờ được khen.

“Bây giờ vẫn là đầu thu, thời tiết khá nóng, cho nên lượng tiêu thụ quần áo của cửa hàng em vẫn ổn so với các cửa hàng cùng kiểu. Nếu em thật sự muốn tiếp tục làm thì bây giờ phải đi đặt hàng, bày bán quần áo cuối thu. Chỉ cần thời tiết thay đổi, nhân lúc các cửa hàng khác chưa bày bán em đổi sang các mẫu quần áo mùa thu mới. Với lại tốt nhất mẫu quần áo có thể đặc biệt thì phải đặc biệt.” Tô Diệc Mân bình thản nhìn trang web.

Thoắt cái, sự khen ngợi mà Tưởng Nhã Đình chờ mong đã chẳng còn nữa, cô hơi nản lòng.

Tô Diệc Mân xoa đầu cô. “Em làm tốt lắm.”

“Vậy anh mời em ăn cơm nhé!”

Tô Diệc Mân nhìn thời gian trên di động. “Được.”

Ăn cơm xong, Tô Diệc Mân đưa cô về nhà.

Lúc xuống xe, Tưởng Nhã Đình hôn phớt lên trán anh. “Hôm nay chỗ này không cần rửa nữa.”

Tô Diệc Mân lắc đầu, cười nhẹ, lại nhìn dáng vẻ cô nhảy nhót. “Đi chậm chút. Đừng để bị ngã đấy.”

Đúng là tâm tính trẻ con.

Nhưng lại cảm thấy thoải mái, ít nhất thì, trước nay anh chưa từng có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.