Từng nhìn thấy một lời giải thích về giấc mơ thành sự thật.
Chỉ cần bạn một mực muốn chuyện đó.
Chuyện đó sẽ trở thành sự thật và xuất hiện trong cuộc sống của bạn.
Chỉ cần bạn một mực muốn, một mực chờ mong.
Đương nhiên, còn cần cả nỗ lực.
—Tô Tử Quân.
————————-
Lúc tỉnh dậy, Tô Tử Quân cảm thấy cả người mình đều mềm oặt, cô mở mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ từ rối loạn đến rõ ràng. Cô nhớ hôm qua mình cùng Hạ Tư Linh uống rượu mãi, sau đó Hạ Tư Linh ngất đi, cô cuống cuồng, liền gọi điện thoại cho Tô Diệc Mân. Sau đó Tô Diệc Mân đến, họ cùng đưa Hạ Tư Linh vào viện. Hình như là xuất huyết dạ dày, phẫu thuật xong thì hẳn là không quá nghiêm trọng, nếu không cô sẽ không thể ra về.
Cô day trán mình, kéo chăn ra, mới phát hiện mình không mặc gì.
Vậy mà trong tâm trí cô lại xuất hiện một cảnh trên phim, nữ chính tỉnh dậy phát hiện mình không mặc gì, sau đó kéo chăn hét thất thanh, vừa đánh vừa mắng nam chính ở bên cạnh. Sau đó nam chính nói: yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.
Cô lắc đầu, nhìn vết xanh trên người, hơi mất kiên nhẫn.
Trên mạng nói, đàn ông tốt sẽ ngủ đi ngủ lại với một người phụ nữ. Vậy tiêu chuẩn của phụ nữ tốt chẳng lẽ là khiến một người đàn ông giày vò đi giày vò lại?
Cô thở dài, trở dậy với vẻ hơi cam chịu. Đúng lúc này, Tô Diệc Mân bước vào, tay anh bưng một cốc nước, nhấc chăn lên, tỏ ý hỏi cô có muốn không. Cô vươn tay ra, lười lên tiếng. Tô Diệc Mân đặt nước vào tay cô. Cô uống mấy ngụm, rồi mới trả lại cốc cho anh.
Cô muốn thay đồ, nhưng không muốn thay trước mặt anh, tuy suy nghĩ đó có hơi õng ẹo. Nhưng người nào đó lại không chịu hiểu.
“Hôm nay em muốn đến bệnh viện trước hay về biệt thự trước?” Tô Diệc Mân nhìn cô với vẻ biếng nhác, và vẫn không ra ngoài.
Lại là cuối tuần, lại về biệt thự.
“Ngày mai mình về biệt thự nhé!” Lát nữa cô nhất định phải đến bệnh viện.
Tô Diệc Mân gật đầu, nhìn cô như cười như không. “Em định làm sinh viên tốt rồi à?”
Cô bặm môi. “Em vốn đã là sinh viên tốt.”
Anh cười, sau đó mới ra ngoài.
Cô nhìn bóng lưng anh, rồi mới trở dậy, thay đại một bộ đồ.
Tô Tử Quân không nói rõ được hành vi của Tô Diệc Mân bây giờ kỳ lạ đến mức nào, chí ít thì cô hơi khó thích ứng. Khi anh theo cô ra ngoài và thật sự lái xe từ trong gara ra, cô vẫn không thể xác định được. Vì thế, trước khi lên xe, cô xác nhận lại một lần. “Anh thật sự cùng em đi siêu thị à?”
Tô Diệc Mân ném cho cô một ánh mắt “nói thừa”, sau đó cô bèn ngoan ngoãn lên xe.
“Công ty anh không có chuyện gì à?” Cô vẫn cảm thấy rất bất thường.
“Tạm thời không có.”
Siêu thị không quá xa, chỉ cần mất nửa tiếng đi bộ. Hồi trước cô đều đi bộ một mình, lúc chán thì sẽ nhìn thời gian xem mình mất bao lâu mới đến được siêu thị. Thông thường đều là nửa tiếng. Chẳng mất bao lâu đã đến nơi. Tô Diệc Mân dừng xe, cô đứng ở cửa siêu thị đợi anh.
Nơi này có rất nhiều chung cư, người tới đây mua đồ cũng rất đông, có không ít người đều là vợ chồng trẻ. Cô nhìn một cặp đôi, cảm thấy vô cùng thuận mắt, vậy tại sao đổi thành cô và Tô Diệc Mân, cô liền cảm thấy hơi không thể thích ứng chứ. Xem ra người cũng phân thành nhiều loại, chẳng hạn như Tô Diệc Mân bị cô loại khỏi những công việc lặt vặt này.
Tô Diệc Mân đi qua kéo cô vào. “Sao lại đứng đực ở đó?”
Tô Diệc Mân nhìn trái ngó phải, cũng không định cầm đồ lên, như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới mẻ muốn chơi, anh chỉ đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Tô Tử Quân mua một chút táo đỏ, vậy thì có thể nấu cháo táo đỏ cho Hạ Tư Linh. Táo đỏ bổ máu, hẳn là khá ổn, mà dạ dày cô ấy không tốt chỉ có thể ăn chút đồ lỏng mà thôi. Tô Diệc Mân đi theo sau cô, nhìn đồ cô cầm trên tay, không nói một lời.
“Hồi học cấp Ba lúc đi dạo siêu thị cùng mấy đứa đó, luôn nghe chúng nó nói một câu.”
“Nói gì?” Anh rất nể mặt đáp lời, cô còn tưởng anh sẽ một mực im lặng nữa chứ!
“Sau này lúc mua đồ phải tự chọn đồ, chứ không phải là để đồ chọn mình.”
Tô Diệc Mân cười. “Vậy em thật sự phải cảm ơn anh đã cung cấp một điều kiện vật chất tốt cho em, để em có thể lựa chọn mặt hàng tùy ý.”
Tô Tử Quân vươn một ngón tay ra lắc lắc. “No, như vậy chẳng có niềm vui mua sắm tẹo nào.” Cô không nhận ra mình đã nắm tay anh. “Anh nhìn thứ này xem, mua một túi bột giặt to được thêm một bánh xà phòng này.”
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, bất giác cong môi. “Ừ, rất hời. Ngày trước sao anh không phát hiện em biết vun vén cho gia đình như thế nhỉ?”
“Ưu điểm của em vẫn còn rất nhiều, chỉ là anh không giỏi phát hiện thôi.”
“Vậy đây là ý đợi anh khai phá rồi. Sau này anh sẽ mở to mắt mình ra.”
Tô Diệc Mân cầm lấy đồ trong tay cô, sau đó theo sau cô xuyên qua dòng người đến đến đi đi.
“Mình mua mấy con cá diếc nhé!”
Anh gật đầu.
“Loại nào là cá diếc?”
Tô Diệc Mân chuyển hết đồ trong tay sang tay trái, còn tay phải chỉ vào khu vực chếch bên phải cô.
“Anh biết cá diếc à?” Cô ngoảnh mặt qua.
Anh bặm môi. “Ngoài hộp có ghi đó má…”
Hôm nay, hai người thu hoạch phong phú, các loại đồ dùng sinh hoạt có thể mua thì mua, nhận được không ít phần thưởng. Tô Diệc Mân vừa đi vừa tính toán, tuy họ nhận được rất nhiều món đồ nhỏ, nhưng từ góc độ kinh tế học thì người ta đã biến tướng vét được tiền trong túi họ. Anh lắc đầu, không muốn dùng những tính toán chi li trên thương trường vào cuộc sống, vì quá cụt hứng. Hôm nay anh hoàn toàn sắm vai nhân viên lao dịch một lần, hai tay đều đầy ứ, lúc muốn lấy giỏ thì lại cảm thấy thử thách xuyên qua biển người có vẻ còn lớn hơn.
Sau khi về nhà, Tô Tử Quân bèn hầm canh cá diếc, một chiếc nồi khác thì dùng để nấu cháo táo đỏ.
Cô nhìn hai chiếc nồi tỏa ra mùi hương khác nhau trong bếp, bất giác có thêm chút cảm giác thỏa mãn.
Tô Diệc Mân nằm nghiêng trên sofa, lười biếng ngáp một cái.
Tô Tử Quân bưng canh cá diếc ra. “Anh nếm thử xem hương vị thế nào?”
Tô Diệc Mân nhìn cô mấy cái với vẻ ngờ vực. “Thứ này bổ gì đấy?”
Tô Tử Quân ngẩn người, rồi mới hồi hồn, hóa ra trí nhớ của người này vẫn rất tốt. “Bổ giấc ngủ…” Cô nói hươu nói vượn.
Anh cười phì, cầm thìa lên chẳng hề khách sáo.
Tô Tử Quân múc cháo táo đỏ xong xuôi. “Em đến bệnh viện trước đây.”
Anh gật đầu. “Về sớm chút, có thể về biệt thự hôm nay thì về hôm nay vẫn hơn.”
Cô phát hiện, sao họ về biệt thự đều như hoàn thành nhiệm vụ, có cảm giác như chết sớm siêu sinh sớm vậy. Song cô cũng không nghĩ quá nhiều, đến thẳng bệnh viện.
Khi Tô Tử Quân muốn đẩy cửa, bên trong truyền ra tiếng của một cô gái.
“Dù chị nghĩ về tôi hoặc về anh ấy thế nào, tôi đều muốn nói với chị, tôi không tới để thị uy, càng không tới để thể hiện gì. Tôi thừa nhận tôi đã đoạt anh ấy từ tay chị. Mà hôm nay tôi tới tìm chị, anh ấy cũng không biết. Tôi viện cớ tới đây, chẳng qua là hy vọng chị có thể sống cho thật tốt.” Giọng của Thẩm Thiển Y vẫn nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại có vẻ cực kì sắc bén.
Hạ Tư Linh cười. “Vậy xin hỏi Lạc phu nhân đến làm gì? Tôi rửa tai lắng nghe.”
“Tôi biết chị không cam tâm, chị thích anh ấy lâu như thế dài như thế, thậm chí cả thời thiếu nữ, anh ấy là cả giấc mộng của chị. Nhưng đối với tôi, anh ấy cũng là giấc mộng của tôi. Từ năm bảy tuổi tôi đã biết anh ấy, chẳng có giây phút nào tôi không muốn trở thành cô dâu của anh ấy. Bao nhiêu năm nay tôi vẫn một mực chờ đợi anh ấy, nhưng anh ấy trở về, cùng với chị. Chị có biết được khi ấy trái tim tôi tan vỡ thế nào không? Nhưng tôi không thể nhận thua, đây là hy vọng cả đời tôi. Dù người khác cười chê tôi thế nào, thì lý do duy nhất khiến tôi phải tiếp tục kiên trì chính là tôi yêu anh ấy, cho nên tôi phải đánh cược một lần vì bản thân mình. Tôi dùng thân phận của mình khiến anh ấy lấy tôi, tôi cho mình một cơ hội, và cũng đã thành công. Tôi không quan tâm quá trình nhiều gai đến mức nào, chỉ cần cuối cùng tôi có thể ở bên anh ấy, tôi cảm thấy tất cả đều đáng giá. Chỉ bởi vì, tôi yêu anh ấy.”
“Cho nên, tôi chỉ có thể sắm vai hòn đá ngáng đường trong hành trình tình yêu của cô, chỉ để làm nổi bật tình yêu giữa hai người?”
“Tôi biết, bây giờ tôi nói gì cũng vô dụng. Nhưng chuyện đến nước này, Lạc Tử Thịnh là chồng tôi, tôi sẽ bảo vệ cuộc hôn nhân của tôi. Còn chị, đã không thể ảnh hưởng tới chúng tôi được nữa. Cho nên, mong chị cũng đừng làm ra chuyện gây tổn hại cho bản thân nữa. Lạc Tử Thịnh là người thế nào hẳn chị còn biết rõ hơn tôi. Chị cảm thấy anh ấy sẽ còn đau lòng vì chị hay sao?”
“Cô thật ác độc.”
Thẩm Thiển Y thở dài thườn thượt. “Hay là chị định dùng cái gọi là chút áy náy cuối cùng để đổi lấy chút cảm giác mắc nợ của Lạc Tử Thịnh?”
Hạ Tư Linh chấn động. “Cô muốn tới nói cho tôi biết, tôi làm gì cũng đều công cốc. Anh ấy không yêu tôi, cho nên tôi làm gì đều không thể ảnh hưởng tới anh ấy, đúng không?”
“Đúng. Mà chị đã hiểu rõ từ lâu rồi, chẳng phải sao?”
“Vậy tại sao cô còn tới?”
“Tôi chỉ cảm thấy chúng ta rất giống nhau, dù rằng có kết cục khác nhau. Nhưng mắt nhìn của chúng ta luôn nhất trí, không phải sao? Cho nên, nhân lúc mình vẫn còn có thể lựa chọn cuộc sống tươi đẹp, đừng tự hủy hoại bản thân.”
Hạ Tư Linh nhắm mắt lại. “Cô thật sự chẳng chừa lại cho tôi một chút hy vọng nào.”
“Chỉ khi không có hy vọng thì mới đủ để tuyệt vọng, mới có thể đối mặt với cuộc đời bằng một thái độ mới.” Giọng Thẩm Thiển Y rất bình thản, nhưng mỗi câu đều rơi vào đáy lòng Hạ Tư Linh.
“Cô đi đi!”
Thẩm Thiển Y nhìn Hạ Tư Linh lần cuối cùng, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Qua một lúc, Tô Tử Quân mới đi ra từ một bên khác, sau đó gõ cửa vào. “Hôm nay sắc mặt chị tốt quá.” Cô lấy cháo ra. “Húp chút cháo táo đỏ đi!”
Hạ Tư Linh nhận cháo, nhìn những quả táo đỏ sẫm. “Tử Quân, chị cảm thấy lòng đau lắm.”
“Đau cũng chỉ có mình mới biết, phải không?”
Hạ Tư Linh cứ nhìn Tô Tử Quân như thế. “Giai Tinh luôn nói em thông minh, chị còn chẳng mấy để tâm. Hóa ra em thật sự thông minh hơn bọn chị.” Cô ấy thở dài. “Chỉ là có những lúc, không phải cứ thông minh là được.”
“Em hiểu cả mà.”
Hạ Tư Linh đặt cháo xuống. “Ngày trước chị từng tưởng tượng tình yêu của chị sẽ rầm rộ thế nào. Anh ấy nhất định sẽ là người đàn ông chói mắt nhất giữa đám đông. Sau đó, Lạc Tử Thịnh xuất hiện, anh ấy thỏa mãn tất cả ảo tưởng của chị với tình yêu. Mà tình yêu trong hiện thực còn mãnh liệt hơn nhiều so với tưởng tượng, chị tự hào về sự kiêu ngạo của mình, song lại sẵn sàng bị khuất phục vì anh ấy. Chị tưởng rằng, bọn chị sẽ ở bên nhau, mãi mãi ở bên nhau, sau đó mãi không cách rời. Giống như lời bài hát đó: Chuyện lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến, chính là cùng anh chậm rãi già đi. Đợi bọn chị không yêu nổi nữa, tay sẽ nắm tay tiếp tục bước đi. Cho đến khi răng rụng hết, đầu bạc trắng. Nhưng, ngay cả hôn nhân bọn chị còn chưa bước vào.”
Tô Tử Quân bước lên trước, nắm chặt tay Hạ Tư Linh. “Cuộc đời không chỉ có mỗi tình yêu.”
Đôi mắt Hạ Tư Linh lấp lánh ánh nước. “Chị biết, có vài người, có vài chuyện, cả đời chỉ được phép một lần. Từ đây, cuộc đời chị không còn người tên là Lạc Tử Thịnh nữa.”