Tôi từng thích nhất một câu là: Lòng rộng chừng nào, sân khấu lớn nhường ấy.
Đó là độ tuổi còn chưa biết buồn thương là gì.
Bây giờ, tôi thích nhất một câu là: I’m on my way to future, where you are there.
Em muốn đến tương lai có anh.
Tương lai mà em muốn đến, vừa khéo cũng có anh.
Tương lai ấy có anh kề bên.
Dịch mỗi một câu ra, đều có một “anh”.
—Tô Tử Quân.
————————-
Lúc Tô Tử Quân về đến căn hộ, Tô Diệc Mân vẫn còn nằm trên sofa. Trên bàn trà vẫn còn đặt bát canh cô bưng ra lúc đi cùng với bát cơm anh đã ăn. Đúng là điệu bộ đại thiếu gia, ăn xong cứ bày ra đấy. Cô thay giày rồi mới đi qua.
“Cô ấy thế nào rồi?” Tô Diệc Mân chẳng buồn quay đầu, chỉ giảm volume tivi xuống.
“Vẫn ổn, chiều nay sẽ xuất viện.” Cô vẫn rất hài lòng với kết quả này, có vài chuyện nên giải quyết dứt khoát thì hơn. Con người đều ích kỷ, cái gọi là yêu rốt cuộc nặng thế nào, chẳng ai biết được. Chỉ là chúng ta đều quá xem trọng những gì mình từng đánh đổi, luyến tiếc khi cuối cùng lại thua trắng tay.
Cô dọn dẹp mặt bàn, bê bát vào bếp rửa. Bấy giờ, anh mới xoay người nhìn động tác của cô – coi như đương nhiên, cực kỳ thành thạo. Nhưng anh lại cảm thấy cảnh tượng như vậy rất thư thái.
Sau khi thu dọn tất cả ổn thỏa, cô bèn thay đồ ra ngoài.
Gần như là một quy luật chung, chỉ cần về biệt thự, thông thường cô đều lựa chọn đi ngủ. Anh cũng không làm phiền, cứ để cô ngủ.
Chỉ là, khi họ gõ cửa, vậy mà lại là Ôn Tâm Di đi mở cửa.
Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân nhìn nhau một cái, đều im lặng.
“Anh Diệc Mân, sao muộn vậy anh mới về!” Ôn Tâm Di tiến thẳng lên trước níu tay Tô Diệc Mân, định bơ tiệt Tô Tử Quân.
Tô Diệc Mân bực mình nhíu mày, gạt tay cô ta ra, đi hai bước nắm tay Tô Tử Quân. “Đến làm khách, em Tâm Di cứ tự nhiên.” Giọng anh rất bình thản, nhưng mỗi chữ đều phát âm rất “chuẩn”.
Ôn Tâm Di trừng Tô Tử Quân, vào thẳng nhà.
Tô Tử Quân thở dài một tiếng, nhìn Tô Diệc Mân với vẻ oán giận. “Có trời biết, em còn chưa nói gì, cũng chẳng phạm tội gì, sao lại bị lườm?”
“Sao em biết em không phạm tội gì?”
“Ồ?”
“Em xem em đã có được người đàn ông tốt nhất trên thế giới rồi còn gì.” Tô Diệc Mân nói mà không biết ngượng. “Đương nhiên sẽ khiến người ta ghen ghét.”
Tô Tử Quân véo tay anh một cái đau điếng. “Tự luyến.”
Tô Diệc Mân hít một hơi. “Trời.”
“Gọi đất còn hữu dụng hơn, trời cao quá không nghe thấy.”
“Đất đã bị em giẫm dưới chân rồi, còn có thể có tác dụng với em hả?” Tô Diệc Mân tiếp tục cười.
Thật sự không thể nói nhiều với người này được, cô liếc anh một cái rồi vào nhà.
“Mẹ, bố ạ.” Tô Tử Quân toan đến bên cạnh Ôn Như Kiều thì Ôn Tâm Di đã đi qua chiếm chỗ trống đó.
“Cô ơi, cháu biết cô thích loại nước hoa này nên cố ý bảo người ta mang từ Pháp về đấy.” Ôn Tâm Di đưa ra một lọ nước hoa, sau đó lại đi đến bên cạnh Tô Giải Phong. “Chú ơi, đây là chiếc bình hoa cổ mà lần trước chú ưng, cháu nghe ngóng rồi mua lại với giá gấp rưỡi. Biết chú rất thích, cho nên cháu mang đến biếu chú.”
Tô Giải Phong toan nói thì Tô Diệc Mân khoanh hai tay cười ung dung đã bình thản lên tiếng. “Bảo sao bác nói em không có bộ óc làm ăn, chiếc bình hoa cổ này anh cũng từng nghe nói rồi, chính là món đồ cổ duy nhất có giá cao hơn chất lượng trong buổi đấu giá lần đó. Nghe bảo là hàng nhái siêu cấp, chủ buổi đấu giá lần đó còn bị kiện vì chuyện này. Và chiếc bình hoa này đã bị người ta lấy đi với giá rẻ bèo rồi. Em Tâm Di, em chắc chắn em đã tốn giá gấp rưỡi chứ?”
Trông khuôn mặt Tô Diệc Mân đầy vẻ khó tin.
Tô Giải Phong hơi nhíu mày. “Tâm Di, chú rất thích. Đừng nghe Diệc Mân, đạo lý quà nhẹ tấm lòng nặng chú vẫn biết mà.”
Ôn Tâm Di vừa nghe hai chữ “quà nhẹ”, sắc mặt đã tái xanh.
Tô Tử Quân thở hắt một hơi, đúng là ở đâu cũng chẳng thể yên bình được mà. “Cho nên tặng quà vẫn phải tặng tấm lòng nữa? Bố đang dạy chúng con đạo lý này đúng không ạ!”
“Quà nhẹ vẫn còn hơn là chẳng tặng gì.” Ôn Tâm Di hung hăng nhìn Tô Tử Quân.
Tô Diệc Mân kéo Tô Tử Quân. “Chúng mình tấm lòng đủ, tuần nào cũng về nhà thăm bố và dì. Tâm nguyện lớn nhất của bố mẹ chắc chắn không phải là nhận chút quà không có ý nghĩa, mà là muốn nhận được sự quan tâm của con cái.”
“Đề tài này sâu sắc quá rồi.” Tô Tử Quân cười. “Chị, sao chị đột ngột qua đây?”
“Đương nhiên là tới thăm cô và chú rồi.” Ôn Tâm Di chẳng có thiện cảm với Tô Tử Quân, ánh mắt cũng chẳng buồn “tém tém” lại.
Còn Tô Diệc Mân nhìn Tô Giải Phong một cái, may mà ông bố già của anh dù càng già càng hồ đồ nhưng ánh mắt vẫn tốt, biết con nhỏ này mấy cân mấy lạng.
Ôn Như Kiều thở dài, Ôn Tâm Di cứ thế này, Tô Diệc Mân ưng được mới là chuyện lạ. Bà ta liếc nhìn Tô Tử Quân mang dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình, nếu con bé này bằng một nửa Tô Tử Quân thì chẳng cần phải lằng nhằng như bây giờ rồi.
Bữa cơm này ăn mà gọi là đậm tính giải trí.
Thím Đường ở nhà họ Tô nhiều năm nên biết được sở thích của họ, nhưng có thêm một Ôn Tâm Di, thím đương nhiên không chiếu cố được đến cô ta. Ôn Tâm Di cũng không tỏ ra không vui, chỉ liên tục gắp thức ăn cho họ, bắt đầu từ Ôn Như Kiều đến Tô Diệc Mân đều được một miếng cá. Chỉ là khi tới lượt Tô Tử Quân, Ôn Tâm Di gắp vào bát cô một miếng thịt kho tàu.
Tô Tử Quân đặt miếng thịt sang một bên, không định ăn.
“Tử Quân, sao em không ăn? Chẳng lẽ chê thím Đường nấu không ngon hả?”
Tô Diệc Mân lớn bằng ngần này thật sự chưa từng thấy Tô Tử Quân ăn thịt mỡ, anh vươn đũa qua gắp miệng thịt đó bỏ vào miệng mình. “Thứ ngon đương nhiên phải để lại cho người thân thiết nhất của mình ăn rồi, em cảm thấy sao?”
Ôn Tâm Di biến sắc, không nói gì nữa.
Tô Tử Quân ăn cơm từng miếng nhỏ, cũng chẳng buồn đoái hoài đến ánh mắt của Ôn Tâm Di.
Sau bữa cơm, vẫn là Tô Giải Phong gọi Tô Diệc Mân lên thư phòng trên tầng, bắt đầu màn răn dạy và phân tích về công ty hàng tuần.
Tô Giải Phong lấy ra một số liệu ném lên người Tô Diệc Mân. “Chuyện này là sao? Trong một năm ngắn ngủi, Viễn Thần chỉ mất tiền ra chứ không có tiền vào. Lúc mới tiếp nhận công ty tất cả mọi người đều khen anh có bộ óc kinh doanh, anh xem số liệu kinh doanh mấy tháng nay, anh có thấy ngại không?
Tô Diệc Mân cúi đầu. “Sau khi Thanh Hà hoàn công hẳn là sẽ thay đổi hiện trạng, bây giờ việc đặt mua căn hộ ở Thanh Hà đã sắp bắt đầu rồi, hẳn là sẽ thu lại được một phần vốn.”
“Tốt nhất là vậy.” Tô Giải Phong nhìn dáng vẻ không bận tâm của anh thì phát bực. “Sao công ty lại thua nỗ nặng như thế?”
“Là sai lầm của con, dùng người không thỏa đáng, để người khác ôm tiền chạy mất…”
Tô Giải Phong đập bàn cái rầm. “Thế sao không nói? Anh không biết còn có phương pháp dùng luật pháp hay sao?”
“Con từng ngầm điều tra, anh ta đã xuất cảnh rồi. Chúng ta căn bản không làm gì được anh ta. Với lại, nếu chuyện này bị lộ ra thì giá cổ phiếu của Viễn Thần sẽ giảm mạnh. Cho nên con nghĩ giấu chuyện này đi vẫn tốt hơn.”
“Anh làm việc cẩn mật đấy nhỉ, trước đó anh đã làm gì?”
“Đây là trách nhiệm của con.”
Tô Giải Phong cáu điên người. “Cút ra ngoài.”
“Bố, bố đừng tức giận, sự tình vẫn chưa đến nước không thể vãn hồi. Tháng sau, tình hình này sẽ thay đổi.”
Tô Giải Phong trừng anh. “Tháng sau tôi muốn thấy kết quả.”
Tô Diệc Mân gật đầu, rồi mới ra ngoài.
Anh dựa vào lan can, nhìn mấy người trong phòng khách dưới lầu.
Ôn Tâm Di quấn lấy Ôn Như Kiều nói gì đó, còn Tô Tử Quân ngồi một bên, mắt nhìn vào tivi, nhưng lại đang nghịch ngón tay mình.
Thi thoảng, Ôn Như Kiều cũng hỏi một hai câu về tình trạng cuộc sống hiện giờ của Tô Tử Quân, Tô Tử Quân có thể dùng một từ để trả lời thì tuyệt đối không dùng hai từ.
Ôn Tâm Di cười nhạt. “Nghe nói em đã thi đỗ nghiên cứu sinh, trường nào đấy?”
Ý thức được là đang hỏi mình, Tô Tử Quân nói: “Đại học Thiển Minh.”
Ôn Tâm Di thờ ơ nói: “Là đại học hạng hai hả, còn kém xa Đại học Thâm Hạ.”
Tô Tử Quân cho nhỏ volume tivi đi. “Sinh viên hạng ba từ chuyên ngành hạng hai của đại học hạng nhất còn chẳng bằng sinh viên đại học hạng hai ấy chứ!”
“Mày…”
“Đương nhiên, hẳn là chị không thuộc kiểu này đâu nhỉ!”
Tô Diệc Mân đứng đó cười, sau đó xuống tầng. “Đang nói gì thế? Có vẻ trò chuyện rất vui.”
“Bọn em đang nói, sinh viên kém ở trường đại học nào cũng giống nhau, sinh viên xuất sắc mỗi trường lại mỗi khác.”
“Đúng là một vấn đề rất thâm sâu.” Tô Diệc Mân mím môi cười khẽ.
Anh ngồi bên cạnh Tô Tử Quân, qua một lúc liền kéo Tô Tử Quân về phòng. Tô Diệc Mân lắc đầu. “Biết rõ là ngồi đó chẳng được lợi gì mà vẫn còn ngồi đực ở đó.”
“Cũng chẳng có tổn thất gì.”
“Cứ phải bị châm chọc rồi mới biết đường đáp trả.”
“Thế thì mới thể hiện được vẻ hùng hổ hăm dọa của chị họ em chứ.” Tô Tử Quân bâng quơ.
Còn Tô Diệc Mân thì cười.
Tắm xong, Tô Diệc Mân ôm cô, giam cô trong lòng mình. Anh toan cúi đầu hôn lên trán cô, cửa đã bị gõ.
Tô Tử Quân trở dậy đi mở cửa. “Chị, có chuyện gì à?”
“Vừa nãy chị xem phim kinh dị một lúc nên sợ quá. Chị không dám ngủ một mình, Tử Quân, em ngủ cùng chị nhé!”
Tô Tử Quân còn chưa nói gì, Tô Diệc Mân đã cứ thế nằm trên giường nhìn Ôn Tâm Di.
Chẳng mấy chốc, thím Đường đã đi tới. “Cậu chủ, cậu có dặn dò gì à?”
“Cô Ôn đây sợ ngủ một mình, hôm nay ngủ cùng thím nhé! Thím hãy chiếu cố cô ấy nhiều hơn.”
Ôn Tâm Di thở hổn hển. “Không cần nữa. Em bật đèn ngủ thì hẳn sẽ không sợ nữa.”
Tô Tử Quân bày tỏ thím Đường cũng đã có thể rời đi, cô đóng cửa lại, nhìn anh với vẻ thắc mắc. “Động tác của anh cũng nhanh thật đấy.”
“Chẳng lẽ đợi người ta bắt nạt giống em chắc?”
“Được, em chẳng nói gì cả.”
Tô Diệc Mân nhíu mày, sau khi cô nằm xuống thì đưa tay chỉnh chăn.
Tô Tử Quân lại đột ngột nở nụ cười. “Lần đó Trần Thiệu Dĩnh nói trước giờ anh chẳng thương hoa tiếc ngọc, em còn tưởng anh ấy nói đùa. Hóa ra đúng là thật, anh cứ đối xử với những cô gái có cảm tình với anh như thế à?”
“Cũng không phải. Nhưng cũng gần thế.”
“Hử?”
“Đầu tiên, họ không khiến người ta ghét như chị họ em. Thứ hai, nếu đã không thể cho đối phương cơ hội thì việc gì phải để lại hy vọng?”
“Em nên ghi âm lại câu này của anh, hẳn là chị họ em cũng sẽ không tìm em gây chuyện nữa.”
“Sao có thể? Lòng đố kị của con gái đều chẳng có nguyên do, cô ả đã xác định em phá hoại chuyện tốt của cô ta nên sẽ hận em đến cùng rồi.”