Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 3: Về nhà - Bình tĩnh



Khoảng thời gian trước, tôi nhìn thấy một bài viết trên mạng. Trong đó nói, có một kiểu phụ nữ dù lấy ai cũng đều có được hạnh phúc.

Tôi xem xong cả phần bàn luận về bài viết, kết luận chẳng qua cũng chỉ là: phụ nữ phải sống cho ra sống, đừng phụ thuộc vào đàn ông để sinh tồn.

Người ta nói phụ nữ độc lập là có sức hút nhất, lời đó không phải là không có lý.

Mà, mẹ tôi, chính là một ví dụ sống.

—Tô Tử Quân.

————————-

Đến cuối tuần, Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân rất ăn ý dậy đánh răng rửa mặt rồi tự mặc quần áo. Cô nấu bữa sáng đơn giản, sau đó nhìn anh. Cô hơi không chắc chắn được về câu nói của anh hôm qua. Bây giờ, cho dù hai người không được coi là mặn nồng nhưng ít nhất cũng được tính là “tương kính như tân”. Nhưng nếu hai người thật sự có con thì mối liên hệ về sau sẽ không phải là một vấn đề nhỏ. Liên hôn giữa các gia đình giàu có vốn là chuyện rắc rối phức tạp, thêm một đứa con, có thể nói là hai người sẽ thật sự “quấn” vào nhau. Cô không tin anh không biết sự thực ấy, nhưng anh lại nói với cô rằng anh muốn có một đứa con.

Ăn sáng xong, anh đi lấy chìa khóa xe, cô đi rửa bát. Cuối cùng, hai người cùng ra ngoài. Vừa lên xe, cô đã dựa vào ghế rồi nhắm mắt lại. Anh liếc nhìn cô. “Lạ nhỉ, rõ ràng dậy sớm như thế, giờ đã ngủ bù gì không biết.”

Cô mở mắt. “Như thế thì ngủ kiểu gì?” Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc cô đã bực.

Anh cười khẽ, có vẻ tâm trạng cũng đã tốt hơn. “Rõ ràng anh tôn trọng em lắm mà. Là vì thấy em không phản đối, anh mới…”

Cô lườm anh cháy mắt, bất giác dùng tay phát anh.

“Lúc đó em không nói gì, anh còn tưởng em ngầm ưng thuận chứ!” Anh cười càng vui vẻ.

Cô quay đầu ra ngoài cửa sổ, quyết định bơ tiệt người này đi.

Lên đường cao tốc, chẳng bao lâu sau là đến Bắc Uyển. Nơi đây được người ta gọi là “ba bước một nhà cao tầng, năm bước một căn biệt thự”, tuy nói hơi quá nhưng cũng chứng minh người sống ở đây không phú thì quý.

Vừa mới ấn chuông cửa, thím Đường đã tới nhìn. “Cậu chủ cô chủ về rồi đấy à.”

Thím Đường cười hì hì nhìn hai người, chẳng hề cảm thấy mình dùng từ có vấn đề gì. Cách xưng hô “cậu chủ” và “cô chủ” này thím đã gọi mấy chục năm rồi, thật sự bảo thím thay đổi thì thím cũng chịu chết. Có điều hai đương sự lại chẳng có bất kì lời dị nghị nào.

“Mẹ bố, bọn con về rồi.” Tô Tử Quân đi tới trước mặt Tô Giải Phong thì dừng lại, thuận tay xoa bóp bờ vai ông.

Tô Giải Phong rõ ràng rất vui. “Đi học tay nghề này từ bao giờ thế?”

Tô Diệc Mân khẽ cười. “Thì là để lấy lòng bố đấy còn gì.”

Tô Giải Phong nhìn Tô Diệc Mân, không nói gì, còn Ôn Như Kiều ở bên cạnh lại cười hiền từ. “Con bé Tử Quân này cả ngày đều quanh quẩn trong nhà, không học một vài thứ hay hay thì cũng chán. Còn Diệc Mân phấn đấu vì công ty bất kể ngày đêm, lần này về nhìn có vẻ đã gầy rộc so với lần trước. Tử Quân ở nhà thì cũng hầm chút canh cho Diệc Mân bồi bổ vào, nếu muốn lười thì bảo thím Đường nấu xong rồi mang tới cho vợ chồng hai đứa.”

Tô Tử Quân nhìn Ôn Như Kiều, ngoan ngoãn gật đầu.

Còn sắc mặt Tô Giải Phong lại không tốt cho lắm. Ông nhìn Tô Diệc Mân, rõ ràng đôi mắt bình thản nhưng lại hiện rõ sự sắc bén. “Diệc Mân theo bố lên tầng nói chuyện, cũng để Tử Quân và Như Kiều tán gẫu chuyện thường ngày luôn.”

Tô Diệc Mân lên tầng theo Tô Giải Phong.

Tô Tử Quân bèn ngồi bên cạnh Ôn Như Kiều. “Mẹ, mẹ đổi mỹ phẩm rồi ạ? Lần này trông còn rực rỡ hơn lần trước.”

Ôn Như Kiều khẽ liếc mắt nhìn cô, gí ngón tay vào trán cô. “Con đã lớn bằng ngần này rồi, mẹ còn có thể rực rỡ nổi chắc?”

Tô Tử Quân ngả vào lòng Ôn Như Kiều. “Con lớn ấy ạ? Không phải người ta nói trong mắt bố mẹ con cái mãi mãi đều chỉ là trẻ con đấy sao? Con vẫn là trẻ con, mẹ đương nhiên vẫn còn trẻ rồi.”

“Càng ngày càng dẻo miệng.” Ôn Như Kiều vuốt tóc cô. Tóc cô rất đẹp, hoặc là vì quanh năm không uốn tóc hay nhuộm tóc nên tóc không cứng mà mềm và khỏe, đen óng tự nhiên như thác nước.

Tô Tử Quân cười rúc vào lòng Ôn Như Kiều.

Ôn Như Kiều thấp giọng khẽ hỏi: “Hai đứa kết hôn cũng đủ lâu rồi nhỉ. Đã định có con chưa?”

Cơ thể Tô Tử Quân cứng lại, sau đó cô ngước mắt nhìn Ôn Như Kiều. “Mẹ, con vẫn là trẻ con mà, mẹ đừng bức con đến gần thế giới của người trưởng thành chứ.”

Ôn Như Kiều sững người, bị giọng điệu nũng nịu của cô làm cho mềm lòng. “Vậy hai đứa đã có kế hoạch ở phương diện đó chưa?”

“Tạm thời không có ý định ạ.” Tô Tử Quân hơi áy náy khi nói câu đó, bởi rõ ràng đó không phải suy nghĩ của Tô Diệc Mân.

Mắt Ôn Như Kiều lóe sáng, bà ta nhìn cô con gái mình nuôi dưỡng hai mươi mấy năm trời, xem ra Tô Diệc Mân không nói cho cô biết chuyện đó. Không nhìn ra được thằng bé này lại có lòng phòng bị mạnh như thế, ngay cả người bên gối của mình mà cũng giữ thái độ dè chừng.

Còn trong phòng sách trên tầng lại là một cảnh tượng khác.

Tô Giải Phong cầm nghiên mực gõ mạnh xuống bàn. “Mảnh đất Sơn Lĩnh là sao?”

“Thì giống như bố biết đấy.”

“Tôi thấy anh bị ấm đầu rồi đấy, vậy mà lại để con cừu béo này rơi vào tay một công ty chẳng có tiếng tăm. Anh thật sự càng sống càng có tiền đồ đấy nhỉ.”

Tô Diệc Mân ung dung nhìn Tô Giải Phong. “Lần này quả thực là sơ suất của con. Nhưng mà, con nghĩ Triệu Thị và chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không tới mức đối đầu với chúng ta. Trước không nói họ có thể cung cấp nguồn vốn nhiều như vậy hay không, chỉ dựa vào hoạt động của công ty nhỏ như họ thì chắc chắn cũng không thể đưa mảnh đất đó đi vào hoạt động. Con nghĩ, hẳn là họ sẽ hợp tác với công ty khác.”

Tô Giải Phong nhìn anh một lúc lâu rồi mới nói: “Vậy anh nghĩ ai muốn đối đầu với chúng ta?”

“Tưởng Thị.” Tô Diệc Mân bình thản nhả ra hai chữ.

Tô Giải Phong gật đầu. “Trận đấu giữa họ và chúng ta, xem ra phải tiến hành rồi.”

Tô Diệc Mân nhìn bố mình một cách trấn định. “Bố có dự định gì?”

Vào lúc này, trước tiên anh phải xác định được suy nghĩ của Tô Giải Phong, điều đó sẽ khiến chuyện anh muốn làm tiếp theo cũng có được phương hướng.

“Trước tiên cứ xem Tưởng Thị có động thái gì đã, nếu họ có hành động gì, chúng ta đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết.” Tô Giải Phong nhìn Tô Diệc Mân. “Vậy thì vẫn nên cách xa con bé nhà họ Tưởng ra.”

Tô Diệc Mân nheo mắt lại, nhìn Tô Giải Phong như có điều suy tư, sau đó cười khẽ.

Trên bàn cơm, Tô Giải Phong cực kỳ yêu thương Tô Tử Quân, vẫn một mực gắp thức ăn cho cô. “Nếu sống bên ngoài mà cảm thấy không tiện thì chi bằng cứ chuyển về nhà ở.”

Tô Tử Quân bất giác nhìn Tô Diệc Mân, Tô Diệc Mân vẫn ăn cơm, có vẻ vốn dĩ không nghe thấy lời Tô Giải Phong nói. Tô Tử Quân cắn môi. “Không cần đâu ạ, bọn con sống bên ngoài rất ổn.”

Tô Giải Phong thở dài. “Đợi hai đứa đến tuổi này của bố rồi sẽ biết tâm trạng nhớ nhung con cái.”

Tô Tử Quân không biết nên tiếp lời thế nào, mím môi lại.

Tô Diệc Mân liếc nhìn nét mặt cô. “Bọn con sẽ thường xuyên về thăm bố và dì mà.”

Ôn Như Kiều gắp chút rau xanh vào bát của Tô Giải Phong. “Con cái có suy nghĩ của con cái, người trẻ bây giờ thích trải qua thế giới hai người, ông ở đây làm loạn cái gì.”

Tô Giải Phong cười, không nói gì nữa.

Nhưng Tô Tử Quân phát hiện Tô Diệc Mân lại khẽ nhíu mày vào lúc này, điều đó khiến cô không khỏi nhớ tới nét mặt của Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều hồi đầu khi anh đưa cô về và tuyên bố muốn lấy cô. Khi ấy, cô vốn tưởng Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều đều biết hoặc ngầm đồng ý, nhưng không ngờ ngay cả họ cũng không biết. Lúc ấy, Tô Giải Phong không phản đối về mặt ngôn ngữ, ngược lại Ôn Như Kiều hơi phản đối, nhưng cũng không nói nhiều. Còn Tô Diệc Mân thì nói nửa đùa nửa thật: “Có gì không tốt đâu, không chỉ có thể thêm thân thiết với dì mà còn không cần thêm một người ngoài vào cho tốn bát tốn đũa, tiết kiệm lương thực nữa mà.”

Tô Giải Phong yêu chiều Ôn Như Kiều, tuy biểu hiện không quá rõ ràng nhưng tất cả bố cục trong nhà đều bài trí theo kiểu Ôn Như Kiều thích. Mà cơm canh trên bàn ăn mãi mãi đều là món cà tím thịt băm Ôn Như Kiều thích nhất. Nghe nói hai người họ đã quen biết nhau từ rất lâu về trước, còn là một cặp tình nhân yêu sớm, chỉ là cuối cùng không thể đi đến cuối cùng. Sau đó mỗi người đều tự kết hôn, song Ôn Như Kiều kết hôn sang năm thứ hai thì ly hôn, sau đó về nhà rồi bệnh một trận nặng, sau khi khỏi bệnh thì nhận nuôi Tô Tử Quân từ cô nhi viện. Còn Hoa Thiên Yến kết hôn chẳng được mấy năm thì bị bệnh, không lâu sau bà ra đi. Hai năm sau khi Hoa Thiên Yến qua đời, Tô Giải Phong cưới Ôn Như Kiều, cuộc hôn nhân này cũng được xưng là kiểu mẫu cho cuộc liên hôn mạnh, vì dẫu sao Ôn Như Kiều cũng là một trong những người thừa kế của tập đoàn Thiên Khải. Tuy bây giờ công ty do anh trai của Ôn Như Kiều là Ôn Như Lôi nắm quyền, nhưng cũng không thể xem thường quyền sở hữu cổ phiếu của Ôn Như Kiều.

Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, Ôn Như Kiều cũng đến Thiên Khải xem tình hình kinh doanh dạo gần đây. Ôn Như Kiều chắc chắn khác hẳn với những bà chủ nhà giàu bình thường, bà ta không chỉ có diện mạo xinh đẹp mà cũng có cả một trái tim tinh tế, một khi Ôn Như Lôi có động thái gì lớn thì còn phải bàn bạc với Ôn Như Kiều, ngẫm cũng biết được địa vị của Ôn Như Kiều ở Thiên Khải.

Mà nhờ vào Ôn Như Kiều, lợi ích giữa Thiên Khải và Viễn Thần cũng trở nên chằng chịt chồng chéo, gần như chứng thực câu “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu”.

Bàn tay cầm đũa của Tô Diệc Mân hơi siết lại, nhưng nét mặt anh vẫn rất thong dong, gần như không phát hiện được sự biến hóa trong lòng anh lúc này.

Ăn cơm xong, Tô Tử Quân ở trong phòng nhìn tay anh, thấp giọng nói: “Lúc em đi học, có một người bạn nói với em rằng từ độ dài đầu đũa có thể nhìn ra khoảng lộ trình ta lấy hoặc cưới người khác.”

Tô Diệc Mân nhìn cô. “Ý em là vì anh cầm đũa quá gần nên anh mới cưới người quá gần với anh là em?”

“Em muốn bày tỏ rằng xem ra điều đó là thật.”

“Em vô vị thật đấy.” Anh nằm trên giường, đầu gác lên hai tay, mắt nhìn lên trần nhà. “Ngày mai, là ngày giỗ của mẹ anh.”

Cô sững người. “Trước đây anh chưa từng nói.”

Anh gật đầu. “Trước đây anh đều đi một mình.”

Cô muốn hỏi vậy tại sao năm nay anh lại nói ra, nhưng cô không hỏi thành lời. Trong ký ức của cô, người phụ nữ tên Hoa Thiên Yến ấy gần như chỉ xuất hiện trong những lời người khác nói, thậm chí ngay cả những màn đối thoại như thế cũng rất ít. Cô chỉ biết người phụ nữ ấy hẳn là đoan trang, xinh đẹp. Tuy căn biệt thự này đã không còn dấu ấn của người phụ nữ ấy nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy nó từng tồn tại dấu vết nhất định. Trước đây cô không rõ nguyên nhân mình chắc chắn đến vậy, bây giờ cô đã hiểu, người phụ nữ ấy vẫn luôn sống trong lòng Tô Diệc Mân. Đây chính là dấu vết mà Hoa Thiên Yến đã lưu lại.

Lúc không tới đây, chắc chắn Tô Tử Quân không ngờ mộ của Hoa Thiên Yến chỉ là một gò đất um tùm cỏ, nhìn vô cùng tiêu điều. Hơn nữa còn nằm ở trên đỉnh núi, xe cũng chẳng đi lên được, chỉ đi bộ đã tốn hơn một tiếng đồng hồ. Vả lại, Tô Tử Quân tự cho rằng mình còn là kiểu người đi bộ khá nhanh.

Tô Diệc Mân phớt lờ vẻ thắc mắc trong mắt cô. “Không phải vì bố anh, để mẹ anh ở đây cũng tổn thất đến thân phận của ông ấy, nhưng không thể không nói đây là chuyện tốt nhất mà ông ấy đã làm cho mẹ anh. Là mẹ anh tự yêu cầu, yêu cầu kỳ lạ lắm đúng không!”

Lúc này, Tô Tử Quân nghĩ, người phụ nữ ấy nhất định là một người phụ nữ rất đặc biệt.

“Mẹ anh thích nhất là những thứ tự nhiên, cho nên bà yêu cầu được chôn ở đây sau khi qua đời. Quanh ngọn núi này có cây cỏ bầu bạn bên bà, bà chắc chắn sẽ không cô đơn. Ngày trước mẹ luôn nói với anh, dù là thứ gì cũng đều có sinh mệnh, cho nên chúng ta không được tước đoạt sinh mệnh của đối phương, cho dù chỉ là một ngọn cỏ nhỏ bé. Nghe thì rất xa rời thực tế đúng không, nhưng mẹ anh chính là một người thiếu thực tế như thế, bà sống trong thế giới của riêng mình.” Anh ngắt một chùm hoa nhỏ màu vàng từ lùm cỏ dại bên cạnh, sau đó đặt lên mộ.

Tô Tử Quân nhìn anh. “Mẹ anh nhất định là một người phụ nữ tốt.”

Tô Diệc Mân cười nhẹ, song lại mang theo vẻ châm chọc vô cùng. “Phải ha, là một người phụ nữ tốt, chính vì quá tốt mà ngày trước mẹ thích nhất là đến Lệ Giang, tháng nào cũng đến đó một lần. Lúc ban đầu, anh cũng tưởng bà chỉ đơn thuần là thích nơi đó…”

Tô Tử Quân nhìn anh, như sắp tiến vào một cánh cửa bí mật. “Vậy thì là vì sao?”

“Lệ Giang, là nơi họ quen biết nhau.”

Một câu đơn giản, song Tô Tử Quân lại cảm thấy mình thoáng run rẩy. Ánh mắt cô bị ghim vào ngôi mộ này. Người ta đều nói phụ nữ ngốc nghếch, thì ra trên thế giới này thật sự có nhiều người phụ nữ ngốc như vậy. Sau khi kết hôn vẫn thường xuyên đến Lệ Giang, cũng chỉ là đi tìm lại những điều tốt đẹp thuở ban đầu. “Nếu đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ”, quả nhiên là câu nói đẹp đẽ nhất. Nhưng điều đó càng cho thấy Tô Giải Phong không đối xử tốt với Hoa Thiên Yến, nếu không bà sẽ không nhớ nhung những điều tốt đẹp thuở ban đầu như thế.

Cô nhìn anh hồi lâu, muốn lên tiếng nói gì đó, song dù thế nào cũng không hỏi được thành lời.

Cô đưa tay sờ ngôi mộ này, bỗng cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Mình xuống núi sớm chút, đợi lát nữa trời tối thì gay to.” Tô Diệc Mân nhắc nhở cô.

Cô nhìn đôi tay đã dính đầy đất của mình thì hơi ảo não. Anh nhướng mày, sau đó dẫn cô đến một vũng nước nhỏ có kích thước bằng cái bát. Nước trong vắt, khiến cô cảm thấy mình dùng nước này để rửa tay thì đúng là chà đạp, nhưng cô vẫn dội nước để rửa sạch vết bẩn.

Cô phát hiện, mỗi lần mình dội ra chút nước thì ngay lập tức sẽ có nước trào ra lấp đầy vũng nước. Phát hiện nhỏ này khiến tâm trạng cô trở nên tốt hơn, tựa như “một bát nước” mà giáo viên hồi cấp Hai từng nói vậy, bởi vì cường độ chịu nén mà chỉ có thể là “một bát nước”.

Xuống núi, Tô Diệc Mân lái xe về căn hộ ngay trong đêm.

Tuy cô không có ý kiến phê bình gì, nhưng trước tiên vẫn gọi điện cho Ôn Như Kiều để báo cáo tình hình, đương nhiên cũng không nói rằng hôm nay hai người đã tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.