Chẳng qua chỉ là cho mình một chút hy vọng, khi mình bơ vơ trơ trọi.
Tựa như trong đêm đen thẫm ấy, hy vọng nhìn thấy chút ánh sáng của bình minh.
Nhưng, chỉ có người trong bóng đêm mới biết, rốt cuộc bơ vơ thế nào.
Cho nên, người đứng xem chỉ có thể là người đứng xem.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tưởng Nhã Đình nhảy tung tăng đến đối diện Tô Diệc Mân rồi ngồi xuống, cô vẫn như trước, chỉ cần ra ngoài thì sẽ đeo chiếc túi chéo hình chú thỏ. Hôm nay cô mặc một chiếc crop top màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc ghi lê, trông vô cùng trẻ trung. Nhưng Tô Diệc Mân lại nhíu mày vẻ không tán đồng. “Mặc thế này, không thấy lạnh à?”
“Đẹp mà!” Tưởng Nhã Đình chẳng bận tâm.
“Đẹp cũng không thể làm cơm ăn được, đây chẳng phải là phương châm của em ngày trước sao?”
“Đã nói là ngày trước rồi còn gì.” Tưởng Nhã Đình uống một ngụm cà phê. “Với lại, ai bảo là không thể làm cơm ăn. Cổ nhân đã nói ‘tú sắc khả xan’ rồi cơ mà. Chẳng lẽ chúng ta còn chẳng bằng cổ nhân?”
“Cổ nhân, là người thời cổ, tư tưởng đã cũ rồi mà còn coi là thật à?” Anh nhướng mày.
Tưởng Nhã Đình bĩu miệng. “Lâu thế cũng không liên lạc được với anh, anh đi vất vưởng ở đâu đấy. Em còn tưởng anh bơ em nữa, gọi điện cho anh mà đều tắt máy cả.”
Tô Diệc Mân nhéo mũi cô. “Bơ em thì là vất vưởng hả, nghĩ gì mà…”
“Thế anh đi đâu?”
Tô Diệc Mân cầm chiếc chuông lạc đà kia lên lắc lắc trước mắt cô.
“Cho em à?” Cô đoạt lấy. “Anh đi đâu mua đấy, đẹp thế.”
“Lệ Giang.”
Nét mặt Tưởng Nhã Đình cứng lại. “Anh… đi với ai?”
“Vợ anh.” Anh thờ ơ nhìn cô. “Sao thế?”
“Không.” Cảm giác hưng phấn vừa rồi đã mất sạch, cô để chiếc chuông lạc đà vào trong túi của mình.
“Quán em buôn bán vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.”
“Anh thấy Lệ Giang vui không?”
“Cũng được.” Anh nhìn cô. “Sao?”
“Lần sau, mình cùng đi nhé!”
……
Tô Diệc Mân đưa Tưởng Nhã Đình về nhà, sau đó quay lại căn hộ. Anh đứng dưới khu chung cư nhìn chiếc xe quen thuộc kia, sau đó lên tầng. Anh tưởng rằng dù Tô Giải Phong đích thân tới nhưng sau khi thấy anh không ở nhà, ông cũng sẽ ra về, xem ra, lần này thật sự khiến ông già sốt ruột rồi.
Anh vẫn bước ung dung lên lầu, gõ cửa.
Tô Tử Quân mở cửa ra rồi mới phản ứng lại, trước giờ anh luôn mang theo chìa khóa, hơn nữa trong công ty còn để một chiếc chìa khóa dự phòng. Cô nhìn anh vẻ ngờ vực. “Sao về muộn thế?”
“Còn sớm hơn nhiều so với khi tan làm hồi trước rồi đấy.”
“Bố vẫn đợi anh mãi.”
Anh siết tay cô. “Chắc ông ấy sẽ không mua chuộc được em chỉ bằng mấy câu nói đấy chứ?”
Tô Tử Quân không lên tiếng, đẩy nhẹ anh. “Bố đang ở trong phòng sách, anh tự đi đi. Vừa nãy bố đứng trước cửa sổ, chắc chắn đã thấy anh về rồi.”
Tô Diệc Mân chẳng tỏ rõ ý kiến, cười nhẹ, rồi đi đến phòng sách.
Tô Giải Phong ngồi đó, chẳng ngẩng đầu lên, chỉ lật một vài cuốn sách. Ông lật một lúc thì có vẻ mới nhận ra Tô Diệc Mân đã vào, bèn buông cuốn sách trong tay xuống. “Bố còn tưởng anh sẽ không quay về nữa.”
“Con cũng tưởng bố đã đi rồi.”
Tô Giải Phong cười. “Xem ra hôm nay bố con ta đã tính sai đối phương rồi, đây cũng được coi như sự ăn ý hiếm thấy của bố con ta.”
“Đúng là rất hiếm thấy.”
Tô Giải Phong lại cầm cuốn sách đó lên, tùy ý giở ra. “Hồi anh còn nhỏ, bố luôn dạy anh làm người ‘lùi một bước trời cao biển rộng’, có vẻ anh không học được.”
“Đó là vì con đã học chân lý ‘người hiền lành dễ bị ức hiếp’.” Anh liếc nhìn cuốn sách ông cầm lên, bìa sách viết chữ “khoan dung” to đùng. “Nếu muốn sống tốt, lúc cần thiết phải hy sinh người khác. Nhưng nếu ngoan ngoãn ngồi đó đợi bị hy sinh, bố nói xem dựa vào đâu mà con phải ngồi khoanh tay chờ chết?”
“Tình hình Viễn Thần bây giờ không tốt lắm.”
“Nếu tình hình mà tốt ắt hẳn bố cũng sẽ không đích thân tới tận nhà.” Khóe miệng Tô Diệc Mân nhếch lên nụ cười châm chọc. “Viễn Thần vẫn là của bố, bố phải tin bản thân bố sẽ có bản lĩnh đương đầu sóng gió chứ.”
Tô Giải Phong không tức giận, chỉ nhìn anh. “Viễn Thần cũng là của anh đúng không, anh là người thừa kế duy nhất của Viễn Thần. Nếu Viễn Thần có mệnh hệ gì, người tổn thất nghiêm trọng nhất cũng chỉ là anh. Chẳng lẽ anh mong cơ nghiệp mà ông ngoại anh để lại cho anh bị hủy hoại như thế?”
“Người muốn hủy hoại cơ nghiệp mà ông ngoại để lại là bố.” Tô Diệc Mân vươn tay ra, chỉ vào ông. “Con nghĩ, cả đời này, chuyện mà ông ngoại hối hận nhất chính là để bố lấy mẹ con.”
Tô Giải Phong nhắm mắt lại. “Thì ra vì chuyện đó mà anh mới luôn ôm lòng oán hận bố. Nhưng mà, khi ấy anh nhỏ như thế, sao lại…”
“Có một câu gọi là ‘trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió’, bố chưa từng nghĩ mẹ con sẽ để lại cho con một cuốn nhật ký hay sao? Đó là người phụ nữ mà bố có lỗi cả đời này, nhưng trong nhật ký mẹ lại chẳng nói xấu bố một câu nào. Bố thật sự nên thấy may vì đời này bố đã gặp được người phụ nữ tốt như thế.”
“Cho nên, vì mẹ anh, anh cũng phải tiếp tục quản lý Viễn Thần cho tốt.” Tô Giải Phong đứng dậy. “Bố nghĩ bố vẫn nên ra về thì hơn.”
“Không tiễn.” Tô Diệc Mân đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt chất chứa rất nhiều thứ cảm xúc, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ buông nắm tay đang siết chặt ra.
Tô Tử Quân tiễn Tô Giải Phong xuống tầng, cẩn thận dìu tay ông. Có vẻ ông càng lúc càng già đi, đi đường cũng bắt đầu không còn nhanh nhẹn nữa. Mái tóc bạc dù thế nào cũng chẳng che giấu được dấu vết của tuổi tác.
Trước khi lên xe, Tô Giải Phong nắm tay cô. “Diệc Mân là một đứa trái tính trái nết, con phải khuyên thằng bé nhiều vào. Bình thường ở bên nó nhiều hơn, cũng thông cảm cho nó một chút. Bố già rồi, rất nhiều chuyện cũng lực bất tòng tâm. Nhưng dù bố đã làm gì, cuối cùng nó vẫn là con trai bố.”
Tô Tử Quân gật đầu, nhìn chiếc xe đen thẫm dần đi xa.
Tô Tử Quân đứng tại chỗ một lúc, sau đó ngẩng phắt đầu, rèm cửa sổ ở phòng sách căn hộ bị người ta kéo mạnh lại. Cô khẽ thở dài, nói không rõ với thứ tình cảm như khe núi này, phải làm thế nào mới xây dựng được một cây cầu vững chắc.
Lúc Tô Tử Quân về đến căn hộ, Tô Diệc Mân đang tắm. Cô ngồi yên trên sofa, nhớ tới vẻ buồn thương trong mắt Tô Giải Phong thì như chẳng thể thở nổi. Bố ruột, từ này quá hấp dẫn. Cô cắn ngón tay mình, cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Không thấy ghê à?” Tô Diệc Mân đi đến bên cạnh cô, liếc nhìn móng tay cô, lặng lẽ ghét bỏ.
Tô Tử Quân lập tức thu tay về. “Lúc nói chuyện với bố vẫn nên lễ độ chút. Bây giờ bố cũng nhiều bệnh, sức khỏe cũng chẳng tốt mấy…”
“Ông ấy đã cho em lợi ích gì rồi? Hay là em cảm thấy lấy lòng ông ấy có thể được nhiều lợi ích hơn?”
“Ngang như cua.”
Tô Tử Quân không buồn để ý tới anh, ngồi đó chẳng nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Tô Diệc Mân day trán mình, nhìn cô tận mấy lần, nhưng mắt cô chẳng buồn động đậy lấy một cái. Anh bất đắc dĩ thở dài, sau đó đi qua ôm cô. “Được rồi được rồi, anh sai rồi.”
Tô Tử Quân đẩy anh ra. “Phắn sang một bên.”
Tô Diệc Mân đâu chịu nghe lời cô, càng ôm cô chặt hơn. “Chúng mình xem phim. Em xem loại nào? Phim buồn hay phim hài hay là…”
“Xem con trai đấu với bố vui quên trời quên đất.”
“…”
Ngày hôm sau, Tô Diệc Mân vẫn bị Tô Tử Quân gọi dậy để đến công ty báo cáo đúng giờ. Tuy rất tò mò tại sao Tô Tử Quân lại thiên vị Tô Giải Phong như thế, nhưng Tô Diệc Mân vẫn không lên tiếng hỏi, tự vội vã đến công ty.
Anh đi nửa tháng, bây giờ công ty đã hoàn toàn loạn cào cào. Anh cảm thấy hơi đau đầu, sau đó dặn dò Kha Hoa làm này làm nọ, gần như mỗi một phút đều ra một mệnh lệnh.
Suốt cả ngày, cũng chỉ là sắp xếp xong cho nhân viên, còn phải gọi những nhân viên cũ nghỉ ốm ở nhà quay lại. Chỉ như thế đã khiến Tô Diệc Mân cảm thấy phiền muộn. Mãi tới tối khuya, anh mới vội vã về đến căn hộ.