Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 43: Em cười, cười đến nỗi nước mắt tí tách rơi



Nếu yêu là một đóa hồng yếu ớt

Em cũng bằng lòng đón nhận sự hoàn hảo trong cái không hoàn hảo

Thì ra mưa gió có thể khiến em kiên cường, khiến em cảm động

Rơi vào giấc mơ của em

Chỉ cần một đốm lửa

Vẫn thắp sáng nụ cười của em

Thì ra vận mệnh vẫn nằm trong bàn tay em

Nước mắt nhòe mờ

Xuyên thấu một dải cầu vồng.

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Diệc Mân đến bệnh viện, Tưởng Chí Nam đợi ở cửa phòng bệnh. “Nhã Đình cứ gọi tên cháu mãi.”

Tô Diệc Mân gật đầu. “Cháu biết rồi.”

Tưởng Chí Nam nhìn Tô Diệc Mân, không nói gì. Ánh mắt ông lúc tối lúc sáng, tâm trí ông nhớ lại lời bác sĩ nói. Chức năng thận của Tưởng Nhã Đình không ngừng suy giảm, có lẽ đây chính là di chứng để lại sau tai nạn lần trước, tình huống còn không ngừng chuyển biến xấu, biện pháp duy nhất chính là tìm nguồn thận thích hợp. Ông nắm chặt tay, nhìn vào từ cửa phòng bệnh. Tô Diệc Mân đang nắm tay Tưởng Nhã Đình, ánh mắt anh rõ ràng và dứt khoát, như đã hạ quyết tâm nào đó.

Tô Diệc Mân nắm chặt tay Tưởng Nhã Đình. “Sao thế? Đau lắm à?”

Tưởng Nhã Đình lắc đầu. “Chỉ cần nhìn anh thì sẽ không đau nữa.”

Tô Diệc Mân cảm thấy có thứ gì gặm nhấm trái tim mình, từng chút một, đau như tê liệt. “Không sao đâu, nhất định không sao đâu.”

“Anh Diệc Mân. Có phải em sắp chết rồi không. Lần nào bố cũng giấu em nói chuyện với bác sĩ, bố nhất định giấu em rất nhiều chuyện. Em biết em chắc chắn không phải bị cảm, nếu không sao vẫn cứ ở bệnh viện chứ! Tối qua lúc đi vào mắt bố còn đỏ hoe, chắc chắn là bệnh tình của em rất gay go rồi. Có phải em sắp chết rồi không.”

Tô Diệc Mân bị quất mạnh. “Sẽ không đâu. Anh đã nói là em sẽ khỏe rồi mà. Chúng ta cùng sống, cùng ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn.”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Tưởng Nhã Đình, ánh mắt cô kiên định. “Chúng ta còn phải cùng đến Lệ Giang.”

Tô Diệc Mân lập tức gật đầu. “Chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, cho nên, chúng ta phải cùng nỗ lực.”

Tưởng Nhã Đình gật đầu. “Anh Diệc Mân, có thể mãi ở bên em được không?”

Anh gật đầu. “Anh sẽ luôn ở bên em, một mực ở bên em.”

Cô nhìn khuôn mặt anh, sự mềm yếu trong lòng nhanh chóng tiêu tan. Đôi mắt cô càng trở nên trong vắt, cô phải sống, cô phải luôn nhìn thấy anh.

Tô Diệc Mân dỗ Tưởng Nhã Đình ngủ, rồi mới ra khỏi phòng bệnh. Tưởng Chí Nam một mực đợi bên ngoài, Tô Diệc Mân đi qua. “Bác sĩ nói thế nào ạ?”

“Nếu có thể thì phải làm phẫu thuật thay thận nhanh nhất có thể.”

“Tìm được nguồn thận chưa ạ?”

Tưởng Chí Nam buồn bã lắc đầu. Ông già khí phách hiên ngang lúc này cũng chỉ có thể túm chặt tóc mình. “Nhã Đình là mạng sống của chú. Có bệnh gì thì cứ để chú mắc đây này, tại sao phải để con bé chịu khổ chứ?”

Tô Diệc Mân muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng hé miệng rồi cũng chỉ yên lặng ngồi bên cạnh ông, cho ông cụ này một chút ủng hộ vô hình, dù rằng có lẽ căn bản không có tác dụng.

Tô Tử Quân nhìn màn đêm đen thẫm, cô cảm thấy bây giờ lòng mình trống rỗng, đau đớn không gì sánh nổi.

Cô xoay người về phòng, ôm điện thoại, cuối cùng cô ấn số điện thoại đó. “Anh đang ở đâu?”

“Bây giờ anh rất bận, không có chuyện gì khác thì anh cúp máy đây.”

Tô Tử Quân nhìn di động, ném mạnh lên tường. Ngực cô phập phồng, cô thở hồng hộc, tiếng thở trở nên dồn dập và kịch liệt hơn trong đêm đen. Bật dậy, cô lại chạy xuống giường, cầm di động lên. Vẫn may, chất lượng chiếc di động khá tốt, ném đi rồi cũng chỉ rơi rụng linh kiện, lắp lại thì vẫn có thể sử dụng.

“Bây giờ anh đang làm gì?” Tô Tử Quân ôm di động, gắt hỏi.

“Anh đã nói là anh rất bận rồi.”

“Chuyện gì mà bận như thế, cần chạy ra ngoài lúc nửa đêm nửa hôm?”

“Em ngủ trước đi. Anh xử lý xong tự khắc sẽ về thôi.”

“Bao giờ anh có thể xử lý xong?”

Tô Diệc Mân không trả lời nữa mà cúp máy.

Tô Tử Quân nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, có thứ gì đó chảy ra từ trái tim cô, cô bò dậy khỏi giường, đi ra phòng khách, mệt mỏi ngã xuống sofa.

Cô vẫn không ngừng gọi điện, lần này cô còn chưa lên tiếng, Tô Diệc Mân đã chủ động nói: “Cứ giày vò đi giày vò lại như thế, em không mệt hả? Thế này chẳng giống em tẹo nào.”

Cô muốn hỏi phải thế nào mới giống cô? Không hỏi không han gì, giả vờ như không biết, có phải chỉ có vậy mới giống cô? Nhưng cô không nói như thế. “Anh đang ở đâu?”

Có vẻ Tô Diệc Mân bị cô làm cho đau đầu, không nói gì nữa, trực tiếp ngắt máy.

Anh ngắt, cô liền gọi mãi, vẫn không có ai nghe, cô cứ gọi mãi. Cuối cùng bản thân cô cũng mệt, đối phương mới nói. Giọng của Tô Diệc Mân cực kì mệt mỏi. “Em làm sao vậy hả?”

“Ngày mai anh nhất định phải về. Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Bàn tay cầm di động của cô run rẩy, đây là sự nhượng bộ cuối cùng của cô, cũng là sự thỏa hiệp cuối cùng.

“Được.” Tô Diệc Mân kiên định đáp.

Tô Tử Quân thở dài một hơi. “Vậy em đợi anh.”

Tô Tử Quân không ngủ được, quét dọn trong ngoài nhà một lượt, sau đó lấy quần áo trong tủ của họ ra xếp gọn. Thậm chí cô còn lau cửa sổ bằng khăn một lần. Lúc này, cuối cùng cô cũng thấm mệt, tốt thật, mệt thì sẽ muốn nghỉ ngơi.

Cô ngủ một giấc rồi tỉnh lại, lúc này trời đã sáng trưng, cô mơ màng dậy. Nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ rồi, nhưng di động không có cuộc gọi nhỡ nào. Cô trở dậy, căn phòng vẫn giống hôm qua, anh vẫn chưa về.

Cô khuyên mình bình tĩnh, chưa có giây phút nào bình tĩnh giống như bây giờ.

Cô sờ bụng mình, đây là cơ hội của con, cũng là cơ hội của mẹ, mẹ con mình coi như ngồi chung một con thuyền rồi.

Nét mặt cô vẫn thế, nhưng nếu chú ý kĩ sẽ phát hiện nét mặt cô cứng đờ. Cô vẫn đi bộ đến siêu thị không xa kia, mua rất nhiều thức ăn. Buổi chiều, cô xem phim, tất cả đều là phim hài, nhưng dù thế nào cô cũng chẳng cười nổi. Cô không ngừng nhìn thời gian. Cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như bây giờ.

Lúc bảy giờ, cô đi vào bếp, nấu một bàn thức ăn.

Nhưng, anh vẫn chưa về.

Cô ngồi trước bàn ăn, nhìn cơm canh nghi ngút, khói bay lên từng chút một, tựa như trái tim vốn kiên định của cô từng chút, từng chút trở nên yếu mềm.

Bộ phim kết thúc, cơm canh đã nguội, thế giới yên tĩnh lại, nhưng người cô muốn đợi vẫn mãi không quay về.

Cô cầm di động, lúc này đã hơn mười giờ rồi. Cô ấn số điện thoại ấy. “Anh đang ở đâu?”

“Bệnh viện.” Cuối cùng cũng thành thật rồi ư?

“Em muốn anh quay về, bây giờ, ngay lập tức.” Giọng cô rất cứng rắn.

Tô Diệc Mân hơi thở dài. “Đừng nổi đóa.”

Cô cầm di động, vậy mà cảm thấy trái tim bị khoét rỗng tuếch. “Anh trở về cho em, anh là chồng em, anh ở bên người khác còn ra thể thống gì?”

Tô Diệc Mân sững người. “Bây giờ không nói rõ được. Sau này anh sẽ nói cho em biết.”

“Không cần sau này. Em chỉ cần bây giờ.”

Tô Diệc Mân cũng đã bực. “Từ lúc nào em trở nên vô lý như vậy?”

Cô bực bội, toan phản bác thì mới phát hiện anh đã cúp máy.

Cuối cùng, cô như không chịu nổi, nước mắt lã chã rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.