Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 56: Bóng dáng bài ca biệt ly



Trước khi rời xa, mãi mãi không biết

Rời xa rồi, bản thân mình cũng có thể sống tiếp

Rời xa rồi, vẫn có thể sống tốt

Chỉ là, trong thế giới của em, cuối cùng không còn có anh.

—Tô Tử Quân.

————————-

Buổi tối lại đổ một trận mưa phùn rả rích, gió không lớn, song lại thấu xương. Cả thế giới dường như đều chỉ là tiếng mưa rơi, rinh rích, như đang kể ra những tâm sự không để ai biết, kéo dài vô hạn, bi thương vô hạn.

Tô Tử Quân ngồi trên sofa, không bật đèn, lờ mờ lạ thường. Tiếng mưa và tiếng tim đập hòa vào nhau, đan xen thành vô vàn cảm xúc.

Vào khoảnh khắc này, cuối cùng phải thừa nhận, hai người họ, không còn quan hệ gì nữa.

Khi chưa yêu, mãi mãi không biết mình sẽ yêu một người như vậy; khi chưa rời xa, mãi mãi không biết yêu một người như vậy mà sao lại nỡ rời xa người ấy. Nhưng, cô vẫn lựa chọn rời xa, bằng thái độ kiên quyết như thế.

Mùa đông này cuối cùng cũng có tuyết rơi rồi.

Ngày hôm sau, chuyện đầu tiên Tô Tử Quân làm chính là xem hai chú cá vàng trên ban công. Vì thời tiết ngày càng lạnh, ngay cả cá ở trong nước cũng không chịu động đậy. Tô Tử Quân ném thức ăn vào bể cá, sau đó nhìn chúng bơi đi ăn. Cô mỉm cười, lần cuối cùng nhìn chúng ăn rồi.

Cô bê bể cá lên, ngồi taxi, đến hồ nước lớn nhất thành phố. Cô lấy cá vàng ra, thả chúng vào nước mà không luyến tiếc chút nào. Cô nhìn cá vàng bơi dần ra xa, nụ cười trên mặt càng rộ hơn. “Cuối cùng mày cũng tự do rồi.”

Mặt trời bên chân trời dường như mới lên, dù là mùa xuân hay mùa đông, mặt trời luôn mọc, treo trên bầu trời mãi không thay đổi. Dù bạn đã gặp phải bất hạnh gì thì cũng không làm loạn được bước chân nó. Không có ai sẽ trở thành ràng buộc của một người khác, người đó sẽ luôn vì nguyên nhân này hoặc nguyên nhân nọ mà từ bỏ bạn.

Tình yêu đương nhiên quan trọng, nhưng chẳng qua chỉ là món đồ trang trí hoa lệ nhất của cuộc đời, có thì sẽ đẹp hơn, không có thì cũng không nên ảnh hưởng tới cuộc sống.

Tô Tử Quân lắc đầu, cho mình một nụ cười mỉm, sau đó sống cho thật tốt.

Thành phố Thâm Hạ, không phải là Thâm Hạ của cô.

Chỉ là Tô Tử Quân không ngờ lại chào đón một vị khách lạ.

“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai ạ?” Tô Tử Quân nhìn người phụ nữ trước mắt, chỉ từ cách ăn vận đã biết được đây là người không phú thì quý.

“Cô tìm cháu.”

Tô Tử Quân nhíu mày, sau đó mời đối phương vào nhà. Người phụ nữ quan sát căn phòng một lượt, rồi mới lại chuyển tầm mắt lên Tô Tử Quân.

“Xin hỏi cô có chuyện gì ạ?” Lòng Tô Tử Quân có một nỗi bất an dữ dội, nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản ở mặt ngoài.

Lúc này, Bạch Tử Nhân nở nụ cười rạng rỡ. “Cô chỉ muốn kể cho cháu nghe một câu chuyện.”

Tô Tử Quân thầm thắc mắc, nhưng không thể hiện ra, chỉ nhìn Bạch Tử Nhân.

Bạch Tử Nhân cười nhẹ, hoàn toàn là vẻ đẹp tự nhiên. “Cô là vợ của tổng giám đốc Tưởng của tập đoàn Tưởng Thị, cô tên Bạch Tử Nhân.”

Tuy kinh ngạc nhưng Tô Tử Quân không tò mò. “Không biết Tưởng phu nhân muốn kể cho cháu nghe một câu chuyện thế nào.”

Bạch Tử Nhân vẫn cười nhàn nhạt, năm tháng dường như chưa từng để lại dấu vết trên người bà, mỗi một cử chỉ đều duyên dáng. Tâm trí bà dường như trở về một nơi rất xa, về đến thời đại vô ưu vô phiền ấy.

Bạch Tử Nhân và Ôn Như Kiều là bạn học cấp Hai kiêm cấp Ba, dung mạo hai người xếp thứ nhất thứ hai trong trường. Người ta nói gái xinh rất hiếm khi có thể trở thành bạn, nhưng họ lại trở thành một cặp chị em quan hệ khăng khít. Họ cùng đến nhà ăn ăn cơm, cùng đi vệ sinh, cùng tới văn phòng giúp thầy cô sửa bài thi, cùng về nhà, cùng kể cho nhau nghe về chàng bạch mã hoàng tử trong lòng. Giống như bất cứ đôi bạn thân nào khác, họ hứa cả đời sẽ làm bạn, không cách không rời nhau.

Gia thế của Ôn Như Kiều rất tốt, nhưng chưa từng chê gia cảnh nhà Bạch Tử Nhân nghèo khó, thậm chí còn giúp đỡ gia đình Bạch Tử Nhân về mặt tiền bạc. Họ đều tưởng rằng, họ sẽ đi đến cuối cùng, và kiên định với suy nghĩ đó.

Năm lớp Mười hai, Ôn Như Kiều yêu sớm, đó là mùa mà hoa nở khắp núi, Ôn Như Kiều và Tô Giải Phong đã yêu nhau. Chỉ là gia cảnh của Tô Giải Phong bình thường, tuy tài mạo song toàn, nhưng chẳng thể bù đắp cho vị trí về mặt tiền bạc của ông. Họ yêu nhau ba năm, cho đến khi Ôn Như Kiều bị bức ép lấy Tưởng Chí Nam.

Ôn Như Kiều không chịu lấy người mà mình không thích, cũng không chịu hy sinh cuộc đời mình cho gia tộc. Trước khi kết hôn, bà ta và Tô Giải Phong định bỏ trốn, song lại bị người nhà họ Ôn phát hiện, Tô Giải Phong bị đánh gãy chân, mặc Ôn Như Kiều gào khóc không ngừng, cuối cùng bà ta cũng chỉ đành lấy Tưởng Chí Nam xa lạ kia.

Sau khi Ôn Như Kiều kết hôn, Tô Giải Phong tâm tàn ý lạnh, cũng lấy Hoa Thiên Yến cùng địa vị.

Nhưng sở dĩ vận mệnh khiến người ta chẳng thể yên lòng, là vì nó luôn an bài cho bạn con đường mà bạn chẳng ngờ tới.

Tuy trong lòng Ôn Như Kiều đã có Tô Giải Phong, nhưng chẳng mấy chốc đã bị khí phách hiên ngang cùng sức hút trên thương trường của Tưởng Chí Nam chinh phục. Vì thế, Ôn Như Kiều dần dần thay lòng sang Tưởng Chí Nam. Nếu câu chuyện chỉ kết thúc ở đây thì cũng được coi là một mối nhân duyên khá đẹp. Nhưng cuộc đời là dòng sông vô tận, mãi mãi không tồn tại hai chữ “kết thúc”.

Sau khi học hết cấp Ba, Bạch Tử Nhân không vào đại học, vì điều kiện gia đình túng quẫn, hơn nữa vì bố bà bị ung thư nên nhà cần một món tiền lớn, nhưng bà còn chẳng có tiền để cho bố nhập viện. Dưới áp lực của cuộc sống, Bạch Tử Nhân lựa chọn đến phòng khiêu vũ làm, trở thành một vũ nữ. Dung mạo bà xinh đẹp, dáng người cao ráo, nhận được sự tán thưởng của ông chủ, cũng được rất nhiều khách nhớ nhung, vì thế tiền lương của bà cũng khả quan.

Nhưng bà lại gặp phải người không nên gặp.

Bạch Tử Nhân biết cuộc đời mình không còn trong sạch như thuở đầu, cũng sẽ không có một tương lai đẹp đẽ chờ mình, chẳng lâu sau bà hẹn hò với A Cửu làm cùng trong phòng khiêu vũ. Chỉ có điều, A Cửu vốn chính là một tên côn đồ ở đó, thường bắt Bạch Tử Nhân đưa tiền, nếu không đưa thì sẽ đánh hoặc mắng. Bạch Tử Nhân chỉ có thể nhẫn nhịn. Bà tưởng cuộc đời mình đã chấm hết, không còn có thể nhìn thấy cầu vồng nữa, bởi vì bà đã mang thai, còn A Cửu vốn không muốn lấy một món tiền ra cho bà.

Bà cảm thấy mình chính là đóa bồ công anh trơ vơ trong gió, cứ bay mãi, không tìm được bến cảng thuộc về mình.

Bà đến bệnh viện một mình, sau đó làm phẫu thuật phá thai. Khi bà nằm trên bàn máy móc lạnh băng, cảm giác lạnh lẽo trong xương cốt khiến bà đau đến nỗi như sắp tê liệt. Nhưng bà bắt buộc phải chịu đựng, bởi vì còn phải sống.

Bạch Tử Nhân ra khỏi bệnh viện, bà yếu ớt đi trên đường, chỉ là khi rẽ ngoặt, một chiếc xe lái như bay tới. Bà ngã xuống đất, đồng thời cũng thay đổi vận mệnh của mình.

Khi bà tỉnh lại và nằm trong một căn phòng xa hoa, người đàn ông đang đứng bên giường vào khoảnh khắc đó ngoảnh mặt qua nhìn bà rồi cười với bà. Đó là lần đầu tiên Bạch Tử Nhân gặp Tưởng Chí Nam, ông tựa như nguồn nước duy nhất tưới tắm cõi lòng cằn cỗi của bà.

Tưởng Chí Nam đã sớm nghe ngóng rõ, cơ thể bà yếu ớt vì đã làm phẫu thuật phá thai nên mới hôn mê, nhưng ông chỉ cố hết sức chăm sóc bà. Khoảng thời gian đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời Bạch Tử Nhân, bà chưa từng chờ mong có một người sẽ đối xử với mình như vậy, sẽ coi mình thành một món đồ quý báu.

Ông đích thân mua vật dụng nữ tính cho bà, còn giặt đồ lót cho bà. Đó là chuyện mà Bạch Tử Nhân chưa bao giờ dám tưởng tượng. Có lẽ chính vào khoảnh khắc thấy ông giặt đồ cho mình, bà đã lún sâu.

Có lẽ tình yêu thật sự không cần lý do, hoặc chăng sự xuất hiện của bà đã khơi lên ham muốn bảo vệ của ông. Nhưng dẫu sao, họ đã đến với nhau.

Bà không biết ông đã kết hôn, ông chỉ muốn ở bên bà.

Nhưng giấy không thể gói được lửa, Ôn Như Kiều mau chóng phát hiện ra mối quan hệ giữa họ. Một người là người bạn đã từng thân nhất của bà ta, một người là người chồng mà bà ta yêu nhất. Ôn Như Kiều vô cùng căm phẫn, gây áp lực cho nhà họ Tưởng. Nhưng thái độ của Tưởng Chí Nam lại vô cùng kiên quyết, ông công khai tuyên bố sắp lấy Bạch Tử Nhân.

Ôn Như Kiều là một người cao ngạo, sao có thể chịu nỗi sỉ nhục như thế. Bà ta yêu cầu ly hôn trước, và ghim mãi mối căm hận với họ, vì thế tiết lộ với giới truyền thông Bạch Tử Nhân chỉ là một vũ nữ, khiến Tưởng Chí Nam phải chịu áp lực hơn mức bình thường, song lại không biết cũng chính vì vậy mà càng kích lên niềm tin kiên định bảo vệ Bạch Tử Nhân của Tưởng Chí Nam. Có lẽ đây chính là người tính không bằng trời tính.

Ôn Như Kiều mau chóng ly hôn với Tưởng Chí Nam, không lâu sau Tưởng Chí Nam cũng lấy Bạch Tử Nhân.

Bạch Tử Nhân cũng biết mình có lỗi với Ôn Như Kiều. Khi sinh con ở bệnh viện, bà muốn đến phòng sơ sinh xem con mình, đúng lúc ấy, bà trông thấy Ôn Như Kiều tráo đổi con của bà. Bà sốc vô cùng, song lại không kể với bất kì ai, chỉ bởi vì bà áy náy với bà ta.

Không lâu sau, Ôn Như Kiều công khai tuyên bố nhận nuôi một đứa trẻ.

Bà biết, đó mới là con của bà, Tưởng Nhã Đình chưa bao giờ là con gái bà, cho nên bao nhiêu năm nay bà đối xử với Tưởng Nhã Đình mãi mãi không thể thương yêu đến tận xương cốt.

Sau khi Bạch Tử Nhân kể xong, bà một mực nhìn Tô Tử Quân.

Đôi mắt Tô Tử Quân nóng rực, cô cắn chặt môi mình, sau đó nhìn bà. “Thực ra, trước đây cháu từng thấy cô.”

Bạch Tử Nhân ngẩn người, chưa từng nghĩ cô sẽ nói với mình câu này.

“Hồi học tiểu học, các bạn đều nói ngoài phòng học có một cô xinh đẹp cứ nhìn ngó, cho nên cháu đã chú ý đến cô. Hồi cấp Hai cô cũng thường xuất hiện. Có một lần lúc đến văn phòng cháu còn nghe thấy cô đang hỏi chủ nhiệm lớp cháu tình hình về cháu, cháu vẫn luôn không thể hiểu được tại sao cô lại tò mò về cháu như thế. Hồi cấp Ba, luôn có giáo viên châm chước cho cháu, cực kì quan tâm cháu. Các bạn đều nói vì cháu khá ngoan ngoãn, trên thực tế đều là vì cô đúng không?” Cõi lòng Tô Tử Quân cuộn trào như trời long đất lở, nhưng sắc mặt lại trầm ổn.

Bạch Tử Nhân hé miệng, tay vươn ra không trung muốn sờ mặt cô, nhưng dù thế nào cũng không thể giơ tay qua được.

Tô Tử Quân chưa nói hết, các bạn nói ánh mắt cô xinh đẹp bên ngoài rất giống đôi mắt Tô Tử Quân, liệu có phải là mẹ ruột của Tô Tử Quân hay không.

“Tử Quân.” Bạch Tử Nhân khàn giọng gọi.

“Nếu ban đầu vì áy náy mà để mặc con gái ruột của mình ra đi, vậy bây giờ lại muốn làm gì?” Tô Tử Quân túm chặt ngực mình, đôi mắt đỏ ngầu.

“Tử Quân. Là mẹ có lỗi với con.” Bạch Tử Nhân như đã sụp đổ trong thoáng chốc, mặt đẫm nước mắt.

Tô Tử Quân xoay người đi không nhìn bà. “Bao nhiêu năm nay, cháu không có mẹ ruột, vẫn luôn không có.”

Bạch Tử Nhân lắc đầu. “Không, Tử Quân. Là lỗi của mẹ, nhưng bố con…”

Tô Tử Quân đứng lên. “Tưởng phu nhân làm phiền lâu quá rồi, có phải nên cho nhủ nhà một chút thanh tịnh không?”

Bạch Tử Nhân nhìn Tô Tử Quân, bỗng chốc không nói được gì.

Rất nhiều vết thương cho dù đã lành, nhưng để lại nỗi đau chẳng thể phai mờ trong trái tim. Mãi mãi chẳng thể thuyên giảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.