Một góc đáy lòng có lẽ vẫn sẽ giữ một vài người, một vài chuyện
Nhưng tôi sẽ chậm rãi làm phai đi
Không cần nhắc nhở mình nên lãng quên
Lãng quên thực sự không cần phải nhắc nhở.
—Tô Tử Quân.
————————-
Từ sáng sớm, Tô Tử Quân đã bị Khả Lạp kéo dậy, sau đó mặc đồ, ăn sáng một cách bị động. Được rồi, tuy sống ở nhà của Khả Lạp, ăn bữa sáng Khả Lạp nấu, nhưng Tô Tử Quân chẳng cảm kích một chút nào. Cô lạnh lùng nhìn Khả Lạp. “Cần tôi nhắc nhở cô tôi đến đây còn chưa được ba ngày không?”
Khả Lạp phớt lờ sự bất mãn trong mắt cô, cười giả lả. “Sếp Lộ ghét nhất là người ta đến muộn.”
Tô Tử Quân không bận tâm, tiếp tục bất mãn.
Khả Lạp ngẫm nghĩ, kể ra hậu quả của một nhân viên nào đó đến muộn. Lộ Tu Viễn chưa từng mắng bạn trước mặt, nhưng anh ta sẽ lơ tiệt bạn đi. Năm ngoái, hậu quả do đến muộn của phó tổng giám đốc Trương chính là Lộ Tu Viễn chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái, hoàn toàn phớt lờ anh ta kể từ khi anh ta bước vào phòng họp. Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, Lộ Tu Viễn cũng chẳng chừa lại một câu cho phó tổng giám đốc Trương, cứ thế cho tan họp. Chuyện này khiến phó tổng giám đốc Trương nhớ rõ mồn một, từ đó không dám đến muộn nữa. Lộ Tu Viễn chỉ liếc nhìn một cái, phó tổng giám đốc Trương thà bị mắng xối xả còn hơn lại chịu sự lăng trì từ ánh mắt đó của Lộ Tu Viễn.
Tô Tử Quân nghiến răng, trong lòng lại trào lên thứ cảm giác quen thuộc, lại là một tên biến thái.
Nhắc đến từ “lại” ấy, Tô Tử Quân lặng lẽ nhíu mày.
Khả Lạp đương nhiên cũng chú ý đến biểu cảm của cô, cười hì hì. “Cùng lắm thì sau này không thu tiền thuê nhà của cô nữa nhé.”
Tô Tử Quân phẫn nộ. “Cô còn định thu tiền thuê nhà của tôi nữa cơ đấy.”
Khả Lạp cười càng vui vẻ. “Sau này không thu nữa, không định thu nữa.”
Tô Tử Quân hơi cạn lời, nhưng một người đến một đất nước xa lạ, có được một người ở bên mình như vậy, hẳn là một niềm hạnh phúc lớn lao rồi nhỉ!
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Tô Tử Quân vẫn theo Khả Lạp đến Vũ Thiên. Khác với tưởng tượng của Tô Tử Quân, nơi đây không sang trọng, thậm chí còn hơi khuất nẻo. Trong một tầng của tòa nhà cao tầng nào đó, không có cái gọi là thang máy riêng, cũng không nguy nga lộng lẫy. Cô theo Khả Lạp đi vào, hơi tò mò về người đàn ông tên Lộ Tu Viễn. Cô biết rõ hơn ai hết, hoạt động của một công ty không nằm ở việc nội bộ nó lộng lẫy cỡ nào, không nằm ở bề ngoài xa hoa, mà thật sự chỉ dựa vào thực lực mà thôi.
Giống như lời giảng viên kinh tế pháp luật đã nói, công ty ở nước ngoài dựa vào thực lực, nhưng ở Trung Quốc thì phải thêm nhân tố mối quan hệ vào.
Cả quãng đường, Khả Lạp đều giới thiệu tình hình về Lộ Tu Viễn cho Tô Tử Quân, gia cảnh nghèo khó, mười năm đèn sách, có được cơ hội xuất ngoại. Ở Mỹ, dựa vào năng lực của mình mà phấn đấu trong thị trường chứng khoán, tích lũy ngày đêm rồi có được món tiền đầu tiên. Sau đó thành lập Vũ Thiên, chỉ là anh ta lăn lộn một mình ở nước ngoài, không có mối quan hệ và danh dự uy tín, tình hình của Vũ Thiên không quá tốt. Nhưng Lộ Tu Viễn kiên trì, từng bước phát triển Vũ Thiên thành công ty lớn. Song khoảng thời gian trước, do kinh tế đình trệ, thị trường tiếp tục suy thoái, Lộ Tu Viễn không muốn phấn đấu trong lĩnh vực xa lạ này nữa, có ý muốn về nước. Nhưng thời cơ chưa đến, anh ta lề mề chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Trong ấn tượng của Tô Tử Quân, dù là ai, dựa vào bản thân mà phấn đấu đều đáng để khâm phục.
Như Bill Gates đã thành công, mọi người đều coi ông thành một truyền kỳ, song lại phớt lờ chuyện mẹ của ông là thành viên Ban giám đốc của tổ chức phi lợi nhuận United Way of King County và có quen biết chủ tịch IBM.
Thành công của một người không thể thiếu đi nhân tố của bản thân người ấy, nhưng điều kiện mà hoàn cảnh mang lại cũng không thể phớt lờ. Thế giới này hoàn toàn đều là người chống một vùng trời bằng hai tay mình, mọi thứ anh ta đánh đổi đều là thứ mà người thường chẳng thể dự liệu được. Người vĩ đại sở dĩ vĩ đại ắt có chỗ vĩ đại của anh ta, huống hồ còn có biết bao người hy sinh trên con đường chưa thành công này.
Bởi thế, mức độ thiện cảm của Tô Tử Quân với Lộ Tu Viễn tăng vọt.
Chỉ là Khả Lạp nhìn Tô Tử Quân với vẻ hơi lo lắng, nhưng vẫn đẩy cô vào phòng làm việc.
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Quân phải đối mặt với tình huống này, ngay cả kinh nghiệm phỏng vấn cũng không có. Cô hơi trách Khả Lạp lâm trận lại bỏ chạy vào lúc này. Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã ổn định lại tinh thần.
Người đàn ông ngồi thẳng phía trước cô đang xem tài liệu trong tay, sắc mặt anh ta rất bình tĩnh, như thể một bức tượng không chuyển động, Nhưng đường nét khuôn mặt anh ta rất đẹp, ngũ quan anh tuấn song lại có thêm một phần chín chắn, như đã trải qua chìm nổi, cho nên mới có khuôn mặt kiên định thế này.
Sau hồi lâu, Lộ Tu Viễn đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn Tô Tử Quân, nét mặt cũng chẳng mảy may thay đổi.
Dáng vẻ anh ta không giống đang quan sát, mà giống suy xét sâu xa thứ gì đó hơn.
“Không biết trước đây cô Tô đã làm công việc thế nào rồi?” Lộ Tu Viễn hích mũi, bình tĩnh hỏi.
Vấn đề này vốn bình thường, nhưng Tô Tử Quân lại cảm thấy đó là câu mình khó trả lời nhất. Hai tay cô xoắn lại, hơi khó mở lời.
Lộ Tu Viễn chỉ nhìn đôi bàn tay xoắn xuýt của cô, tiếp tục nói: “Vậy cô Tô cảm thấy mình có thể làm công việc gì?”
Tô Tử Quân kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta đã định giữ mình lại rồi sao? Chuyện này không hợp lẽ thường cho lắm.
Có vẻ anh ta hiểu được nét kinh ngạc trên khuôn mặt cô. “Bây giờ công ty cần người gấp.”
Tô Tử Quân gật đầu. “Tôi học phân tích thị trường và chính sách quan hệ công chúng.”
Ngược lại, Lộ Tu Viễn ngạc nhiên, nhướng mày. Đúng là một cô gái đặc biệt, chỉ nói về thứ mình từng học, sau đó bảo anh ta bố trí công việc chứ không để cô tự “lựa chọn”. Một người hiểu tiến lùi mới coi như thành công.
Anh ta gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho bàn thư ký.
Một lúc sau, một cô gái tên Tiểu Dịch đi vào.
“Dẫn cô ấy đi làm quen với quy trình, ba hôm nữa tôi muốn thấy cô ấy đã quen với công việc.” Lộ Tu Viễn thản nhiên nói.
Tiểu Dịch nhìn Tô Tử Quân. “Vâng ạ.”
Tô Tử Quân theo Tiểu Dịch ra ngoài. Tiểu Dịch nhìn Tô Tử Quân với vẻ hơi tò mò, nhưng không nói nhiều thêm, chỉ dẫn cô đi làm quen với môi trường nơi đây. Nhân viên ở đây không quá nhiều, có vẻ có cả người Mỹ và người Trung, mỗi người đều làm công việc của mình, chẳng cảm thấy quá tò mò vì việc cô đến đây, thi thoảng ngẩng đầu cũng chỉ nhìn một cái, nhưng rồi lại lập tức vùi đầu vào công việc.
Tô Tử Quân thở dài, có lẽ nên sống trong môi trường thế này.
Công việc của Tiểu Dịch là xử lý, chỉnh sửa tài liệu, Tô Tử Quân theo cô ấy học được rất nhiều thứ. Đương nhiên nhiều hơn vẫn là những gì liên quan đến Lộ Tu Viễn.
Tin đồn quả nhiên nơi đâu cũng có.
“Cô Tô quen biết sếp Lộ à?” Tiểu Dịch hỏi xong mới cảm thấy hơi lỗ mãng, bèn cười sượng sùng.
Tô Tử Quân không để bụng, cười lắc đầu. “Tôi không quen biết sếp Lộ.”
Tiểu Dịch trông đầy kinh ngạc nhưng cũng không nói gì. Nếu Tô Tử Quân tò mò hơn mà hỏi, thì sẽ biết Vũ Thiên tuy là công ty đã niêm yết, nhưng lại rất ít khi tuyển người. Trong đó không có nguyên do đặc biệt, chỉ là nguyên tắc cá nhân của Lộ Tu Viễn mà thôi.
Tô Tử Quân biết một năm trước công ty của Lộ Tu Viễn đã xuất hiện vấn đề lớn, khi ấy Lộ Tu Viễn lập tức cắt bỏ lợi ích trước mắt, chuyển từ Philadelphia đến đây. Không lâu sau, sản nghiệp mà Lộ Tu Viễn kinh doanh trước đó chịu cú quất lớn từ thị trường, rất nhiều công ty đều phá sản trong một đêm. Tuy Lộ Tu Viễn tổn thất nghiêm trọng, nhưng chí ít vẫn giữ được tài sản riêng, hơn nữa trong mấy năm gần đây còn có khí thế sắp quật khởi trở lại.
Tô Tử Quân không muốn bàn về những chuyện này, nó vốn không liên quan đến cô. Chỉ là, cuối cùng cô đã hiểu tại sao Lộ Tu Viễn lại vội tuyển một trợ lý như thế rồi. Lộ Tu Viễn chắc chắn sẽ chuyển công ty về nước trong một hai năm này, anh ta cần gấp một người hiểu về thị trường trong nước tới giúp anh ta. Chỉ là tại sao lại tìm cô, cô cũng chẳng thể giải thích được.
Khả Lạp là trợ lý đặc biệt của Lộ Tu Viễn, giúp Lộ Tu Viễn xử lý một vài tài liệu và cuộc họp. Thời Lộ Tu Viễn mới khởi nghiệp, Khả Lạp đã theo anh ta, không ai biết giữa họ là quan hệ gì, chỉ biết Khả Lạp là người Lộ Tu Viễn tín nhiệm nhất, còn Khả Lạp gần như cũng đã cống hiến hết mọi thứ của cô ấy cho Vũ Thiên.
Trực giác của Tô Tử Quân mách bảo mối quan hệ giữa Lộ Tu Viễn và Khả Lạp không đơn giản, nhưng Khả Lạp không đề cập, cô cũng không nói đến.
Cả hôm ấy, Tô Tử Quân đã hiểu cơ bản về hoạt động của công ty. Bây giờ, Vũ Thiên có vẻ giống như đang làm thí nghiệm xem có thể tiến vào thị trường hay không hơn. Cô nghĩ có lẽ Lộ Tu Viễn đang ôm thái độ thế này, nếu thị trường bây giờ có thể chấp nhận, vậy sau khi về nước vấn đề kinh doanh sẽ không lớn nữa. Chỉ là vẫn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, một người ở nước ngoài về nước như anh ta không thể được công nhận, trừ phi có hợp tác với công ty lớn khác, nhưng ai lại chịu mạo hiểm hợp tác với anh ta chứ?
Có điều đây đều chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Tô Tử Quân theo Tiểu Dịch, học tập rất nghiêm túc, có chỗ nào không hiểu cũng thẳng thắn nhắc đến để được giải đáp.
Thích ứng không hề khó, chỉ cần bạn muốn quen.
Khả Lạp bận tối mặt, thường phải kè kè bên cạnh Lộ Tu Viễn, một khi có vấn đề gì, cô ấy đều phải xử lý ngay lập tức. Khả Lạp trong công việc chính là một “nữ cường nhân” mạnh mẽ vang dội, chỉ nói mấy chữ mấy từ đã khiến người ta ngậm miệng, không dám phản bác gì. Có lẽ đây mới là Khả Lạp thực sự, mạnh mẽ đến mức khiến người ta câm nín.
Mỗi người đều có vị trí của mình, làm công việc mình được giao.
Vừa đến giờ tan làm, đã có người thu dọn đồ đạc ra về. Lúc này, một người đàn ông đi ra khỏi thang máy. Anh ta đi đến bên cạnh Khả Lạp đang đi ra từ văn phòng. “Tan làm chưa?”
Rõ ràng là hỏi thăm, song Lộ Tu Minh đã kéo Khả Lạp định rời đi rồi. Khả Lạp nhíu mày, vỗ nhẹ bàn tay Lộ Tu Minh.
Lộ Tu Viễn đi ra, Lộ Tu Minh nhìn anh ta như cười như không. “Anh, cùng đi ăn cơm nhé! Nhân tiện thảo luận về hôn lễ của em và Khả Lạp luôn.”