Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 66: Cảnh ngộ của hoa



Người ta nói niềm vui của con người được xây dựng trên sự đau khổ của người khác

Lời này quả nhiên không sai

Khi phát hiện đôi giày của mình không đẹp

Tự buồn lòng

Lại phát hiện có người không có chân để đi giày

Có lẽ sẽ mất đi tư cách để ai oán

Cái gọi là bình đẳng, chẳng qua chỉ là một kiểu an ủi về mặt tâm lý mà thôi.

—Tô Tử Quân.

————————-

Quốc hoa của Mỹ là hoa hồng, hoa hồng đỏ nhiệt tình tượng trưng cho tình yêu, hoa hồng phấn đại diện cho cảm động tượng trưng cho tuyên ngôn của tình yêu, hoa hồng trắng tượng trưng cho ngây thơ tốt đẹp, hoa hồng vàng bị chỉ trích là tượng trưng cho ghen tị và không chung thủy, hoa hồng xanh lam thuần khiết tượng trưng cho sự thiện lương, hoa hồng xanh lá ngây thơ và giản dị. Đây là tuyên ngôn của hoa hồng, tình cảm nồng nhiệt của hoa hồng, dù bị dán cho cái nhãn thô tục, nhưng nó vẫn mãi mãi tượng trưng cho tình yêu.

Hoa hồng đa dạng, giống như đất nước này, có những con người thuộc những chủng tộc khác nhau, có phong tục khác nhau, cùng chung sống trong một đất nước.

Đêm rất lạnh, Tô Tử Quân đứng trên ban công, cảnh đêm của cả thành phố thu trọn vào đáy mắt cô.

Cô hơi nheo mắt, nhớ đến tin tức vô tình thấy trên mạng hôm nay.

Tô Diệc Mân tuy bị Ôn Như Kiều kiện ra tòa, nhưng khi điều tra và thu thập chứng cứ, tổ chuyên án phát hiện Tô Diệc Mân không chuyển một lượng tiền lớn trong khoảng thời gian mà Ôn Như Kiều cung cấp. Thiên Diệc cũng bị liên lụy, song Thiên Diệc đã được đăng ký niêm yết từ sáu năm trước, khi ấy Tô Diệc Mân đang ở Mỹ. Có thể hoàn toàn chứng minh Tô Diệc Mân dựa vào hai bàn tay mình mà tạo nên Thiên Diệc. Và nguồn tài chính của Thiên Diệc cũng bị điều tra, cũng không có khoản tiền vốn không rõ lai lịch nào. Tin tức đó vừa được công bố, Tô Diệc Mân đã trở thành người vô tội nhất.

Sự thất bại của Viễn Thần có vẻ chỉ có thể chứng tỏ tâm tư của Tô Diệc Mân đều dành cả cho Thiên Diệc, chẳng màng đến sự phát triển của Viễn Thần, dẫu sao Tô Diệc Mân cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Bởi thế, lời kháng cáo của Ôn Như Kiều bị bác bỏ.

Tô Tử Quân hơi nhíu mày, với tính cách của Tô Diệc Mân, anh nhất định sẽ không dâng tận tay Viễn Thần cho người khác, mấy năm nay chắc chắn anh đã định khoét rỗng Viễn Thần rồi. Anh vừa khoét rỗng Viễn Thần, vừa tung hỏa mù khiến Thiên Khải mất cảnh giác, phương pháp tốt nhất là tạo tài khoản giả, chuyện này không hề khó với Tô Diệc Mân. Chỉ là anh đã chuyển món tiền lớn như thế đi đâu rồi? Anh chắc chắn sẽ không bỏ vào tay một người anh không thân quen, càng không thể đặt vào tay Thiên Diệc, anh nhất định sẽ thực hiện một cách cẩn mật không có sơ sót nào.

Hơn nữa món tiền lớn như thế, dù làm gì đều sẽ khiến mọi người chú ý. Mà mấy năm nay, Thiên Diệc có vẻ vô cùng khiêm tốn, cũng không đầu tư vào dự án lớn nào.

Tô Tử Quân lắc đầu, lần này, vậy mà cô chẳng có bất cứ manh mối nào. Xem ra Tô Diệc Mân đã rất cất công, đã chuẩn bị xong xuôi mọi đường lui rồi.

Cô nhếch lên một nụ cười rất khó khăn, những chuyện này đều không liên quan đến cô, việc gì phải tự chuốc lấy phiền chứ?

Lúc này, cửa bị mở ra. Tô Tử Quân đi vào phòng khách, thấy Khả Lạp với nét mặt mệt mỏi đang thay giày. Tâm trạng Khả Lạp không tốt lắm, cô ấy đá bừa giày đi, rồi ngồi phịch xuống sofa.

Tô Tử Quân vốn muốn nói chuyện, nhưng thấy dáng vẻ cô ấy thì lại im lặng. Cô đi lấy một cốc nước đặt trước mặt Khả Lạp. “Uống miếng nước đi!”

Khả Lạp nhận lấy, uống ừng ực mấy ngụm, thậm chị còn bị sặc.

Tô Tử Quân nhíu mày, đón lấy cốc.

Song Khả Lạp lại lên tiếng vào lúc này. “Tôi không muốn kết hôn.”

Tô Tử Quân khựng lại. “Cô sao thế?”

Khả Lạp ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp cau lại. “Tôi vốn tưởng, nếu đã không thể ở bên người mình yêu thì dù lấy ai cũng như nhau, con người luôn phải đối mặt với cuộc sống, luôn phải tìm một người mà nương tựa vào nhau. Ai có thể thật sự mãi không cách rời một người, thủ thân như ngọc vì một người chứ? Huống hồ người đó còn không thuộc về mình. Nhưng tôi sai rồi, tôi chẳng thể kết hôn với Lộ Tu Minh vào lúc này, không thể, tôi không làm được.”

Tô Tử Quân khựng lại. “Người đó là ai?”

Khả Lạp nhìn Tô Tử Quân, khuôn mặt trống rỗng, sau đó đôi mắt trở nên rực sáng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc rồi vụt tắt.

Tô Tử Quân biết, vấn đề này riêng tư, nên không nói gì nữa.

Bàn tay Khả Lạp kéo lấy Tô Tử Quân, cô ấy không chịu buông tay, cứ kéo lấy Tô Tử Quân hết sức mình. Tô Tử Quân cảm thấy hơi đau, nhưng không thu tay lại, chỉ đưa một tay khác vỗ lưng Khả Lạp. Trong đôi mắt Khả Lạp xuất hiện một tia tuyệt vọng, không có tia kỳ vọng nào.

Khả Lạp cứ mãi im lặng, khi Tô Tử Quân còn tưởng cô ấy đã ngủ, Khả Lạp bỗng nói: “Thứ mà con người mãi mãi chẳng thể đánh bại là gì?”

Không đợi Tô Tử Quân nói, Khả Lạp đã đưa ra đáp án. “Là người chết.”

Người còn sống mãi mãi chẳng thể đánh bại được người đã chết.

Có người sống nhưng anh ta đã chết, có người đã chết nhưng lại mãi mãi sống trong trái tim ai đó.

Cả người Tô Tử Quân cứng lại, như bất chợt nghe thấy giọng nói của Lý Giai Tinh, một người mãi mãi chẳng thể thắng được người chết.

Nghĩ tới sự vô vọng của Lý Giai Tinh, nghĩ đến sự khổ sở ban đầu của Lý Giai Tinh, nghĩ đến lựa chọn của Lý Giai Tinh, trái tim Tô Tử Quân đau nhói. “Người anh ta yêu đã ra đi rồi à?”

Người đã ra đi nhưng vẫn chiếm cứ trái tim anh ta, cho nên mới không cam tâm, cho nên mới bất mãn. Tại sao ngay cả một cơ hội mình cũng chẳng có được, cứ thế bị phán tử hình.

Khả Lạp cười, chua cay vô cùng. “Tử Quân, cô nói xem, trên thế gian này sao lại có cô gái cực kì đẹp như thế chứ?”

“Ai?”

Khả Lạp lắc đầu, không muốn nói nhiều thêm.

Đây là mùa để hoài niệm nhỉ, mọi thương cảm đều ùa đến như thủy triều, đồng thời, ngoài ô cửa cũng đổ trận tuyết lớn như lông ngỗng, có vẻ đang làm nổi bật lên tâm trạng của họ.

Đôi mắt Khả Lạp trống rỗng, tầm mắt cô ấy dừng lại nơi bức tranh trên tường. Nội dung bức tranh đó rất đơn giản, chỉ là cây cầu nổi tiếng nhất ở Dublin, cầu Samuel Beckett.

Trái tim Tô Tử Quân thắt lại, như liên tưởng đến điều gì. Cô không nói chuyện, chỉ đơn thuần là ở bên cạnh Khả Lạp.

An ủi Khả Lạp xong, bảo cô ấy ngủ cho thật ngon.

Bấy giờ, Tô Tử Quân mới rời khỏi phòng ngủ của Khả Lạp, về phòng mình. Gần như là bất giác lấy bình đất đó ra, gần như chẳng hề do dự mà nắm lấy. Đây là niềm tin duy nhất của cô, là bảo bối duy nhất, duy nhất của duy nhất.

Trên thế giới này có rất nhiều nỗi bất đắc dĩ, sự phát triển của sự việc mãi mãi không do mình nắm chắc. Đó chính là đời người, lựa chọn thỏa hiệp hoặc thử thách. Vận mệnh trước giờ luôn cho người ta lựa chọn, dù lựa chọn con đường nào cũng luôn chỉ có thể bị động chấp nhận.

Bill Gates từng nói, cuộc đời không công bằng, cần học cách chấp nhận.

Cô không buồn ngủ, lại đi ra ban công. Bông tuyết bay nhảy, chậm rãi bay bay tựa những chú bướm trong bầu trời đêm. Cái lạnh truyền đến đáy lòng, cô rùng mình, nhưng không lựa chọn về phòng. Có lẽ, chỉ vào lúc này mới càng tỉnh táo hơn, mới có thể nhìn rõ con đường tương lai của mình.

Đã lựa chọn rồi thì phải nỗ lực bước tiếp, dù phía trước có là gì.

Trong đêm đen, đôi mắt cô trở nên trong trẻo vô cùng.

“Quá khứ của tôi, tạm biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.