Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 7: Chúng ta - Gặp gỡ



Anh đi con đường của anh, em ngắm phong cảnh của em.

Từ đây không ai liên quan đến ai.

Thực ra, kể từ mùa hè năm ấy, số phận đã định sẵn duyên phận giữa chúng ta trước giờ luôn chỉ mong manh.

—Tô Tử Quân.

————————-

Khi Tô Tử Quân năm tuổi, cô theo Ôn Như Kiều bước vào tòa biệt thự ấy. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy quần áo của Ôn Như Kiều, mắt lóe lên vẻ hoảng hốt và mông lung.

Tô Giải Phong dắt Tô Tử Quân từ phía sau Ôn Như Kiều ra, sau đó đi đến bên cạnh Tô Diệc Mân đang xem hoạt hình. “Diệc Mân, đây là em gái con.”

Tô Diệc Mân nhìn đứa bé mũm mĩm trước mặt, rồi nhìn Tô Giải Phong với vẻ hơi thắc mắc.

Khi ấy, cô không mang họ Tô, cũng không tên Tô Tử Quân. Cô theo họ của mẹ, Ôn Nguyệt Hằng. Nhưng Tô Giải Phong muốn chứng minh hai đứa trẻ đều bình đẳng nên chuyển cô sang họ của mình, thật sự định coi cô là con gái ruột.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tử Quân, Tô Diệc Mân bảy tuổi.

Tô Giải Phong luôn rất bận bịu, còn Ôn Như Kiều cũng giống một người mẹ hiền từ, nấu những món ăn ngon miệng cho chồng mình rồi xách đến công ty, cũng sẽ bàn luận sâu với Tô Giải Phong về một vài dự án của công ty. Bà ta không chỉ là một người vợ đạt tiêu chuẩn mà cũng là một đối tác làm việc tuyệt vời.

Và nhiệm vụ chăm sóc Tô Tử Quân đương nhiên rơi vào tay Tô Diệc Mân.

Anh luôn bày một đống lớn đồ chơi ra sàn nhà, sau đó ngồi xem tivi, thi thoảng quay đầu nhìn Tô Tử Quân đang ngồi chơi đồ chơi trên sàn nhà. Cô rất thích cười, hơn nữa lúc cười sẽ phát ra tiếng “khanh khách”, điều đó khiến tâm trạng của Tô Diệc Mân cũng trở nên tốt hơn.

Khi ấy, anh chưa từng nghĩ, cô chỉ là một kẻ xâm lược từ bên ngoài, và đây chỉ là lãnh địa thuộc về anh.

Tô Diệc Mân đi học, sau đó bảo mẫu trong nhà chăm sóc Tô Tử Quân, cuộc sống như vậy cũng duy trì được một năm.

Và bước chuyển ngoặt mau chóng xảy đến.

Tô Diệc Mân cũng không biết mình bị làm sao, lúc nói chuyện với mấy đứa bạn thân, có người đột ngột nói: “Biết nhà Vương Bang xảy ra chuyện gì không?”

“Vụ mẹ kế của nó mang một đứa em trai đến cho nó hả?”

“Mẹ kế mang đến cái gì, nghe nói thằng cu kia là con của mẹ kế và ông bố nó đấy. Ông bố nó phản bội mẹ nó từ lâu rồi, cho nên bố mẹ nó mới ly hôn.”

Tô Diệc Mân nhìn chúng, đôi mắt có thêm vẻ khó chịu mà người bên cạnh chẳng tài nào hiểu được. Não anh dừng lại ở từ “phản bội”, đó có nghĩa là không chung thủy.

Dù mới mấy tuổi nhưng anh cũng biết, đó là điều sai trái, đó là chuyện không nên.

Anh còn nhớ, Hoa Thiên Yến qua đời khi mình được hai tuổi. Trong trí nhớ của anh, Hoa Thiên Yến vẫn luôn là một bóng dáng mơ hồ và không có quá nhiều ấn tượng. Nhưng ngày hôm ấy, anh đột nhiên có một thứ cảm giác rất kì lạ, hình như rất nhiều chuyện mà mình nghĩ đều không đơn giản như vẻ bề ngoài. Hoặc chăng vì xem hoạt hình Conan quá nhiều, anh luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện đều là chuyện mà anh không biết rõ.

Hôm đó sau khi tan học, anh lập tức vào các căn phòng trong nhà. Anh luôn cảm thấy mình sẽ tìm được thứ gì đó. Anh lục tìm căn phòng của Tô Giải Phong một lúc, bấy giờ anh mới nhớ ra hình như họ đã thay đổi toàn bộ đồ đạc trong nhà. Vậy tức là, dù có thứ gì thì cũng đã bị vứt bỏ vào hôm thay đồ đạc rồi.

Anh hơi không cam tâm, một lúc sau anh bèn về phòng mình.

Anh nghĩ, mẹ mình hẳn là sẽ để lại thứ gì đó cho mình mới phải. Anh nhìn phòng mình một lúc lâu, nơi này, chỉ có nơi này mới là chỗ chưa từng thay đổi. Anh tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong phòng, cuối cùng phát hiện một cuốn nhật ký dưới gầm giường.

Trên nhật ký đã phủ một lớp bụi dày, anh vừa mới cầm lên thì tay đã run rẩy không ngừng, anh muốn cởi bỏ một bí mật động trời nào đó.

Lúc này, anh toan mở nhật ký thì tiếng “anh ơi” khiến anh giật mình mà run tay, cuốn nhật ký rơi xuống đất.

Tô Tử Quân chạy bước nhỏ qua, ôm chân Tô Diệc Mân. “Anh ơi, chơi với em.”

Anh nhìn vẻ chờ mong tràn ngập trong đôi mắt cô, đột nhiên thấy hơi chán ghét. Anh hất chân, cô liền ngã xuống đất. Có lẽ vì anh đưa chân hơi mạnh mà cô khóc “òa” một tiếng, nước mắt tí tách rơi. Tô Diệc Mân cảm thấy hơi phiền, cứ nhìn cô như vậy.

Bảo mẫu nghe thấy tiếng vội tới, tưởng là hai đứa trẻ xảy ra tranh chấp, cũng không hỏi nhiều liền bế Tô Tử Quân xuống tầng.

Ngày hôm ấy, chẳng phải nghi ngờ, Tô Diệc Mân bị Tô Giải Phong dạy dỗ một trận. Đồng thời, Tô Giải Phong còn an ủi Tô Tử Quân, mua cả bộ truyện tranh thiếu nữ cho cô. Sự tương phản đó càng làm đậm thêm mối nghi ngờ trong lòng Tô Diệc Mân.

“Diệc Mân cũng đâu có cố ý, anh đừng nói thằng bé nữa, cũng đừng chiều Tử Quân.” Ôn Như Kiều nhìn chồng mình rồi dịu dàng nói.

“Con gái phải chiều chuộng.”

Tô Tử Quân chớp mắt, sau đó nhìn Tô Giải Phong, cầm được truyện tranh nên rất hớn hở, khuôn mặt lại nở nụ cười ngây thơ.

Kể từ hôm đó, Tô Diệc Mân bắt đầu ngày ngày ôm từ điển giở từng trang một. Chỉ bởi vì rất nhiều từ trong cuốn nhật ký kia anh đều không biết, anh không vội vã mở ra xem ngay, chỉ là thời gian ôm từ điển càng ngày càng nhiều.

Chẳng lâu sau, Tô Tử Quân bắt đầu đi học lớp Một.

Tô Diệc Mân phụ trách đưa cô đi đăng ký, con đường đó hơi xa. Lúc trở về, anh không lựa chọn con đường cái mà chọn một con đường nhỏ. Anh đi nhanh thoăn thoắt, cô phải chạy thì mới đuổi kịp anh. Mỗi khi đuổi kịp, cô luôn ngẩng đầu cười với anh, ngay cả những giọt mồ hôi nhỏ bé trên trán cũng trở nên đáng yêu theo nụ cười của cô.

Tô Diệc Mân hé miệng, không nói gì.

Lúc đi qua một bãi hoa cải, anh xoay người nhìn cô. “Em đợi ở đây, anh phải đi làm một chuyện rất quan trọng. Em đừng đi theo người khác, cũng đừng nói với người ta em ở đây làm gì. Dù ai hỏi em em cũng đừng nói tại sao em lại ở đây.”

Cô mở to mắt nhìn anh, sau đó gật đầu. “Vậy anh mau quay lại nhé, em sẽ một mực ở đây chờ anh.”

Cô ngắt mấy phiến lá cải đặt xuống đất rồi thuận thế ngồi lên, tựa như lúc chơi đồ chơi ở nhà.

Khoảnh khắc nhìn về phía cô, anh hơi không đang tâm, nhưng cuối cùng anh vẫn rảo bước lựa chọn rời xa.

Tô Diệc Mân không về nhà ngay, anh biết rõ hơn ai hết, nếu về nhà vào lúc này, Tô Giải Phong chắc chắn sẽ hỏi Tô Tử Quân đâu. Cho nên, anh không thể về nhà. Anh hẹn mấy cậu bạn thân vào trung tâm thành phố chơi, để bản thân mình không nghĩ về chuyện đó nữa.

“Diệc Mân, hôm nay mày cứ là lạ. Sao đấy?” Trần Thiệu Dĩnh vỗ vai Tô Diệc Mân.

Anh nhăn mặt. “Rõ ràng thế à?”

Trần Thiệu Dĩnh gật đầu. “Rõ trên cả bình thường.”

“Hỏi mày một vấn đề, nếu mày đột nhiên có thêm một đứa em gái, mày sẽ làm thế nào?”

Trần Thiệu Dĩnh quan sát anh hồi lâu. “Chẳng lẽ con nhóc Tử Quân gây nhau với mày à? Cũng đâu có giống nhỉ, con bé ngoan lắm mà.”

“Không phải, chỉ hỏi chơi vậy thôi.”

“Nếu tao thật sự có một đứa em gái, tao nhất định sẽ chiều chuộng con bé, bảo vệ con bé. Dẫu sao cũng là người thân của tao mà. Có điều, cả đời này, tao coi như hết hy vọng rồi. Bố tao một lòng muốn tham gia chính trị, mà kế hoạch hóa gia đình lại nghiêm ngặt như thế. Tao đã được định sẵn là chỉ có thể làm con một thôi.”

Tô Diệc Mân cười. “Chẳng trách mày hay nhận em gái nuôi trong trường, hóa ra là thỏa mãn tâm lý…”

“Xí, mày thì hiểu gì?”

Tô Diệc Mân không nói nhiều thêm với Trần Thiệu Dĩnh, chỉ là, tâm trạng anh luôn không thể bình tĩnh. Anh nghĩ, hẳn là Tô Tử Quân sẽ không ngốc nghếch ngồi đó mãi đâu, chỉ cần cô hỏi đường thì chắc sẽ trở về thôi.

Anh nhìn đồng hồ, lúc này đã được sáu tiếng kể từ khi anh rời khỏi bãi hoa cải đó rồi. Anh và Trần Thiệu Dĩnh nói mấy câu rồi tạm biệt nhau.

Anh xuống xe buýt rồi liền chạy về nhà. Anh thừa nhận, lúc này, anh hơi sợ hãi.

Vừa vào cửa, Tô Giải Phong đã kéo anh, sau đó quan sát phía sau anh. “Tử Quân đâu? Hai đứa đi đâu đấy, cũng không biết đường nói một tiếng. Bố và dì con ở nhà chẳng có lòng dạ nào ăn cơm tối, chỉ sợ hai đứa làm sao, nếu con về muộn hơn một chút thì bố đã đi báo cảnh sát rồi.”

Tô Diệc Mân nhìn Tô Giải Phong. Anh rất căng thẳng, nhưng vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh. “Tử Quân vẫn chưa về ạ?”

“Sao tưởng Tử Quân đi cùng con ra ngoài cơ mà? Hôm nay con không đưa con bé đi đăng ký hả?” Ôn Như Kiều cũng bắt đầu lo lắng.

“Hôm nay con dẫn con bé đi đăng ký xong thì cùng Thiệu Dĩnh ra ngoài chơi. Con đường đó không phức tạp, con tưởng con bé sẽ tự về nhà…”

Tô Diệc Mân vừa dứt lời, Tô Giải Phong đã quắc mắt trừng anh. “Bình thường bố dạy mày thế hả? Bỏ mặc người khác vì sự ích kỷ của bản thân? Huống hồ đó chẳng phải ai khác mà là em gái mày, là người thân của mày…”

Lúc nghe thấy mấy chữ cuối cùng, tay Tô Diệc Mân siết chặt lại. Anh trừng Tô Giải Phong, chẳng có vẻ hối hận.

Ôn Như Kiều kéo Tô Giải Phong. “Anh nổi nóng với thằng bé làm gì, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tìm Tử Quân về trước đã. Nghe Diệc Mân nói thì hẳn không phải bắt cóc đâu, có lẽ chỉ là lạc đường thôi. Mình cử người ra ngoài tìm…”

Tô Giải Phong lườm Tô Diệc Mân cháy mắt. “Đợi lát nữa sẽ xử lý mày…”

Cả một nhóm người hùng hổ ra ngoài tìm cô bé kia, nhưng không có tung tích. Tô Diệc Mân cũng hơi nóng ruột. “Con cũng ra ngoài giúp…”

Ôn Như Kiều kéo Tô Diệc Mân. “Bố con đã ra ngoài rồi, con cứ ở nhà đi. Muộn thế này rồi, nếu con ra ngoài mà làm sao thì dì phải giải thích thế nào với bố con?”

Tô Diệc Mân nhìn Ôn Như Kiều rồi không nói gì nữa, nhưng tay anh lại bắt đầu run run.

Lúc Tô Giải Phong bế Tô Tử Quân về đã là đêm khuya rồi, Tô Giải Phong giải thích ngắn gọn ông đã tìm được Tô Tử Quân ở đâu cùng với chuyện khi ấy cô đáng thương nhường nào…

Ôn Như Kiều quỳ xuống, cẩn thận nói: “Tử Quân, con nói cho mẹ biết, tại sao con lại ở chỗ bãi hoa cải đó?”

Tô Tử Quân ngẩng phắt đầu, đôi mắt cô nhìn chằm chằm Tô Diệc Mân. Tô Diệc Mân bỗng tê dại da đầu, nhưng anh nghĩ chỉ cần cô trở về là được, dù có hậu quả thế nào anh đều chấp nhận. Anh thản nhiên nhìn cô, đôi mắt cô mờ thành một màn sương, nước mắt tích tụ lại, song cứ không chịu tuôn rơi.

Tô Tử Quân vẫn một mực nhìn anh, nước mắt long lanh, nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống. Qua rất lâu, cô cúi đầu. “Con xin lỗi, mẹ, con bị lạc đường.”

Tô Diệc Mân trợn tròn mắt, nhìn cô, nhưng cuối cũng không biết nên mở lời thế nào.

Ôn Như Kiều ôm chặt cô. “Lần sau đừng như vậy nữa. Bố mẹ lo lắng cho con lắm.”

Tô Tử Quân gật đầu, không nhìn về phía Tô Diệc Mân.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, Ôn Như Kiều sắm di động cho hai đứa trẻ đang học tiểu học. Dù họ gặp phải chuyện gì thì đều có thể báo cho bố mẹ biết ngay lập tức.

Đêm ấy, Tô Diệc Mân trằn trọc không yên. Anh lật qua lật lại, vậy mà mất ngủ.

Dứt khoát chẳng ngủ nữa, anh trở dậy, lấy cuốn nhật ký đó ra. Trang giấy từ mấy năm trước, mang theo cảm giác tang thương nhuốm màu thời gian, nhưng mỗi con chữ trên giấy đều có nét cuốn hút đẹp đẽ. Anh lật giở trang đầu tiên, thời gian là bảy năm trước, trên đó ghi lại lần đầu tiên Hoa Thiên Yến và Tô Giải Phong gặp nhau ở Lệ Giang. Khi ấy, trái tim Hoa Thiên Yến đã trao cho người này. Nhật ký cũng bắt đầu từ khi ấy, sau đó, mỗi một trang, mỗi một tờ đều có thể tìm thấy ba chữ “Tô Giải Phong”.

Cho đến nhiều năm về sau, vào một khoảnh khắc nào đó, Tô Diệc Mân đột nhiên nhớ ra, hôm ấy là lần cuối cùng mình trông thấy nước mắt của cô.

Cuộc sống vẫn trôi qua ngày từng ngày, Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân cùng học một trường tiểu học. Cho nên, lần nào tan học xong, Tô Tử Quân cũng đeo cặp sách đợi ở ngoài lớp của Tô Diệc Mân. Chỉ cần là người quen Tô Diệc Mân đều sẽ biết cô bé tết hai bím tóc nhỏ là em gái anh.

Tô Tử Quân không hỏi anh, tại sao ngày hôm ấy anh không xuất hiện.

Tô Diệc Mân cũng không chủ động nói.

Chỉ là, lúc về nhà, hai người không còn đi con đường nhỏ đó nữa mà luôn men theo con đường quốc lộ để về nhà. Trường không xa, chỉ cần không có điều ngoài ý muốn, họ đều sẽ lựa chọn đi bộ về nhà.

Tô Diệc Mân đi phía trước, Tô Tử Quân đi sau anh khoảng năm mét, và sẽ không vượt qua khoảng cách này.

Nếu anh đi nhanh, cô cũng sẽ tăng tốc. Nếu anh đi chậm, cô cũng sẽ bước chậm lại.

Chỉ có điều, Tô Tử Quân đột nhiên trở nên rất trầm lặng, ánh mắt cô nhìn anh không chứa vẻ căm ghét hay oán giận, mà chỉ là ánh mắt thờ ơ, thản nhiên đến mức anh cảm thấy mất tự nhiên. Nhưng cô sẽ không chủ động nói.

Anh vẫn mê Conan, cô vẫn mê truyện tranh thiếu nữ.

Mọi thứ vẫn vậy, mọi thứ đều khác.

Tốt nghiệp tiểu học, Tô Diệc Mân kiên trì muốn thi vào một ngôi trường chuyên khá xa nhà. Tô Giải Phong đương nhiên không đồng ý. Con vẫn còn nhỏ, còn chưa có khả năng tự kiểm soát, đến nơi xa như thế tức là sẽ được buông thả. Hơn nữa, xa như thế cũng không tiện để họ quản lý. Trong vấn đề này, Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều đạt được sự đồng thuận.

Tô Giải Phong không thân với Tô Diệc Mân kể từ khi anh còn nhỏ, cho nên chuyện này phải để Ôn Như Kiều “xuất đầu lộ diện”.

Ôn Như Kiều đẩy cửa phòng Tô Diệc Mân ra. “Diệc Mân, dì biết con không ngủ.”

Bà ta đi vào, nhìn đôi mắt anh mở ra thì cười nhàn nhạt. “Tức với bố con làm gì. Ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Con nghĩ mà xem, có bố mẹ nào lại muốn để con mình ở xa thế không? Với lại, nếu con có chuyện gì, bố con và dì lại không ở bên cạnh con, vậy thì hoàn cảnh của con khó khăn biết mấy.”

Tô Diệc Mân nhìn Ôn Như Kiều, tay khẽ cử động. “Dì, tại sao dì lại lấy bố con?”

Anh vẫn một mực nhìn bà ta, muốn có được thứ gì đó.

Sắc mặt Ôn Như Kiều vẫn như cũ. “Mỗi người đều có sự kiên trì của bản thân, đều có khát vọng của bản thân. Không phải chỉ một câu là có thể nói rõ ràng được. Vấn đề này của con không phải là điều con nên hỏi. Nhiệm vụ của con bây giờ là chăm chỉ học hành, sau này trưởng thành thì san sẻ giúp bố con.”

Tô Diệc Mân nhìn bà ta. “Tử Quân là em gái con, đúng không dì?”

Ôn Như Kiều ngẩn người. “Con bé đương nhiên là em gái con rồi, vẫn luôn là thế mà.”

“Kỳ nghỉ này, con muốn đến nhà bà ngoại.” Tô Diệc Mân bình ổn lại hơi thở của mình.

Ôn Như Kiều vẫn cười hiền từ. “Được, dì sẽ nói với bố con.”

Tô Diệc Mân gật đầu, tay anh siết chặt lại. Anh nhìn bóng dáng Ôn Như Kiều rời đi, lòng hơi mông lung, cảm giác hư vô không chân thực ấy khiến anh bắt đầu hoài nghi anh đang sống trong một bong bóng khổng lồ. Chiếc bong bóng này, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ.

Nhưng anh, chẳng có nơi nào để nương tựa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.