Cuối cùng họ cũng về đến nội thành, cũng gặp được một chiếc xe, sau đó Lộ Tu Viễn nói gì đó với tài xế, đối phương mới đồng ý chở họ về. Cô cảm thấy bây giờ mình sức cùng lực kiệt, như bệnh nhân “hồi quang phản chiếu” vậy. Từ hưng phấn lúc ban đầu đến mau chóng suy kiệt, cảm giác hưng phấn vì có thể trốn thoát bị mài mòn từng chút một, còn bây giờ chỉ còn lại sự rệu rã uể oải.
Cô cảm thấy mí mắt mình đã sắp không chống đỡ được nữa, cũng chẳng rảnh nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện gì.
Có lẽ là vì trước đây từng có trải nghiệm như vậy với hội Trương Hằng, hoặc chăng họ vốn đã có một căn cứ địa. Cũng đúng, anh ta sẽ không trở về căn hộ nữa. Cho nên, lúc trông thấy hội Trương Hằng, cô thật sự chẳng kinh ngạc một tẹo nào. Người trong giới này như họ, trước giờ không phải kiểu mà cô có thể tưởng tượng được.
Nhưng cô cảm thấy mình rất mông lung, như chẳng nhìn thấy gì rõ ràng. Trong lòng dâng lên thứ cảm xúc bất định, cũng không biết đang sợ hãi điều gì.
Cô nhìn Lộ Tu Viễn, lúc này anh ta đang nói gì đó với Trương Hằng. Có vẻ có chuyện gì quan trọng xảy ra, bởi vì đôi mắt anh ta vẫn luôn tối đi.
Sau khi xử lý xong một vài chuyện, Lộ Tu Viễn mới đi đến bên cạnh cô, toan lên tiếng thì Tô Tử Quân đã ngắt lời trước: “Tôi có thể về căn hộ không?”
Lộ Tu Viễn nhìn cô tận mấy cái, rồi mới ra hiệu bằng mắt cho Trương Hằng. Trương Hằng nhận lệnh, đưa Tô Tử Quân về căn hộ của Khả Lạp.
Cả quãng đường Trương Hằng đều nhìn cô từ gương chiếu hậu, luôn cảm thấy cô không giống với những cô gái khác, song cũng không nói ra được là không giống chỗ nào. Tóm lại, là cô gái đặc biệt, cho nên mới có thể khiến Lộ Tu Viễn trở nên khác thường nhỉ! Nghĩ vậy, anh ta tăng tốc.
Chẳng mấy chốc đã đến khu A, Tô Tử Quân xuống xe. “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Tự cô phải cẩn thận.”
Cô gật đầu, rồi mới xoay người đi vào.
Khi gõ cửa, đầu óc cô trống rỗng. Lúc này cô chẳng nghĩ gì cả, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, tốt nhất là đừng tỉnh lại. Cơ thể có vẻ càng ngày càng yếu, như đã không còn chịu sự chỉ huy của cô.
Khả Lạp đến mở cửa, trông thấy dáng vẻ của cô thì hơi bối rối, sau đó đỡ cô vào. “Vẫn ổn chứ!”
Tô Tử Quân vốn tưởng cô ấy sẽ hỏi mình sao không trở về buổi tối, nhưng lúc này cô chẳng muốn nghĩ đến những vấn đề này chút nào. Cuối cùng, cô đã tìm được câu trả lời rồi. Bởi vì trên sofa có bóng dáng quen thuộc kia đang ngồi.
Cô đứng đó, không nhúc nhích.
Cô đưa tay day mắt mình, là anh, thật sự là anh.
Khoảnh khắc này, cô phát hiện mình yếu đuối, bởi vì cô muốn sà thẳng vào lòng anh biết bao, nói cho anh biết mình sợ hãi nhường nào, nói cho anh biết mình kinh hãi bao nhiêu, nói cho anh biết mình căng thẳng đến mức nào. Nhưng, cô chẳng làm gì cả, cô chỉ đứng đó, một mực nhìn anh, một mực nhìn.
Khả Lạp mấp máy khóe miệng, nhìn Tô Diệc Mân, rồi lại nhìn Tô Tử Quân, sau đó rất thức thời về phòng.
Tô Diệc Mân nhìn cô, sắc mặt cô rất kém. Cô không động đậy, anh hơi thở dài, cuối cùng đứng dậy, bước từng bước về phía cô.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh.
Hai người đều trông thấy hình bóng đối phương từ đôi mắt nhau.
Anh vươn tay ra, đến gần cô từng chút một. Tay anh vươn về phía mặt cô, vuốt ve nhiều lần.
Anh không muốn nói gì, lúc này anh chỉ muốn nhìn cô như thế. Không hỏi xem tại sao cô không ở đây, không hỏi cô xem có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, anh chỉ muốn nhìn cô như vậy. Vậy đã tốt lắm rồi, đã hiếm có lắm rồi.
Cô nhìn anh, anh như một ảo ảnh bị phóng to, trở nên mơ hồ từng chút một.
Cuối cùng, cô cảm thấy cả người mình trở nên hư vô.
Cuối cùng, anh đã phát hiện ra sự bất thường của cô.
“Tử Quân!” Anh hốt hoảng ôm lấy cơ thể đang ngã xuống của cô.
Nhìn dáng vẻ cô nằm trên giường bệnh, trái tim anh như bị rút đi từng chút một. Dù bác sĩ nói cô chỉ hạ đường huyết, lại thêm quá mệt mỏi, chưa ăn chút gì, tổng hợp lại mới bị ngất, nhưng nhìn đôi mắt vẫn nhắm chặt của cô, anh phát hiện mình sợ hãi đến vậy, sợ hãi cô sẽ không mở mắt ra nữa.
Anh vẫn một mực trông chừng cô, tay cầm tăm bông, thoa nước lên môi cô để ngăn ngừa môi cô khô nẻ.
Khả Lạp vẫn đứng ở một bên, cô cảm thấy lúc này mình là một người vô hình. Tuy cô cũng rất lo lắng, nhưng cũng yên tâm sau khi nghe thấy bác sĩ nói thế. Nhưng, người đàn ông này lại có vẻ không nghe thấy bác sĩ đã nói gì, khuôn mặt vẫn âu lo, như muốn tuyên bố với cả thế giới rằng người nằm trên giường bệnh này là người mà anh quan tâm nhất.
Tim Khả Lạp thắt lại, cô quan sát Tô Diệc Mân tỉ mỉ. Khí chất anh tuấn phóng khoáng, giữa mắt mày có chút cứng rắn. Người như vậy rất khó yêu một người, nhưng một khi đã yêu thì rất khó thoát thân. Người như vậy trái tim rất cứng rắn, người bình thường rất khó thu phục.
Cô thở dài, cũng không biết đang phiền muộn gì.
Cô còn nhớ, Tô Tử Quân từng nói, cô ấy ly hôn rồi.
Là người đàn ông thế này ư?
Cuộc sống quả nhiên không thể tưởng tượng nổi.
Khả Lạp nhìn Tô Diệc Mân, anh cất tăm bông đi, chẳng làm gì nữa. Anh chỉ nhìn Tô Tử Quân, vẫn một mực nhìn. Rõ ràng là không có động tác gì, song lại giống như đã làm xong hết tất cả rồi. Anh nhìn khuôn mặt, không rõ đang nghĩ gì. Có ánh dương rọi xuống mặt cô, không quá chói chang, ánh sáng lúc này là ánh hoàng hôn, nhưng dáng vẻ cô lại an nhiên đến thế. Còn đôi mắt anh cũng an nhiên. Họ chẳng làm gì, nhưng lại khiến Khả Lạp nhớ tới bốn chữ: nước nhỏ chảy dài.
Chính là sự ăn ý không lời, an nhiên không lời, hòa hợp không lời này.
Khả Lạp không nhìn họ nữa, khóe miệng cong lên ý cười. Sau đó, cô xoay người rời khỏi phòng bệnh. Câu chuyện của người khác luôn đẹp đẽ, khiến người ta hâm mộ thế này hoặc thế nọ, nhưng câu chuyện của mình luôn có nhiều thêm thứ gì hoặc ít hơn thứ gì đó.
Còn cô nhiều thêm thứ gì?
Và ít hơn thứ gì?
Cô đứng ở bệ cửa trên hành lang, nhìn xuống bồn hoa, đã có vài bông nở rồi. Cánh hoa tím đậm đung đưa, giống như tâm trạng cô lúc này.
Và cô nên trải qua những gì, nên nghĩ về cuộc đời mình thế nào. Cô sờ bụng mình, lúc này nơi đó đã có một sinh mạng. Lần này, cô quyết tâm, không để lại cho mình cơ hội để hối hận nữa.
Cuộc đời ai có thể luôn rầm rộ chứ! Sống, là cần học cách thỏa hiệp, trên thế giới này không có chuyện bạn muốn gì là ông trời sẽ cho bạn thứ đó. Vốn chẳng có cái gọi là công bằng hoặc không công bằng, điều duy nhất cần làm là học cách chấp nhận.
Dù đó có phải điều mình muốn hay không. Chẳng thể có khả năng thay đổi thế giới này, vậy thì phải thích ứng với quy tắc của xã hội. Không có gì quan trọng hơn an ủi bản thân mình.
Người ghen tị là người bất tài nhất, cho nên cô chưa từng ghen tị, chỉ thi thoảng thoáng phiền muộn mà thôi.
Khả Lạp ngẩng đầu, nhìn bầu trời vô định ấy.
Cô đã lựa chọn, không phải sao?
Hôn lễ càng lúc càng gần kề rồi, cô không cho phép mình hối hận một lần nữa.
Cô lấy di động ra. “Tu Minh, anh đang ở đâu? Chúng mình cùng ăn cơm nhé!”
Con người ta luôn phải thích ứng với mọi lựa chọn của mình, dù đó là người, hay là chuyện.