Từng nghe nói đến câu chuyện về voi trong sở thú chưa?
Thông thường, người ta sẽ buộc một sợi dây thừng vào mũi voi con
Nhưng sẽ không buộc dây thừng vào mũi voi trưởng thành.
Voi con bị trói buộc, ngày rộng tháng dài
Cho đến khi chúng lớn, chúng sẽ không muốn chạy trốn nữa.
Thực ra, có ai không như vậy chứ?
Luôn sẽ bị chuyện này hoặc chuyện nọ trói buộc, hồi trẻ thì lựa chọn phản nghịch, khi chín chắn sẽ lựa chọn thỏa hiệp.
Thực ra, học cách thỏa hiệp chính là một kiểu trưởng thành khác.
Học cách thỏa hiệp trong hiện thực, nhưng lại đang đấu tranh trong tư tưởng.
Chúng ta, trước giờ không phải là đứa trẻ nói đi đôi với làm.
Dần dần phát hiện, thực ra, tại sao nhất định phải thỏa hiệp chứ?
—Nhật ký của Tô Tử Quân.
————————-
Tô Tử Quân không ở lại bệnh viện bao lâu liền xuất viện, trong khoảng thời gian này, ngoài khoảng thời gian đầu Tô Diệc Mân đến khá chăm thì anh gần như chẳng xuất hiện mấy. Có thể anh đang bận chuyện khác, hoặc có thể anh cũng không muốn thấy bộ dạng ma quỷ này của cô. Tô Tử Quân cười tự giễu, như vậy rất tốt, ít nhất cô không mong trông thấy anh.
Cô vừa thay bộ đồ bệnh nhân ra, vừa ăn năn hối hận. Cô cảm thấy từ nhỏ mình đã là một đứa trẻ kì lạ, có rất nhiều suy nghĩ kì quái.
Chẳng hạn, một người bình thường thấy sợ thì sẽ lựa chọn bật đèn ngủ hay tắt đèn ngủ khi đi ngủ buổi tối?
Nếu là cô, cô nhất định sẽ chọn tắt đèn.
Cô sẽ cảm thấy, lúc đêm khuya thanh vắng, một ngọn đèn bật lên rõ là gây chú ý, vậy mới chào đón càng nhiều chuyện nguy hiểm.
Câu trả lời khiến người ta khó mà chấp nhận biết mấy, có lẽ là không thể tin nổi.
Cho nên, từ nhỏ đến lớn, dù cô đã chịu tổn thương nghiêm trọng thế nào, cô chưa từng kể với người khác. Chỉ bởi vì, cho dù nói ra, đối phương cũng chỉ đưa ra lời khuyên hoặc an ủi dựa trên chủ nghĩa nhân đạo. Tổn thương chẳng thể giảm bớt, hoặc là còn cần phải đón nhận lấy những ánh mắt khó hiểu đó.
Cô ghét những ánh mắt thiện chí hoặc châm chọc đó, bất cứ kiểu nào cô đều không thích.
Tô Tử Quân mau chóng về công ty, Lộ Tu Viễn không tỏ ra quá bất ngờ hoặc gì khác với chuyện này. Trong chuyện này, thậm chí cô cảm kích anh ta.
Thực ra, Lộ Tu Viễn không tùy ý được như anh ta thể hiện ra. Anh ta cũng quan sát cô nhiều lần, chỉ là phát hiện cô rất thản nhiên, không thản nhiên một cách quá đáng, chỉ là trong vẻ thản nhiên có thêm sự điềm tĩnh. Cô sẽ cười với nhân viên làm việc ở đây, cũng sẽ làm tròn bổn phận của mình, vẫn giữ cá tính vốn có của cô.
Nhưng, anh ta luôn cảm thấy có gì đó đã khác.
Có điều, anh ta cảm thấy, tốt hơn nhiều so với việc cô u sầu buồn bã.
Hôm ấy, Tô Diệc Mân đến thăm mà không báo trước. Lộ Tu Viễn cười, ngòi bút sột soạt trên giấy, cũng để mặc anh.
Tô Diệc Mân ngồi bên cạnh Tô Tử Quân, Tô Tử Quân cố hết sức làm như phớt lờ, nhưng sau khi nhận ra ánh mắt anh thì vẫn nói: “Tổng giám đốc ở trong văn phòng.”
Tô Diệc Mân im lặng, chỉ nhìn cô.
Động tác tay Tô Tử Quân không dừng lại. “Đi thẳng, rẽ trái.”
Bấy giờ, Tô Diệc Mân mới thản nhiên nói: “Nếu hợp tác với quý công ty như một đối tác, ít nhất em làm trợ lý cũng phải cho anh biết tình hình hoạt động cơ bản nhất của công ty chứ?”
Tô Tử Quân buông đồ trong tay xuống, thản nhiên nhìn anh. “Xin lỗi, khiến anh phải thất vọng rồi. Dạo này công ty đang thanh toán mọi khoản để đóng cửa, không lâu sau công ty này sẽ không còn tồn tại nữa. Cho nên, bây giờ chúng tôi không cần bất cứ đối tác nào.”
Hai tay Tô Diệc Mân chống trên mặt bàn. “Thế à?” Qua một lúc, anh mới cười khẽ nói: “Chẳng lẽ Vũ Thiên về nước rồi không cần hợp tác à?”
Tim Tô Tử Quân lỡ một nhịp, nếu Vũ Thiên thật sự về nước gây dựng mà nền tảng không vững thì ắt phải tìm một tập đoàn lớn để hợp tác. Mà cành ô liu Tô Diệc Mân ném ra có sức hấp dẫn thế nào, ai cũng biết rõ.
“Chuyện này, e là vẫn phải mời…”, cô cắn môi, “sếp Tô và sếp Lộ tự bàn bạc”.
Không chỉ là cô, ngay cả sắc mặt anh cũng đại biến.
Cho dù là khi giữa hai người xuất hiện vấn đề trọng đại, cô cũng chưa từng dùng cách xưng hô như vậy.
Bàn tay Tô Diệc Mân vẫn đang run rẩy, anh muốn nói gì đó, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Tô Tử Quân không để ý tới anh nữa, đến thẳng chỗ kế toán để kiểm tra sổ sách.
Lần này, Lộ Tu Viễn làm thật, ngay cả tầng lầu của công ty này cũng đã bán đi cách đó không lâu, bây giờ chỉ đợi kế toán tính toán rõ tiền lương và trợ cấp thôi việc của tất cả nhân viên là hoàn toàn kết thúc.
Mấy hôm nay Tô Tử Quân đều rất bận, bận cũng tốt, chẳng cần nghĩ gì. Về đến chỗ mới thuê, cô vừa nằm xuống đã ngủ mất. Trong chuyện này, thậm chí cô hơi cảm kích sự tỉ mỉ của Lộ Tu Viễn. Sau khi cô xuất viện, anh ta dẫn cô tới đây, ngay cả quần áo các thứ cũng đã mang đến.
Cô vẫn không gặp Khả Lạp, cũng nghe nói về chuyện đã xảy ra trong hôn lễ. Cô vẫn luôn muốn gặp cô ấy một lần, không vì gì khác, chỉ muốn biết Khả Lạp sống có tốt không. Nhưng cô biết, nụ cười trên mặt Khả Lạp không bao giờ xuất hiện nữa. Mãi mãi không xuất hiện nữa.
Nụ cười như thế.
Tô Tử Quân nhớ tới dáng vẻ Khả Lạp lần đầu tiên cô thấy ở Lệ Giang, đẹp đẽ biết bao, giai nhân như thế, xinh đẹp như thế.
Nếu đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ, ai nói chỉ vì hận hay yêu.
Màn đêm buông xuống, cô nhìn vầng trăng cong cong bên trời, ánh trăng ở đây nhè nhẹ, như muốn xuyên thấu vào trái tim.
Thôi, cứ vậy đi!
Cô nhắm mắt lại, cuối cùng cũng ngủ yên.
Ngày hôm sau công ty tiến hành điều chỉnh nhân viên, Tô Tử Quân cũng biết ý của Lộ Tu Viễn, hơn nửa số nhân viên này là Hoa kiều, có thể dẫn những nhân viên kĩ thuật này về nước thì không chỉ có thể tiết kiệm món lớn chi phí đào tạo nguồn nhân lực mà đồng thời có thể mau chóng vận hành công ty trong nước nhanh nhất có thể.
Vị trí Lộ Tu Viễn đưa ra vô cùng khả quan, đương nhiên, anh ta cũng sẵn lòng cho những người này thời gian suy nghĩ, chỉ là thời gian không nhiều mà thôi.
Mọi chuyện đều đã thu xếp thỏa đáng.
Lộ Tu Viễn ngồi trên chiếc ghế xoay của mình, ánh mắt anh ta nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Không phải là không một gợn mây.
Tô Tử Quân đứng một bên. “Có luyến tiếc không?”
Lộ Tu Viễn không trả lời, chỉ cười nhạt. “Sắp có bão tố rồi.”
Tô Tử Quân ngẩn người, không ngờ chủ đề của anh ta xoay chuyển nhanh như vậy. Cô cũng nhìn ra bầu trời bên ngoài, là kiểu sắp mưa, nhưng không khẩn trương đến thế.
Lộ Tu Viễn chẳng bận tâm tới ánh mắt của Tô Tử Quân, cười nhạt. “Cô cảm thấy sức mạnh của một người sẽ lớn đến mức nào?”
“Hử?”
“Hoặc là nói, cô hiểu Tô Diệc Mân mạnh đến mức nào?”
“Ý gì?”
Vẻ mặt Lộ Tu Viễn là “không có gì để thưa”. “Cô sẽ biết thôi.”
Tô Tử Quân không nghĩ quá nhiều, bây giờ, cô chẳng muốn nghĩ gì nữa.
Hành trình về nước được ấn định rất nhanh. Khoảnh khắc ngồi trên máy bay, trái tim cô đột nhiên buồn bã.
Mảnh đất này, mang đến cho cô quá nhiều thứ.
Ngồi trên máy bay, Lộ Tu Viễn nhìn Tô Tử Quân. “Cậu ta vẫn chưa đi, lo lắng không?”