Tô Tử Quân đến trụ sở Thiên Vũ theo lịch, đây mới là quy mô mà một công ty lớn nên có, cũng không biết rốt cuộc Lộ Tu Viễn đã chuẩn bị bao lâu, ít nhất không phải là tác phẩm trong thời gian ngắn. Chỉ trang thiết bị đã đủ để khiến công ty trung hoặc nhỏ thua xa, cả tòa nhà cao tầng xa hoa vô cùng, cho dù trong một rừng các tòa nhà cao tầng ở Thâm Hạ thì cũng coi như hàng hiếm.
Lúc này, Tô Tử Quân lại có cái nhìn mới về Lộ Tu Viễn, có vẻ ở anh ta vẫn còn rất nhiều bí mật chưa hé mở.
Có điều, đều không quan trọng, chí ít anh ta đối xử với mình rất tốt.
Đã là đủ rồi.
Có lẽ đã đánh tiếng trước nên người ở trước quầy không ngăn cản mình. Vào phòng làm việc của Lộ Tu Viễn, Tô Tử Quân mới hiểu, thì ra phòng làm việc của Lộ Tu Viễn có camera trước quầy, có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra bên ngoài. Xem ra mình nghĩ nhiều rồi.
Lộ Tu Viễn buông bút trong tay xuống. “Tôi còn tưởng cô sẽ không đến nữa.”
Ngược lại, Tô Tử Quân cười. “Tại sao?”
“Tôi nghĩ cô hiểu rất rõ.”
Cô đương nhiên biết, là thiên kim của Tưởng Thị, cô không cần xuất đầu lộ diện. Huống hồ, cho dù cô làm việc tận tâm, người khác vẫn sẽ nghĩ là cô chỉ tới chơi mà thôi, dẫu sao người giàu có cũng luôn thấy chán.
Tô Tử Quân tỏ ra kinh ngạc. “Chẳng lẽ sếp Lộ đã sa thải tôi rồi? Nhưng tôi chưa nhận được công văn mà.”
Bấy giờ, Lộ Tu Viễn mới lắc đầu. “Ai dám sa thải nhân viên tốt như cô chứ.”
Tô Tử Quân day trán như rất hao tâm tổn trí. “Nhân viên tốt như tôi, có phải sếp nên phát lương rồi không. Sáu nghìn bảy trăm đô la Mỹ, không được thiếu một xu nào.”
“Hám tiền.”
“Ai đi làm mà chả thế, chỉ có sếp lớn như các anh mới không bận tâm đến thôi.”
Lộ Tu Viễn khịt mũi, lắc đầu bất lực.
Tô Tử Quân cầm phần công việc Lộ Tu Viễn đã sắp xếp cho mình, cô vừa mới lật mấy trang, mày đã bất giác nhíu lại.
Tô Tử Quân nhìn tài liệu một lúc lâu, sau đó không nghĩ quá nhiều, xông thẳng vào phòng làm việc của Lộ Tu Viễn.
“Còn chỗ nào không hiểu?” Nét mặt Lộ Tu Viễn trông có vẻ thản nhiên hơn nhiều.
“Tại sao?” Cô chỉ vào tài liệu.
Khóe miệng Lộ Tu Viễn giần giật, ánh mắt lạnh đi mấy phần. “Tôi cho là, lúc vào chí ít cô Tô cũng nên gõ cửa trước.”
Cơn bực vốn mắc ở cổ họng Tô Tử Quân nghẹn lại, cô suy tư mấy giây. “Tôi xin lỗi. Nhưng chuyện này là sao?”
“Cần tôi giải thích không?”
Bàn tay cô cử động bất an. “Tại sao phải hợp tác với Ngô Thị, rõ ràng anh biết…”
“Biết gì? Biết mối quan hệ giữa Ngô Thị và Thiên Diệc như nước với lửa sao? Hay là chủ tịch của Thiên Diệc là chồng cũ của cô? Những thứ này đều là mọi lý do cô quan tâm. Vậy thì, xin hỏi cô Tô đây, chuyện đó liên quan gì đến tôi?”
Tô Tử Quân bị nghẹn tới nỗi nói không nên lời. Nhìn nội dung tài liệu, việc hợp tác giữa Lộ Tu Viễn và Ngô Khắc Nhu không phải bây giờ mới bắt đầu mà hẳn là đã xác lập quan hệ từ cách đây rất lâu rồi. Cô đã sớm biết rõ Lộ Tu Viễn ắt hẳn sẽ tìm công ty có tài chính mạnh để hợp tác, nhưng chẳng thể nào ngờ được Lộ Tu Viễn lại hợp tác với Ngô Khắc Nhu. Hơn nữa, phương án hợp tác gần như đều nhằm vào Thiên Diệc, việc hợp tác giữa họ chắc chắn sẽ là cú đả kích lớn với Thiên Diệc.
Thấy cô yên lặng, Lộ Tu Viễn lại cười nói: “Nếu cô thật sự bất an như thế, cô có thể lựa chọn đi nói cho Tô Diệc Mân biết.”
Khuôn mặt Lộ Tu Viễn chẳng hề sợ hãi. “Có khi chồng cũ của cô sẽ vui mừng mãi không thôi ấy chứ.”
Tô Tử Quân cắn môi, sau đó ra khỏi phòng làm việc của anh ta, thuận tay đóng cửa lại.
Cô vừa ra ngoài, Lộ Tu Viễn đã nằm trên ghế. Anh ta nhớ, ngày trước anh ta từng hỏi cô, liệu có muốn lựa chọn con đường ngày trước không. Anh ta từng cho cô lựa chọn, tất cả đều là cô tự lựa chọn.
Còn tất cả những gì anh ta làm, chẳng qua là thuận theo lựa chọn của cô.
Cả ngày, trạng thái tinh thần của Tô Tử Quân đều không tốt lắm. Không phải chưa từng nghĩ sẽ nói cho Tô Diệc Mân biết, nhưng, rõ ràng họ đã không còn quan hệ gì nữa, tại sao phải đi làm phiền đối phương.
Tay cô xoắn xuýt, có lẽ, người thông minh như anh đã dự liệu được từ lâu rồi.
Còn cô không nói cho anh biết.
Anh nhất định sẽ cảm thấy thất vọng về mình nhỉ.
Thất vọng.
Thật tốt, cứ thất vọng đi.
Khi rời xa sẽ không buồn nữa.
Cô ổn định lại tinh thần, rồi mới ngước mắt lên tiếp tục làm việc.
Giờ tan làm đã đến, cô vừa đứng dậy thì Lộ Tu Viễn đã đi tới bên cạnh cô. “Cùng tôi tham dự một bữa tiệc.”
Cô vốn tưởng là một bữa tiệc của nhân vật nổi tiếng, song lại không ngờ là bữa tiệc riêng của ông bà Ngô. Tô Tử Quân nhìn Lộ Tu Viễn, anh ta thản nhiên liếc cô. “Mong cô nhớ rõ, bây giờ cô là nhân viên làm việc cho Thiên Vũ.”
“Sếp Lộ không cần lo, tôi có đạo đức nghề nghiệp của tôi.”
“Thế à?”
“Anh đang nghi ngờ gì tôi?”
“Không phải nghi ngờ, chỉ là nhắc nhở cô. Đây là thương trường.”
“Cho nên?”
“Chuyện gì cũng lấy lợi ích làm trọng.”
Tô Tử Quân khựng lại. “Tôi hiểu.”
“Mong là cô thật sự hiểu.”
Tô Tử Quân khoác tay Lộ Tu Viễn đi tới, nụ cười của cô ung dung, không có bất cứ khiếm khuyết nào.
Ôn Tâm Di đẩy xe lăn tới trông thấy Tô Tử Quân thì ngẩn người, song cô ta mau chóng cười lạnh, cúi đầu nói mấy câu với ông chồng ngồi xe lăn. Ngô Khắc Nhu lập tức ngước mắt nhìn Tô Tử Quân mấy cái, nhưng đôi mắt tuyệt không có chút ấm áp nào.
Tô Tử Quân thầm hiểu, bàn tay khoác tay Lộ Tu Viễn buông ra. “Tôi nghĩ tôi vẫn đừng qua đó thì hơn, chẳng có bất cứ lợi ích nào cho anh cả.”
“Tôi mọc mắt, đương nhiên biết đánh giá.” Lộ Tu Viễn lại mạnh bạo kéo cô đi qua.
“Sếp Ngô, đã lâu không gặp.” Ánh mắt Lộ Tu Viễn rơi lên người Ôn Tâm Di. “Vị này hẳn là vợ yêu của sếp Ngô rồi, sếp Ngô thật có phúc, có được người đẹp.”
“Sếp Lộ khách sáo rồi.” Ngô Khắc Nhu nhìn Tô Tử Quân một cái. “Hóa ra dì út cũng ở đây, ngày trước chưa từng gặp, tôi đây thật thất lễ.”
Ôn Tâm Di kéo Ngô Khắc Nhu. “Trước đó Tử Quân xuất ngoại, anh không gặp cũng chẳng có gì lạ. Dẫu sao thì, phụ nữ ly hôn rồi ấy mà, cần thời gian để giải sầu.”
“Tâm Di, sao em có thể…”
“Khắc Nhu, anh không hiểu đâu. Cô em gái này của em có trái tim mạnh mẽ lắm. Ban đầu có thể lấy anh chồng không yêu nó, lúc ly hôn cũng có thể bình thản như không, bây giờ còn có được một ông bố giàu có. Có lẽ, em nó chẳng cảm thấy đau buồn chút nào đâu, có khi còn vui mãi ấy chứ. Dẫu sao thì, mệnh ai mà tốt được như thế, tự dưng có ông bố giàu có từ trên trời rơi xuống.”
“Thế à?” Ngô Khắc Nhu cười. “Thật sự phải nhờ dì út chỉ dạy sao mà có thể trấn tĩnh được như thế rồi.”
Lộ Tu Viễn nheo mắt, màn hát đôi này thật là…
“Đương nhiên không bì được với phúc khí tốt lành của chị rồi, vừa ra đời đã ngậm chìa khóa vàng.” Tô Tử Quân cười. “Mà bây giờ, lại lấy được một đức lang quân như ý đến thế.”
Ôn Tâm Di thấy Tô Tử Quân cố ý nhìn vào chân Ngô Khắc Nhu, cơn bực trong lòng cũng chẳng trút ra được.
Lộ Tu Viễn nhìn Tô Tử Quân. “Xem ra, người nhà họ Ôn đều là người có phúc.”
Ngô Khắc Nhu nhìn Lộ Tu Viễn, rồi mới kính một ly rượu, nói đến chuyện hợp tác.
Ôn Tâm Di nhìn Tô Tử Quân mà cười lạnh, bàn tay cô ta cầm một ly rượu vang, giả đò vô ý ngã, rượu trông có vẻ sắp đổ lên mặt Tô Tử Quân.
Trước khi cô ta thành công, Lộ Tu Viễn đã vững vàng bước lên đỡ Ôn Tâm Di. “Ngô phu nhân, cẩn thận, đứng cho vững.”
Khuôn mặt Ôn Tâm Di cứng đờ. “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Tô Tử Quân nhìn Lộ Tu Viễn, rõ ràng anh ta đang trò chuyện vui vẻ với Ngô Khắc Nhu, sao lại chú ý đến tình hình bên này?
Cô cầm ly rượu, cõi lòng đón lấy một làn gió lành lạnh, thổi đi những cảm xúc hỗn độn của cô.